Dịch: Băng Hoa – Beta: Phong Bụi

Tiến quân, tiến quân, giới Showbiz.

Nếu phải dùng từ ngữ để hình dung biểu cảm của hai vị lão làng, đó chính là không chút kỳ vọng, nếu muốn dùng kí hiệu để miêu tả biểu cảm của hai vị lão làng, đó chính là = =. Hiển nhiên, bọn họ đã không còn bất cứ kỳ vọng nào với vị giám chế không chút đang tin này rồi. Đều là những phóng viên khác bị khơi dậy hưng phấn, đôi mắt đảo quanh săm soi khắp bốn phía, cuối cùng gắn chặt vào cánh cửa phòng trà không chút bắt mắt đó.

“Cốc cốc cốc cốc! ”Giám chế cầm lấy micro cao giọng nói, “Vừng ơi mở ra.”

Thẩm Thận Nguyên trốn sau cửa nghĩ, ai mở cửa người đó là vừng!

Quả nhiên không có ai sẵn sàng làm vừng.

Cửa vẫn đóng chặt như cũ.

Giám chế ngây người một lúc, dùng thanh âm mạnh mà hữu lực hơn cao giọng hét: “Chúng tôi xin long trọng mời khách quý của buổi tuyền truyền ngày hôm nay La……”

Đã có phóng viên  nhịn không được, trực tiếp mở cửa.

Một người trung niên gầy gầy thâm thấp lộ ra. Người trung niên cười vẫy tay với ánh đèn flash của các phóng viên, “Chào mọi người, tôi là quản lý của La Bội Giác, Y Giang Hữu.”

Các phóng viên: “……”

Hai vị lão làng trao đổi với nhau một biểu cảm quả nhiên như vậy.

Nhưng bọn họ rất nhanh đã chú ý tới phía sau người quản lý kia còn có một người đàn ông khá cao lớn. Gương mặt người này trong mơ hồ……vô cùng quen mắt!

Các lão làng đột nhiên nhảy lên, cầm lấy máy ảnh xông tới cửa vào phòng trà.

Cho dù phòng trà rất tối, cho dù bóng che lên hơn nửa gương mặt của người kia, cho dù bọn họ nghĩ không ra người này tại sao lại xuất hiện ở đây, nhưng khuôn mặt lạnh rất tiêu biểu của người kia và sự đặc sắc khi vừa xuất hiện liền có thể khiến nhiệt độ cơ thể của các phóng viên hạ xuống đều đã chứng minh bọn họ không thể nào nhìn lầm!

“La Thiếu! Xin hỏi ngài tại sao lại xuất hiện ở đây?”

“Ngài chính là vị khách quý mà giám chế nói?”

“Mục Tất Tín hôm qua đã tiếp phỏng vấn, phủ nhận lời đồn ông ta thuê sát thủ giết La Khải Tùng, còn nói ông ấy và La Khải Tùng vẫn luôn là bạn, ngài nghĩ thế nào về điều này?”

“Cái chết của La Khải Tùng có gây ra ảnh hưởng tới kế hoạch Tinh La thành không? ”

Hai kẻ lão làng không thèm suy nghĩ mà đem một chuỗi câu hỏi như pháo bát tự nổ đùng đùng, một đám hậu bối phía sau nghe tới kinh ngạc.

La Thiếu Thần vừa giơ tay lên, liền nghe giám chế rống lớn vào micro: “Không sai! Vị khách quý của chúng ta hôm nay chính là cha đỡ đầu âm nhạc La Thiếu Thần!”

La Thiếu Thần, Thẩm Thận Nguyên: “……”

Y Giang Hữu khách quý tiền nhiệm vô cùng thức thời mà lùi sau nửa bước, nhường sân khấu.

Trong lòng La Thiếu Thần mắng giám chế xối xả, ngoài mặt lại bình tĩnh mà tiếp nhận thân phận khách quý, kéo Thẩm Thận Nguyên cùng lên sân khấu.

Từ sau khi biết thân phận của La Thiếu Thần, trong lòng giám chế mỗi ngày đều như bị một đống móng vuốt cào cấu, chỉ hận Lang Nam sống chết không chịu giao phương thức liên lạc ra, bây giờ không dễ dàng gì mới có cơ hội tiếp xúc gần như thế, đương nhiên không thể bỏ qua.

La Thiếu Thần vẫn chưa đi tới giữa sân khấu, giám chế đã tự mình mang ghế xông tới.

“Giám chế!” Đạo diễn không biết nói gì hơn, đặt lại cái ghế bị móc lên bởi áo của giám chế, sau đó chen vào giữa hai người, giật lấy micro đưa cho La Thiếu Thần.

Giám chế không cam tâm chen ra chen vào bên cạnh, muốn chen tới bên người La Thiếu Thần, bị đạo diễn không còn cách nào khác dùng sức giẫm vào chân.

“A! ”Giám chế phát ra tiếng kêu đau đớn ngắn ngủi mà thảm thiết, cong lưng ôm lấy chân.

Những nhân viên khác và đạo diễn cùng đi lên, chặt chẽ ấn chặt lấy sau lưng ông ta, để ông triệt để biến mất trước ống kính, tránh tiếp tục mất mặt xấu hổ.

Chuyện ồn ào bên cạnh không hề ảnh hưởng tới La Thiếu Thần. Anh điềm định mà ôm lấy Thẩm Thận Nguyên đặt lên trên ghế, “Tôi không phải nhân vật chính ngày hôm nay, nhân vật chính là Miss La Lâm Lâm bên cạnh tôi. Từ trên áp phích có thể nhìn ra, bé đóng một vai trò quan trọng trong《Tình định đại huyễn giới》.”

Thẩm Thận Nguyên đưa tay vẫy vẫy với mọi người.

Lão làng hỏi: “Tiểu thư La Lâm Lâm chính là thiên kim của tiên sinh La Khải Trạch và La thái thái đúng không?”

La Thiếu Thần gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Cô bé tại sao lại tham gia《Tình định đại huyễn giới》vậy? Hơ, Tôi là nói, bộ phim này có điểm gì đặc biệt hấp dẫn người ta không?”

La Thiếu Thần nói: “Đương nhiên có. Giám chế của bộ phim này vô cùng nhiệt tình với công tác từ thiện. Ông ấy nói với tôi, sẽ quyên góp toàn bộ cổ tức mà bộ phim kiếm được và thù lao của Lâm Lâm nhận được cho cơ quan từ thiện.”

Giám chế đang muốn đứng dậy thật sự ngã sấp xuống.

Lão làng hỏi: “Tiểu thư Lâm Lâm có dự định tiến vào làng giải trí từ đây không?”

La Thiếu Thần nói: “Việc này do cô bé tự quyết định.”

Nhóm tân binh không cam tâm bị làm lơ, một tân binh nhanh chóng đứng dậy cướp lời nói: “Có phải tiên sinh La Khải Tùng xảy ra chuyện, cho nên vợ chồng La Khải Trạch không có thời gian chăm sóc La Lâm Lâm, mới để anh đến trông nom?”

La Thiếu Thần nói: “Tôi chăm sóc Lâm Lâm bởi vì tôi là chú của bé, bé là cháu gái của tôi.”

“Ngài nghĩ gì về chuyện không may xảy ra với tiên sinh La Khải Tùng?”

“Tôi vô cùng đau buồn, tin rằng phía cảnh sát sẽ nhanh chóng bắt hung thủ về quy án.”

“Tiên sinh Mục Tất Tín nói ông ấy không có liên quan gì tới vụ án này, ngài thấy thế nào?”

“Tôi tin tưởng phán đoán từ phía cảnh sát.”

“Tinh La thành……”

La Thiếu Thần đưa tay ngăn bọn họ tiếp tục đặt câu hỏi, “Đây là buổi tuyên truyền cho《Tình định đại huyễn giới》, hi vọng mọi người có thể quan tâm hơn đến việc bộ phim.”

“……”

Loại quan tâm này quá giả tạo rồi!

Ánh mắt của các phóng viên thể hiện sự bất mãn.

Thời khắc quan trọng vẫn là lão làng đi ra hòa giải, “Lâm Lâm có thích đoàn phim không? Đã từng ăn qua cơm hộp của đoàn phim chưa, cảm thấy mùi vị thế nào?”

Các phóng viên lại hưng phấn. Không phải nói đoàn làm phim chỉ cho cơm trắng ư? Tin rằng cô bé La Lâm Lâm nhất định sẽ rất bất mãn đi? Hoặc là La Lâm Lâm nấu cơm riêng? Thiên kim nhà giàu thân kiều nhục quý nấu cơm riêng cũng là một tittle rất thú vị.

Đối diện với ánh mắt đầy kỳ vọng của các phóng viên, Thẩm Thận Nguyên trả lời: “Đã ăn cơm hộp rồi, tôi tin tưởng giám chế là thật lòng muốn làm từ thiện, rất tiết kiệm.”

Các phóng viên: “……” Đây là một đứa bé sáu tuổi ư? Trả lời không một kẽ hở lại rất sâu xa như vậy rõ ràng là lão làng của giới giải trí mà.

Lão làng thứ hai có chút hứng trí mà hỏi: “Quay phim có thú vị không? Con có muốn phát triển trong ngành giải trí không?”

Cậu đã phát triển ở giới giải trí rất phong sinh thủy khởi rồi, nhưng mà La Lâm Lâm……bất luận tính cách hay là gia thế, đều không thích hợp đi lại trong giới giải trí đúng không? Thẩm Thận Nguyên vừa muốn cự tuyệt, bên trên micro đã xuất hiện mặt của La Thiếu Thần. “Lâm Lâm rất có thiên phú về phương diện này, nếu có thể phát triển, hi vọng các vị ngồi đây có thể tận lực trợ giúp.”

Các phóng viên đều nhận lời. Cái loại giúp đỡ giả tạo này mọi người đương nhiên đều vui vẻ làm.

Trong lòng Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc, nhưng tin tưởng La Thiếu Thần nói như vậy nhất định có lí do của anh, cũng không nói gì.

La Thiếu Thần thuận thế mà đẩy phát ngôn cho người khác của đoàn phim, các phóng viên chỉ có thể hỏi một số vấn đề người làm phim ở cùng nhau có vui hay không, rời đi có buồn hay không. Thành viên đoàn phim trăm miệng một lời.

“Quen thêm nhiều người bạn.” Đều là những người cùng chung nạn đồng bệnh tương liên, bồi dưỡng ra đều là tình cảm đẳng cấp.

“Cảm thấy vui vì bộ phim này có thể thuận lợi quay xong.” Bộ phim này còn không quay xong nữa, bọn họ chỉ có thể giết người thôi. Giám chế đáng chết!

“Đã chuẩn bị tốt thân thể và tâm lý cho việc gia nhập vào một bộ phim tiếp theo!” Nhanh nhanh quên đi cái kí ức ác mộng này đi!

Trong đó, giám chế vài lần muốn chõ miệng vào, đều bị La Thiếu Thần dùng lời át đi.

Gần kết thúc, La Thiếu Thần biết các phóng viên sẽ không dễ dàng bỏ qua mình, vừa để Y Giang Hữu và những người khác trong đoàn phim giúp đỡ trì hoãn, vừa mang theo Thẩm Thận Nguyên đào thoát.

Nhìn thấy xe đã ở trước mặt, quãng đường chỉ còn dư 2 3 bước, liền nghe thấy tiếng hét ở phía sau, “La Thiếu!”

Bước chân La Thiếu Thần vừa ngừng, lạnh lùng quay đầu.

Giám chế sải bước khoa trương bước lớn chạy tới, “Cuối cùng cũng đuổi kịp anh! Anh có thể đừng đi được không?”

La Thiếu Thần mặt không chút biểu cảm nói: “Không thể.”

Giám chế ủy khuất mà nhìn anh, “Chúng ta nói chuyện một chút mà.”

“Chúng ta không có gì để nói.”

“Đừng lạnh nhạt vậy mà.”

Thẩm Thận Nguyên: “……” Đây là hiện trường chia tay phải không.

La Thiếu Thần sợ phóng viên đuổi tới, nhanh chóng một đao chém thẳng, nói: “Tôi không đầu tư, không lôi kéo đầu tư, không giới thiệu đài truyền hình mua phim, không viết ca khúc chủ đề cho phim, không tham gia bất cứ buổi tuyên truyền nào nữa, xin hỏi ông có việc gì?”

Giám chế hỏi: “Anh chuẩn bị rút ra khỏi giới giải trí à?”

“Tất cả từ “không” ở phía trên chỉ dùng với ông.”

“……” Giám chế than khóc nói, “Tôi biết tôi vô dụng.”

La Thiếu Thần mở cửa xe.

“Không kéo được đầu tư.”

La Thiếu Thần nhét Thẩm Thận Nguyên vào trong xe.

“Làm khổ mọi người chỉ có thể ăn cơm trắng.”

La Thiếu Thần nhấc chân chuẩn bị vào xe, giám chế đột nhiên lấy từ trong túi áo ra một ngân phiếu nhàu nát, lấy bút nhanh chóng viết lên đó một số điện thoại, “Đợi đã! Anh không phải nói Lâm Lâm thích đóng phim hay sao? Tôi có một người bạn đang tuyển vai cho một bộ phim mới, đang cần một đứa bé, anh mang Lâm Lam đi thử xem đi.” Ông nhét số điện thoại vào trong tay La Thiếu Thần.

La Thiếu Thần nhìn ông ta một cách ngờ vực.

“Là một bộ phim được đầu tư rất nhiều vốn.” Giám chế nói, “Diễn viên được mời đến đều là ngôi sao lớn, đạo diễn là Cổ Lực Khả, nam chính đã chọn Mã Duy Càn, nữ chính không phải Đàm Phi thì sẽ là Bành Ức Như, chưa quay đã gây đình đám rồi, diễn bộ phim này nhất định sẽ nổi tiếng!”

“Tại sao?”

La Thiếu Thần hỏi vô cùng đơn giản, giám chế lại hiểu được, ông thở dài nói: “Tôi đã nói sẽ làm cho Lâm Lâm trở thành ngôi sao nhí, đáng tiếc triển vọng phim của tôi rất mơ hồ, vì thể chỉ có thể mượn phim của bạn mình thử một chút, tôi không nhìn lầm người đâu, Lâm Lâm tuyệt đối có tiềm năng trở thành ngôi sao nhí siêu cấp!”

La Thiếu Thần bỏ mẩu giấy vào trong túi, nhìn những phóng viên đi ra từ cửa chính, nhanh chóng ngồi vào trong xe, kéo cửa sổ xuống, nói cảm ơn.

Giám chế áp vào cửa xe, “Nếu không viết bài hát chủ đề cuối phim, viết bài mở đầu thì thế nào?”

“Chẳng thế nào cả.” La Thiếu Thần quay xe, sau đó ngênh ngang đi.

Các phóng viên vây lấy, “Ông và La Thiếu nói gì vậy?”

Giám chế ha ha cười nói: “Không có gì, bàn chuyện hợp tác.”

“Hợp tác cái gì? Là bài hát chủ đề ư?”

“Cụ thể không tiện tiết lộ.”

Lão làng chậm rì rì nói ra một câu, “Chắc là chưa bàn bạc được rồi.”

Giám chế: “……”

Giờ tan tầm, cũng là giờ cao điểm tắc nghẽn giao thông.

Thẩm Thận Nguyên nhìn những chiếc xe chậm chạp đi ở bên ngoài, trong lòng nhớ lại hai việc đã xảy ra hôm nay. Một là tin tức cậu bị thương truyền ra ngoài, việc kia là La Thiếu Thần dường như có ý để La Lâm Lâm tiến vào giới giải trí.

Hai sự việc nhìn qua có vẻ như không có liên quan, nhưng cậu lại nắm được điểm giống nhau giữa chúng——

Đều không đơn giản.

“Haizz. ”cậu lại thở dài một cái.

La Thiếu Thần nói: “Hai mươi tám.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Cái gì hai mươi tám ạ? Hôm nay không phải ngày mười bảy ư?”

“Con thở dài lần thứ hai mươi tám.”

“Chú đếm kỹ thật đó.”

“Nếu như lượng carbon dioxide thải ra của con vượt qua một tiêu chuẩn nhất định, chú sẽ cân nhắc việc mở cửa sổ.”

“Bên ngoài có nhiều ô tô như vậy, không khí cũng không tốt.”

“Con có thể không ngừng cố gắng, vượt qua bọn họ.”

Thẩm Thận Nguyên: “……”

Dòng xe chầm chậm mà dừng lại, sau đó hoàn toàn bất động.

Thẩm Thận Nguyên nói: “Chúng ta nhất định phải đi con đường này ư?”

“Nếu con có thể gấp xe lại bỏ vào trong túi, chú có thể mang con đi con đường khác.”

“……Tại sao để con vào giới giải trí?”

Chủ đề đột nhiên thay đổi khiến La Thiếu Thần trầm mặc một lúc, “Con không thích?”

Thẩm Thận Nguyên lúng túng nói: “La gia bây giờ không phải rất loạn ư?”

La Thiếu Thần nói: “Có chút phiền phức, nhưng không loạn, cũng không cần loạn.”

“Nhưng mà……”

“Tin tức Thẩm Thận Nguyên vào viện đã bị công bố rồi.”

Thẩm Thận Nguyên sợ hãi. Lẽ nào tin tức này là La Thiếu……

“Là cảnh sát công bố.” Không cần nhìn cũng đoán ra nghi ngờ trong lòng cậu.

Thẩm Thận Nguyên trở nên cảnh giác, “Cảnh sát muốn làm gì?”

“Dụ kẻ thao túng phía sau màn đi ra.”

“Hả?”

“Thẩm Thận Nguyên đã là người nối mối, vậy thì nhất định nắm rõ rất nhiều bí mật. Sự tồn tại của cậu ta nhất định khiến nhiều người đứng ngồi không yên.”

Thẩm Thận Nguyên: “……” Cách nghĩ này của cảnh sát hơi quá độc đoán rồi nha!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play