Dịch: Phong Bụi

Vệ sĩ, vệ sĩ, có vệ sĩ.

Thẩm Thận Nguyên nắm chặt lấy dây an toàn, buồn bực nói: “Lần sau ra khỏi cửa nhất định phải xem… a ô… hoàng lịch! Đúng rồi, hoàng (màu vàng) còn có cụm từ là hoàng lịch!”

La Thiếu Thần đạp gia tốc, không lâu sau, liền nhìn thấy hai chiếc xe khác đuổi theo đằng sau, kẹp lấy chiếc xe công kích xe của họ.

Thẩm Thận Nguyên còn chưa kịp nhìn rõ, đã thấy La Thiếu Thần đột ngột rẽ gấp 180 độ, xuyên thẳng vào luồng xe bên cạnh, xoẹt qua chiếc xe vừa đâm vào họ!

Thẩm Thận Nguyên quay đầu nhìn lại.

Chiếc xe đó tuy muốn đuổi theo, nhưng bị hai chiếc xe khác cản lại, cuối cùng trực tiếp đâm vào một trong hai chiếc, chạy thoát.

“Cái này… không phải là mưu sát đấy chứ?” Thẩm Thận Nguyên sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.

La Thiếu Thần trải qua nguy hiểm mà không kinh sợ, nói: “Ngồi cho vững.”

Thẩm Thận Nguyên ngoan ngoãn ngồi yên.

Trước khi đi về tòa cao ốc, La Thiếu Thần gọi một cuộc điện thoại, nói hai câu mới chầm chậm chạy xe vào khách sạn.

Xe vừa đỗ lại, liền thấy hai người mặc tây trang màu đen đi đến gần.

Thẩm Thận Nguyên căng thẳng, hai mắt nhìn dính vào kính chiếu hậu, quan sát nhất cử nhất động của họ, ngay cả La Thiếu Thần giúp cậu cởi dây an toàn cũng không hề nhận thấy. “Xuống xe đi.” La Thiếu Thần theo thói quen giơ tay lên định vỗ vỗ đầu cậu, ngẫm nghĩ lại thôi.

Thẩm Thận Nguyên vừa định nhắc việc hai người đàn ông mặc tây trang đen, liền thấy La Thiếu Thần xuống xe, đi về phía họ, rõ ràng là quen biết, lúc này mới vội vàng chạy xuống xe.

Hai người đàn ông mặc tây trang lập tức đứng xung quang, để cậu và La Thiếu Thần vào giữa.

Thẩm Thận Nguyên lập tức hiểu ra, là vệ sĩ! Nói như vậy, hôm nay bị đụng xe, hai chiếc xe xuất hiện giải vậy chắc chắn cũng là vệ sĩ. Tuy nhiên, La Thiếu Thần mời vệ sĩ từ lúc nào? Tại sao cậu không hề biết chút gì? Nhìn kỹ khuôn mặt của mấy vệ sĩ này… đúng là hai khuôn mặt rất lạ lẫm.

Trở về cao ốc, La Thiếu Thần đặt cặp sách vào trong phòng của cậu, bảo cậu ở trong phòng học hành chăm chỉ, thuận tay đóng cửa.

Thế nhưng Thẩm Thận Nguyên nghe lời thì không phải Thẩm Thận Nguyên.

Cậu trước tiên mở hé cửa phòng, thấy La Thiếu Thần không có ở phòng khách, gan to hơn chút, đi đến cửa thư phòng, sau đó nghe thấy La Thiếu Thần đứng đằng sau cậu, hỏi: “Tìm cái gì?”

“Tìm chú ạ.” Thẩm Thận Nguyên quay đầu, nở một nụ cười ngây thơ đáng yêu.

La Thiếu Thần nhấp một ngụm cà phê trong tay, thản nhiên hỏi: “Chuyện gì?”

“Bụng đói rồi.” Thẩm Thận Nguyên nhìn chăm chăm vào cốc cà phê trên tay anh ta, “Con cũng muốn uống cà phê.” Nếu có thêm mấy miếng điểm tâm kiểu Tây nữa thì càng tốt.

“Cho uống một phần hai.” La Thiếu Thần quay người đi đến quầy bar.

Thẩm Thận Nguyên không ngờ anh ta lại dễ nói chuyện như vậy, vui vẻ đi theo sau, hỏi: “Hôm nay lái chiếc xe đó là người thế nào ạ?”

Chuông cửa đột nhiên vang lên, La Thiếu Thần nhìn qua mắt mèo một cái, mới mở cửa.

Vào cửa chính là hai người đàn ông mặc tây trang vừa tiễn họ đến tận cửa phòng.

“Chạy mất rồi.” Một trong hai người đàn ông nói.

La Thiếu Thần hỏi: “Không có ai bị thương chứ?”

Người đàn ông trả lời: “Đều không sao cả. Có điều đối phương to gan như vậy, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, tốt nhất là bảo vệ ngay bên người.”

La Thiếu Thần cân nhắc một chút, đáp: “Cũng được.”

Người đàn ông lại nói: “Trong khách sạn có quá nhiều loại người, cho dù có người giám sát, nhưng khách sạn không cùng hưởng với chúng tôi. Cho nên tôi nghĩ, có thể đổi chỗ ở được không?”

Lần này La Thiếu Thần cân nhắc còn lâu hơn, “Cũng được.”

“Liên hệ xong rồi thì hãy nói cho chúng tôi biết địa chỉ.”

La Thiếu Thần gật đầu, đóng cửa lại, xoay lại thấy Thẩm Thận Nguyên đang hiếu kỳ nhìn mình chằm chằm, “Đi sắp xếp đồ đạc, chúng ta dọn nhà.”

Thẩm Thận Nguyên do dự một lát, biết điều quay về phòng thu thập hành lý.

Đợi đến lúc thu dọn đồ đạc xong rồi thì đã gần đến giờ ăn tối.

La Thiếu Thần hiếm có được hôm không ru rú trong nhà gọi đồ ăn ngoài, mà đưa cậu đến nhà ăn tự phục vụ ăn một bữa. Có điều Thẩm Thận Nguyên trong lòng có nhiều suy nghĩ, ăn cũng không được nhiều. La Thiếu Thần sợ buổi tối cậu bị đói, lại đi đến quán cà phê mua ít điểm tâm.

Dọn nhà đã thành thói quen, cũng không còn cảm thấy quá mệt mỏi, dù sao những việc cần thể lực La Thiếu Thần cũng làm cả rồi, Thẩm Thận Nguyên chỉ cần ngồi bên cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài là được rồi. Có điều lần này cậu ngồi ghế sau, bởi vì La Thiếu Thần nhận thấy mỗi khi cậu ngồi đằng trước, phong thủy đều trở nên đặc biệt không tốt.

Thẩm Thận Nguyên tuy rất muốn phản bác, nhưng trước mắt vẫn chưa có bằng chứng thuyết phục, trừ phi cậu ngồi đằng sau cũng bị đâm xe một lần thì may ra.

Nói đến đâm xe, cậu không khỏi liên tưởng hai lần đâm xe với lời La Định Âu lần trước nói. Chẳng lẽ quả thật là do nhà họ Mục làm?

Xe rẽ một cái, chạy vào một lối đi theo phong cách cổ, sau đó dừng lại trước một căn nhà kiểu cổ hai tầng, trước căn nhà có một cái sân, bao quanh là cánh cổng sắt sơn trắng, và bờ tường xám, trong vườn trồng không ít hoa cỏ.

La Thiếu Thần xuống xe, lấy chìa khóa ra mở cổng.

Thẩm Thận Nguyên hiếu kỳ đi theo sau anh, “Nhà chú mua ạ?”

“Nhà của chú.” La Thiếu Thần vừa mở cổng, liền thấy một con chó lai sói màu đen nhảy xổ ra.

Thẩm Thận Nguyên sợ tới mức cả người nhũn ra.

May là La Thiếu Thần chắn ở trước mặt.

Con chó ngửi ngửi rồi kêu, đùa giỡn với La Thiếu Thần một lúc, mới quay đầu nhìn cậu. Thẩm Thận Nguyên lập tức đứng ngay ngắn, tiếp nhận kiểm duyệt. Có lẽ cảm thấy vóc dáng của cậu không có vẻ uy hiếp, con chó ngửi ngửi mấy cái, liền nịnh nọt đi theo sau La Thiếu Thần.

La Thiếu Thần quay người định lái xe, Thẩm Thận Nguyên lập tức nắm lấy ống quần anh, đáng thương ngước nhìn.

Biểu cảm này…

La Thiếu Thần thở dài một cái, kéo theo cậu lên xe, lái xe đi vào sân.

Trong sân đã có một chiếc xe, hai chiếc có vẻ không để vừa, La Thiếu Thần để ghé một nửa xe vào chắn cổng. Thẩm Thận Nguyên vừa xuống xe, liền nhìn thấy cửa phòng của căn phòng kiểu Tây mở ra, một ông lão tóc trắng bạc phơ nhưng vẫn rất quắc thước đứng ở cửa nhìn cậu. Nhìn dáng vẻ của ông ta, Thẩm Thận Nguyên đột nhiên có cảm giác đang đi thăm hỏi một vị cao nhân tiền bối, ngay cả tư thế đứng cũng không khỏi ngay ngắn hơn.

La Thiếu Thần xuống xe ở đầu kia, vừa đi đến bên cạnh cậu, liền nghe thấy ông lão khí thế bừng bừng hét lên: “Sinh một đứa rồi mới biết đường mà trở về đấy à?!”

Thẩm Thận Nguyên: “……” Cụ ơi, có chút hiểu nhầm rồi.

La Thiếu Thần nói: “Không phải của con.”

Ông lão tiếp tục hét lên: “Mày bị điên à, còn nuôi con hộ người khác?”

Thẩm Thận Nguyên: “……” Mặc dù nghe có chút kỳ quặc, nhưng đúng là chuyện này cũng không sai.

La Thiếu Thần đáp: “Cháu gái của bác.”

Ông lão ngây ra một chút, sắc mặt vừa dịu đi, lại tức giận tiếp, “Tại sao lão ta có cháu rồi mà ta vẫn chưa có?”

La Thiếu Thần đáp: “Bảo anh cả và chị dâu tiếp tục cố gắng thôi.”

Ông lão cực kỳ tức giận với thái độ giả ngu đó của anh, kêu lên: “Tao đang nói mày đó!”

La Thiếu Thần đáp: “Con vĩnh viễn không thể là cháu gái của cha, chỉ có thể là con trai của cha thôi.”

Con trai?

Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc nhìn bọn họ. Nói như vậy, ông lão, à không, là bố La đúng là có chút giống La Định Âu thật.

“…….” Đứa vô lại này! Ông lão bị chọc tức đến nỗi xô cửa vô phòng.

La Thiếu Thần thấy cậu ngây ra, vỗ vỗ đầu cậu, nói: “Vào nhà đi.”

Bố La không đi xa, mà hào sảng đi trong phòng khách.

Thẩm Thận Nguyên rất nhanh mắt, tiến lại gần, nói: “Ông nội ơi.”

Khuôn mặt bố La có chút không nhăn vào được nữa, mắt liếc về phía cậu, do dự một chút, mới dịu dàng hỏi: “Con chắc là Tiểu Lâm Lâm phải không?”

Thẩm Thận Nguyên gật đầu.

Bố La không cố nhịn rồi nhìn, nhịn không nổi nữa, vẫy tay về phía cậu: “Nào, đến đây với ông nội nào.”

Thẩm Thận Nguyên giành lấy hộp điểm tâm trong tay La Thiếu Thần, cười ngọt ngào đưa đến trước mặt bố La, “Chú mua đó ạ, tặng cho ông nội ăn.”

Hai hàng lông mày của bố La lập tức giãn ra, hận không thể ôm cậu vào lòng vỗ về, “La Định Âu lão hỗn đản này, nói cái gì mà cháu gái tự kỷ, không thích gặp người khác, ta thấy vừa ngoan ngoãn lại hiếu thuận! Rõ ràng lão vẫn ghi hận chuyện năm đó mà, không để con đến thăm ta!”

Còn có chuyện năm đó nữa ư?

Thẩm Thận Nguyên bị lịch sử gia đình phong phú của nhà họ La khiến cho chóng cả mặt, chỉ biết ngu ngơ cười.

Bố La trêu chọc cậu một lúc, rốt cuộc cũng nhớ tới bên cạnh còn một đứa con thân sinh, nghiêm mặt nói: “Sao lại nhớ ra mà về nhà thế hả, nhà đại âm nhạc? Sao hả, chốn giải trí không sống nổi nữa rồi à?”

“Có người muốn truy sát con và Lâm Lâm.”

Phòng khách im lặng một cách kỳ lạ hai giây, đột nhiên vang lên tiếng hét của bố La, “Tên khốn kiếp nào dám động vào con trai của La Định Mỹ ta!”

…….

La Định Mỹ La Định Âu……

Ông cố tổ nhất định rất yêu nước.

Thẩm Thận Nguyên tràn đầy tôn kính.

……..

Có điều nếu như ba chữ La Định Mỹ này không gắn với La Định Âu, đứng đơn độc, thì gần với ý nghĩa “nhất định rất mỹ lệ” hơn. Cậu nhìn mặt của La Định Mỹ một chút, vội vàng lắc lắc đầu, phủi cái suy nghĩ kỳ dị đó đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play