Hôm nay có lẽ là ngày mãn nguyện nhất từ sau khi Thẩm Thận Nguyên trở thành La Lâm Lâm, giống như chiếc diều bị dứt dây nay đã mắc vào trên cây, tuy vẫn chưa được chủ nhân tìm ra, nhưng ít ra đã không còn trôi dạt, trong lòng đã cảm thấy tự tin hơn.
Thẩm Thận Nguyên nằm trên giường, nghĩ đi nghĩ lại những việc đã xảy ra ngày hôm nay, đặc biệt là đoạn cậu và Kiều Dĩ Hàng trùng phùng, nhưng cho dù nhớ đi nhớ lại bao nhiêu lần, cảnh tượng vẫn vô ý thấp thoáng bóng lưng La Thiếu quay lưng lại với thang máy.
Màn đêm dày đặc ngoài cửa kính là sân khấu cô độc của anh, bản thân là khách xem bị bức tường vô hình ngăn bên ngoài.
Rầm.
Thẩm Thận Nguyên lăn lộn trên giường đến quên cả trời đất không cẩn thận rơi xuống giường.
Cũng may trên người có quấn chăn, phía dưới còn lót thảm, nên cũng không đau, nhưng lại khiến cho đầu óc Thẩm Thận Nguyên thanh tỉnh.
Tại sao vừa rồi cậu lại có thể nảy sinh cảm giác day dứt, có lỗi với La Thiếu?
Chẳng khác nào cừu đồng tình với sói, chuột đồng tình với mèo…
Thẩm Thận Nguyên trèo lại lên giường, úp mặt vào gối.
Không nghĩ nữa không nghĩ nữa không nghĩ nữa.
…….
Năm phút sau.
Thẩm Thận Nguyên xoay người lại, lẩm bẩm với trần nhà: “Nên xin lỗi thế nào đây?”
Ngày hôm sau, không đợi vú Triệu gọi dậy, Thẩm Thận Nguyên đã lặng lẽ thay quần áo, gắp chăn, xuống nhà.
Xuống nhà cùng lúc còn có La Học Mẫn.
“Hôm nay có đi học không?” Cô thuận miệng hỏi.
Thẩm Thận Nguyên nghĩ đến kế hoạch mình đã phác thảo qua, chột dạ nói: “Chắc là đi?”
“Hả?” La Học Mẫn vốn không để tâm lắm lập tức quan tâm.
Thẩm Thận Nguyên nhấc chân chạy xuống nhà, mới chạy được hai bước đã bị cô ôm eo bế lên, “……” Tay ngắn chân ngắn thật bất tiện.
La Học Mẫn bế cậu nói: “Sao lại dùng ngữ khí nghi vấn?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Dùng sai rồi.”
“Hôm nay con nhất định đi học chứ?”
“Đi mà.” Ánh mắt Thẩm Thận Nguyên chân thực.
La Học Mẫn bế cậu đến tận khi xuống nhà mới thả ra, “Ngoan. Lâm Lâm chỉ cần học hành chăm chỉ là được rồi, những chuyện đau đầu khác cứ để ông nội và cô lo.”
Thẩm Thận Nguyên nhớ đến Cát Phụng, vội hỏi: “Mẹ đâu rồi?”
“Lâm Lâm nhớ mẹ à?” Biểu cảm của La Học Mẫn rất không vui, “Cô không tốt sao? Lâm Lâm tìm mẹ làm gì? Cô giúp con không được không?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Tối qua còn chưa nói chuyện với mẹ.”
La Học Mẫn nói: “Mẹ con có chuyện phải rời nhà một thời gian, Lâm Lâm nếu như nhớ mẹ thì có thể… viết thư. Cô sẽ gửi thư cho mẹ con.”
Gửi mới là lạ đấy.
Thẩm Thận Nguyên phát hiện người nhà họ La đều lừa trẻ con y như nhau. “Được, cảm ơn cô.” Miệng cậu nói vậy, trong lòng lại âm thầm lo lắng, nếu như Cát Phụng chạy mất rồi, không biết lúc nào mới có thể gặp lại.
La Học Mẫn kéo cậu đến phòng ăn, La Thiếu Thần đã ngồi lù lù ở đó.
Thẩm Thận Nguyên lập tức giằng ra khỏi tay cô, ngồi bên cạnh La Thiếu Thần, cười hi hi nói: “Chào buổi sáng tiểu tiểu thúc thúc.”
La Thiếu Thần khẽ gật đầu, nói với La Học Mẫn: “Thỏa thuận đã bàn xong chưa?”
La Học Mẫn nói: “Chỉ là chuyện mấy triệu thôi, kỳ thực không cần bàn bạc. Chỉ là chị không cam tâm cho cô ta.”
La Thiếu Thần hỏi: “Khải Trạch vẫn ổn chứ?”
“Cứng đầu chẳng khác gì Học Giai, cũng may nó là đàn ông, vẫn có thể buông tay.”
Tình cảm của La Khải Trạch đối với Sử Mạn Kỳ không cần nghi ngờ, nếu không đã không cưới cô ta khi tuổi còn trẻ như vậy, thậm chí biết cô ta sau khi kết hôn không giữ trọn đạo làm vợ vẫn không nỡ buông tay. Nếu không phải vậy, La Định Âu đã không ôm ấp ý muốn hai người làm lành. Nhưng yêu và lưu luyến là một chuyện, sống chung với nhau thế nào lại là chuyện khác. Hai người không cùng nhịp bước nếu như không chịu sửa nhịp bước của mình để phù hợp với tiết tấu của người còn lại, kết quả chỉ có thể càng đi càng xa.
La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ là bi kịch như thế.
La Học Mẫn nhìn Thẩm Thận Nguyên một cái, không muốn nhắc đến quá nhiều chuyện về Sử Mạn Kỳ trước mặt cậu, chuyển đề tài: “Chuyện của Khải Tùng đã giải quyết kha khá rồi. Bố không muốn làm quá ầm ĩ, dự định buổi sáng ngày mai tống táng (đưa đi hỏa thiêu hoặc chôn), buổi chiều làm một lễ truy điệu nhỏ, không mời phóng viên, chỉ mời vài bạn bè thân thích gần gũi. Chú và thím…”
“Em sẽ thông báo cho họ.” La Thiếu Thần nói.
La Học Mẫn gật đầu nói: “Ừm.”
La Thiếu Thần cúi đầu uống cà phê, khóe mắt liếc thấy một đôi đũa đang kẹp một chiếc bánh bao hấp run run vươn đến.
Thẩm Thận Nguyên quan sát phản ứng của La Thiếu Thần, thấy anh không chú ý, lại đưa đũa huơ huơ phía trước. Đừng thấy đoạn đường nhỏ mà coi thường, đối với tay của một đứa trẻ sáu tuổi đúng là một gánh nặng, đặc biệt là khi còn phải vòng qua tay của La Thiếu Thần, vươn dài tay ra. Đúng là không gạo, dâu khéo cũng nấu không thành cơm, kỹ thuật thì có đó, nhưng sức lực thì không đủ.
Nhìn thấy cái bánh bao hấp run rẩy sắp rơi xuống, cái đĩa vốn ở trước mặt La Thiếu Thần bị đẩy đi một chút.
Thẩm Thận Nguyên như trút được gánh nặng thả xuống, cắn đũa nhìn anh.
La Thiếu Thần thản nhiên gắp lên, một hai cái liền ăn hết.
“Ngon không?” Thẩm Thận Nguyên kỳ vọng hỏi.
La Thiếu Thần nhướn mày, “Của con làm à?”
Khí thế của Thẩm Thận Nguyên yếu đi, “Của con gắp.”
Mắt La Học Mẫn chuyển qua chuyển lại giữa hai người, nói: “Chẳng trách bố nói tình cảm giữa chú và Lâm Lâm tốt hơn, chị chưa thấy Lâm Lâm gắp đồ ăn cho người khác bao giờ.”
Thẩm Thận Nguyên lập tức như hiến bảo vật, gắp bánh bao cho cô.
La Học Mẫn cầm lấy đĩa vươn tay ra nhận, sau đó cười cười với La Thiếu Thần nói: “Lây phúc rồi!”
La Thiếu Thần hỏi: “Gần đây không có kế hoạch giảm béo sao?”
Phụ nữ nhạy cảm nhất với giảm béo, không những thế cô còn tên là La Học Mẫn, “Chú cảm thấy chị nên đặt ra kế hoạch dạng đó hả?”
La Thiếu Thần nói: “Em chỉ ra một kiến nghị có nhu cầu của thị trường thôi.”
“… Chỉ là một cái bánh bao thôi mà, không cần phải ghen tỵ thế chứ?” La Học Mẫn nhét cả cái bánh bao vào mồm, chậm rãi ăn, “Kế hoạch bắt đầu từ bữa ăn trưa.”
Thẩm Thận Nguyên thấy bánh bao đắt hàng như vậy, lập tức kỳ vọng nhìn La Thiếu Thần, “Muốn nữa không?”
La Thiếu Thần liếc cậu một cái, liền đổi cái đĩa còn bốn cái bánh bao của cậu với cái đĩa không của mình.
Thẩm Thận Nguyên: “……”
Vú Triệu từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy đĩa trước mặt Thẩm Thận Nguyên đã hết, kinh ngạc hỏi: “Hôm nay cục cưng ăn giỏi thế?”
Thẩm Thận Nguyên đáng thương nhìn bà: “Còn không?”
La Học Mẫn nhịn không được cười nói: “Đông Quách(1) Lâm Lâm vẫn chưa ăn no.”
Vú Triệu không hiểu bốn chữ đằng trước, nhưng hiểu rõ bốn chữ đằng sau, vội vàng vào bếp lấy ra bánh mì và bánh kem, “Bánh bao hấp hết rồi, nếu cục cưng thích ăn, vú Triệu ngày mai lại làm cho con ăn.”
La Học Mẫn hỏi La Thiếu Thần: “Ngày mai chú vẫn đến chứ?”
“Đến!” Thẩm Thận Nguyên trả lời thật to.
La Học Mẫn nói: “Dì Triệu phải làm gấp đôi rồi.”
Đối với sự trêu chọc của cô, La Thiếu Thần từ đầu đến cuối coi như không nghe thấy.
Ngồi xe của La Thiếu Thần đi ra từ đại trạch, Thẩm Thận Nguyên suy nghĩ mãi xem nên mở miệng thế nào, lúc nào mở miệng. Nếu như thời cơ mở miệng quá sớm, nói không chừng La Thiếu sẽ trực tiếp quay đầu xe chở cậu về. Có điều, … nếu La Thiếu thực sự muốn đưa cậu về, bất luận mở miệng lúc nào cũng đều có chung một kết quả phải không?
Nghĩ đến điều này, Thẩm Thận Nguyên lại có chút tuyệt vọng.
“Tiểu tiểu thúc thúc.”
Cậu thò đầu ra từ khe hở giữa ghế lái chính và ghế lái phụ, “Chú đã hết giận chưa?”
La Thiếu Thần thản nhiên nói: “Vì mới sáng sớm ra con đã bắt chú làm tài xế riêng sao?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Con chỉ muốn xây dựng một cầu nối thông hiểu lẫn nhau giữa chúng ta thôi.”
“Con cảm thấy giữa chúng ta cần thông hiểu lẫn nhau sao?”
“Cần chứ.”
Khóe miệng La Thiếu Thần cong lên, vô cùng mỉa mai.
Thẩm Thận Nguyên không nhìn thấy, cứ tự mình nói: “Hôm nay con không muốn đi nhà trẻ.”
La Thiếu Thần đỗ xe bên đường, cởi dây an toàn, móc ví ra.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Chú không phản đối sao? Vậy trước tiên chúng ta tìm nơi nào đó… đây là gì?”
“Nhân dân tệ, 100 đồng.”
“… Con biết.”
La Thiếu Thần nói: “Gọi xe trong nội bộ thành phố hẳn là đủ.”
Thẩm Thận Nguyên ngước mắt nhìn, dẹt cái miệng ra nói: “Nếu như chú có việc, con có thể đi theo chú.”
La Thiếu Thần thu tiền lại, “Có lý, có lẽ chú vừa khóe cần đến Y Mã Đặc, con có thể đi nhờ xe.”
“……” Thẩm Thận Nguyên ho khan một tiếng, “Con tìm Kiều Dĩ Hàng là vì có chút chuyện muốn nhờ anh ấy giúp.” Cậu do dự một chút, quyết định thử xem phản ứng của La Thiếu Thần, nếu như La Thiếu Thần rất bình tĩnh, cậu sẽ lộ ra một chút tin tức, để anh ta để tâm một chút, nếu như phản ứng kịch liệt, thì trước tiên không nói vội, đợi bên Cao Cần có tin tức thì lại tính tiếp. “Hơ, chú tin trên đời này có ma không?”
La Thiếu Thần thắt lại dây an toàn, sau đó quay đầu nhìn cậu, chậm rãi nhếch một nụ cười lạnh lẽo: “Không tin.”
Thẩm Thận Nguyên: “……”
Đây được tính là phản ứng rất bình tĩnh hay là phản ứng rất kịch liệt?
Xe brừm một cái rồi tiếp tục đi.
Nhà trẻ có một cửa ải đang chờ đợi Thẩm Thận Nguyên.
Kiều Anh Lãng chặn tại cửa lớp nói: “La Lâm Lâm, hôm qua có phải cậu lấy trộm áo của tớ không?”
Thẩm Thận Nguyên thản định nói: “Cầm nhầm thôi.”
“Gạt người! Áo của tớ là màu xám, áo của cậu là màu hồng!”
“Tớ bị mù màu.”
“…Mù màu là gì?”
“Không phân biệt được màu sắc.”
“Cậu nói dối! Áo của tớ là khóa kéo, áo của cậu dùng cúc!”
“Tớ quên rồi.”
“Cậu nói dối!”
“…… Được rồi, tớ nói dối.”
Phạm nhân quá thẳng thắn, khiến cho người hỏi cung lập tức không có cảm giác thành tựu, “Cậu, vậy cậu trộm áo tớ làm gì?”
“Tay chân vụng về.”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả? Mau vào lớp đi!”
“Lời bài hát thiếu nhi hôm qua cô giáo bảo học thuộc cậu đã thuộc chưa?”
“…….”
Tối muốn trở lại làm Thẩm Thận Nguyên!
Tôi muốn học thuộc lời thoại!
Tôi không muốn học thuộc lời bài hát thiếu nhi!
“Mau mau mau, đưa tớ xem, bài nào?”
Hôm tống táng, La Định Âu sợ chỗ nghĩa trang không sạch sẽ nên không cho Thẩm Thận Nguyên đi, bảo La Thiếu Thần đưa cậu đến hội trường truy điệu trước để sắp xếp.
Đây là lần đầu tiên sau khi Thẩm Thận Nguyên biến thành La Lâm Lâm mà được mặc màu đen. Nhìn bản thân trong gương không cười, cậu dường như đã nhìn thấy bóng dáng La Lâm Lâm.
La Thiếu Thần lúc nhìn thấy cậu ngây ra một chút, chủ động giơ tay nhéo nhéo mặt cậu.
“Tiểu tiểu thúc thúc?” Thẩm Thận Nguyên liếc mắt nhìn chỗ da bị nhéo.
La Thiếu Thần thu tay lại, “Đi thôi.” (Bụi: Anh vẫn quan tâm bợn Nguyên thế mà.)
Tuy rằng La Khải Tùng qua đời được mấy ngày rồi, nhưng hôm nay là ngày tập trung những người đau buồn vì cái chết của anh ta, cho nên Thẩm Thận Nguyên ngoan đột xuất, không nói lời nào chỉ lẽo đẽo theo sau anh, bảo lên xe liền lên xe, bảo thắt dây an toàn liền thắt dây an toàn.
Đến phía dưới hội trường, đã có các phóng viên nghe tin mà đến trực chờ.
La Thiếu Thần cho xe đỗ tại bãi đỗ xe không xa lắm, một lúc sau, liền nhìn thấy hai chiếc xe ô tô con đi đến, một đám đàn ông to cao mặc áo đen đi xuống, bao bọc lấy họ.
La Thiếu Thần lúc này mới bế Thẩm Thận Nguyên lên đi lên lầu.
Bọn họ vừa lại gần, đám phóng viên lập tức bâu vào, sự ngăn trở của những người áo đen hoàn toàn không cách nào ngăn được làn sóng đang dồn lên.
“La Thiếu! Tại sao sau khi La Khải Tùng hạ táng mới tổ chức lễ truy điệu?”
“Một năm trước anh mới công khai quan hệ với La gia, trong giới Showbiz đồn rằng La Khải Tùng sợ anh tranh giành gia sản nên quan hệ giữa hai người rất gượng gạo, có thật như thế không? Anh ta qua đời, anh cảm thấy thế nào?”
“Có tin tức nói rằng Tiên sinh La Định Âu hy vọng anh kế thừa gia nghiệp, anh có gia nhập La thị hay không?”
Trải qua mấy ngày bình yên, phóng viên rốt cuộc cũng đã xé toạc vẻ ngoài đồng cảm, lộ ra mũi giáo sắc nhọn!
————————–
(1)Đông Quách: Chuyện này xuất xứ từ cuốn sách “Truyện Đông Điền” của Mã Trung Tích đời nhà Minh TQ thế kỷ 13. Chuyền rằng, có một thư sinh tên là Đông Quách, chỉ biết đọc sách, rất cố chấp. Một hôm, Đông Quách cưỡi một con lừa, đeo một túi sách, đến một nơi gọi là “Trung Sơn Quốc” tìm kiếm chức quan. Bỗng nhiên, một con sói bị thương chạy đến trước mặt ông mà van xin: “Ông ơi, tôi đang bị một thợ săn săn đuổi, thợ săn bắn cung trúng tôi, tôi sắp chết mất, xin ông cho tôi trôi vào túi của ông, sau này tôi sẽ đền đáp ông.” Ông Đông Quách tất nhiên biết con sói có thể làm hại con người, nhưng ông nhìn thấy con sói bị thương rất đáng thương, suy nghĩ rồi nói: “Tôi làm như vậy sẽ làm mất lòng thợ săn, nhưng mày cầu cứu ao, ao sẽ tìm cách cứu mày.” Ông Đông Quách bảo con chó sói co mình lại, lấy dây trói nó lại, ra sức làm cho nó nhỉ lại để dễ cho vào túi sách.
Lát nữa, thợ săn chạy đến, không thấy chó sói đâu, bèn hỏi ông Đông Quách: “Anh có nhìn thấy một con sói không? Nó chạy đi đâu rồi?” Ông Đông Quách nói: “Tôi không nhìn thấy con sói, ở đây có nhiều đường rẽ, con sói chắc đi đường khác rồi.” Thợ săn tin lời nói của ông Đông Quách, đuổi theo đường khác. Con sói trong túi nghe thấy tiếng vỏ ngựa thợ săn xa dần rồi, van xin ông Đông Quách: “Ông ơi, tha em đi, để em chạy trốn đi.” Ông Đông Quách hiền lành nghe lời ngon ngọt của nó, bèn thả nó ra. Không ngờ con sói gào lên: “Ông đã cứu tôi, bây giờ tôi đói quá, cho tôi ăn thịt ông đi.” Nói xong, con sói nhảy bổ tới ông Đông Quách.
Ông Đông Quách tay không vật nhau với con sói, vừa nói “đồ ăn cháo đái bát”. Lúc đó, có một nông dân vác cuốc đi qua, ông Đông Quách vội vàng gọi nông dân lại, kể lể mình cứu con sói như thế nào, trái lại con sói ăn cháo đái bát muốn ăn thịt mình, mời nông dân phán xứ. Nhưng con sói kiên quyết phủ nhận ông Đông Quách đã cứu nó. Nông dân suy nghĩ một lúc rồi nói rằng; “Lời nói của hai người, tôi đều không tin, túi sách này rất nhỏ, làm thế nào cho con sói vào được. Làm lại một lần nữa đi, cho tôi xem thử.” Con sói đồng ý, nằm xuống đất và co giúm mình lại để ông Đông Quách lấy dây trói nó lại, cho vào túi. Nông dân diều buộc miệng lại ngay, nói với ông Đông Quách rằng: “Thú rừng hại người này không thay đổi bản tính đâu, anh tốt bụng với nó, thật là hồ đồ.” Nói xong lấy cuốc đập chết con sói.
Ông Đông Quách bỗng nhiên thức tỉnh, rất cảm ơn nông dân cứu mình. Hiện nay, “ông Đông Quách” và “sói Trung Sơn” đã trở thành cụm từ trong tiếng Hán, “ông Đông Quách” chỉ những người không phân biệt tốt xấu lạm dụng lòng hiền từ, “sói Trung Sơn” chỉ những người ăn cháo đái bát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT