Dịch: Phong Bụi

Sấm rền hai tiếng, trời âm u muốn mưa lại không mưa. Rõ ràng đã qua bảy giờ, trên đường lại vẫn còn rất đông đúc.

Thẩm Thận Nguyên ngón tay không ngừng ấn nút gọi lại. Mặc dù đã gửi năm sáu tin nhắn, trong nhà cũng để lại tờ giấy, nhưng đợi mãi không thấy La Thiếu đáp lại khiến cho cậu có chút đứng ngồi không yên, ngay cả những chuyện xưa cũ Khâu Mỹ Quyên nói cũng vào tai trái ra tai phải.

Xe phía trước đột nhiên dừng lại, Khâu Mỹ Quyên vội vàng thắng xe.

Thẩm Thận Nguyên đầu thiếu chút nữa đụng vào cửa sổ xe, lập tức căng thẳng. Nếu như cậu không có nhớ lầm, bắt cóc cùng giết người đều lấy sự cố thắng gấp xe làm khúc dạo đầu.

Khâu Mỹ Quyên nhìn xe phía trước dừng hẳn lại, tháo dây đai an toàn ra định xuống xe, bị Thẩm Thận Nguyên kéo lại.

“Cẩn thận!”

Khâu Mỹ Quyên nhìn sắc mặt cậu nghiêm trọng, cũng căng thẳng theo, “Có vấn đề gì sao?”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Con cảm thấy có gì đó không ổn.”

“Có cái gì không ổn?”

“Không khí.”

Khâu Mỹ Quyên nghi thần nghi quỷ nhìn chung quanh.

“Cẩn thận có người mai phục.”

“... Tại sao?”

Thẩm Thận Nguyên gằn từng chữ nói: “Lỗ Thụy Dương.”

Bíp bíp bíp...

Tiếng còi xe liên tiếp vang lên, xuyên qua những khe hở giữa xe và xe, hội tụ thành một khúc hòa âm huyên náo.

Khâu Mỹ Quyên trái tim thình thịch đập loạn. Chuyện Lỗ Thụy Dương cô dĩ nhiên biết, Giản Tĩnh Niên mấy ngày qua không ít ở bên tai cô oán trách. Cô suy nghĩ một chút nói: “Không đâu. Chuyện cha con muốn gặp con chỉ mấy người chúng ta biết, Lỗ Thụy Dương không biết.”

Thẩm Thận Nguyên đợi một chút, thấy đúng là không có gì dị thường, chỉ là giao thông tắc nghẽn, hơi yên tâm, “Cha tại sao đột nhiên lại trở về?”

Khâu Mỹ Quyên tức giận trừng mắt liếc cậu một cái, “Mẹ vừa mới nói nhiều như thế, con đều không nghe?”

Thẩm Thận Nguyên xấu hổ cười cười.

“Là Tĩnh Niên nói. Mẹ cũng đã nói chuyện điện thoại cùng cha của con, ông ấy thật sự đã trở lại.” Khâu Mỹ Quyên sắc mặt có chút không được tự nhiên, không nhịn được sửa sang lại tóc mai. Thật ra thì Thẩm Tuyền chỉ hẹn Thẩm Thận Nguyên một người, cô là bản thân không nhịn được muốn cùng tới.

Qua nhiều năm như vậy, Thẩm Tuyền ở trong suy nghĩ của cô vẫn luôn duy trì bộ dáng lúc trước. Trẻ tuổi anh tuấn, phóng đãng không kềm chế, giơ tay nhấc chân tràn đầy tự tin, dường như nhắm mắt lại, còn có thể thấy hắn một tay ôm lấy mình, không để tâm đáp lời, đúng vậy, Quyên nhi, đúng vậy, Quyên nhi...

Ký ức tốt đẹp như vậy, bản thân trong gương lại càng ngày càng già, cô bắt đầu sợ hãi, sợ hãi có một ngày bọn họ gặp lại, hắn không nhận ra cô một người đã không còn trẻ trung, sợ hãi có một ngày hắn trở lại, cô không còn dũng khí gặp hắn.

May là hắn chọn hiện tại.

Cô bây giờ còn có thể dùng trang điểm che dấu.

Khâu Mỹ Quyên ôn nhu giải thích: “Ông ấy muốn an định lại. Ở bên ngoài phiêu bạc lâu như vậy, đã mệt mỏi rồi.”

Thẩm Thận Nguyên nhìn vui vẻ tràn ra từ khóe mắt cô, nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ định cùng cha tái hợp sao?”

Khâu Mỹ Quyên đầu giống như bị đập một búa, ngây người, vô thức muốn phủ nhận, muốn cười to, muốn lớn tiếng nói nói đùa gì vậy, thế nhưng một lời cũng không nói ra nổi, thậm chí không nhịn được hoảng hốt, thật giống như bị nhìn thấu lõa lồ.

Cùng Thẩm Tuyền tái hợp... sao?

Cô nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng trẻo anh tuấn đó cách mình mười mấy cm đang cười tủm tỉm nhìn mình. Mặt mày cong cong, đẹp đến mức cả trái tim cô đều mềm đi như nước.

“Không, không biết.”

Cô nói ra đáp án, gương mặt theo đó cũng từ từ bớt vui.

Cô mở mắt, khóe mắt rưng rưng.

Chung sống cùng Thẩm Tuyền, là giấc mơ của cô, là giấc mơ đẹp nhất cô từng có. Nhưng là người làm sao có thể chỉ sống ở trong mơ? Cô đã không còn trẻ nữa, không còn dũng khí yêu mà bất chấp tất cả nữa. Có lẽ Giản Tĩnh Niên không thể cho cô cảm giác như khi ở cùng Thẩm Tuyền, nhưng lại có thể cho cô bình yên.

Cái này giống như một lần trúng giải thưởng lớn và bảo hiểm dưỡng lão.

Cô bây giờ đã không còn muốn lãng phí tiền bạc cùng thời gian đi đặt cược một giải thưởng thoạt nhìn rất to lớn thật ra thì rất mạo hiểm, bảo hiểm dưỡng lão là đủ rồi. Mỗi tháng lấy được mặc dù không nhiều, nhưng lại rất lâu dài.

“Chẳng qua là bạn bè lâu năm, đã nhiều năm rồi không gặp, gặp một chút, trò chuyện một chút, hỏi thăm một chút xem ông ấy những năm vừa qua sống có tốt hay không.” Khâu Mỹ Quyên nói rồi nói, không ngờ thật sự buông bỏ. Thật ra thì đến cái tuổi này rồi, làm sao có thể còn chấp nhất thứ tình yêu tê tâm liệt phế thời thanh niên nữa. Thời gian là cái giũa, nhiệt tình dù mãnh liệt thế nào, giũa lâu, cũng sẽ mỏng dần, phai nhạt dần.

Xe phía trước rốt cục cũng nhúc nhích.

Khâu Mỹ Quyên đi được một đoạn đường, mới biết được thì ra là xảy ra tai nạn xe cộ.

Thẩm Thận Nguyên lại gọi thêm mấy cú điện thoại, vẫn không nghe máy, rốt cục nóng nảy, đổi gọi cho Đồ Lạc Văn cùng Từ Húc, thế nhưng cũng không người nào nghe. Cậu có chút nóng nảy, hận không được lập tức quay đầu về nhà. Cậu rất muốn gặp cha, nhưng cho tới bây giờ, cảm giác mà cha cho cậu vẫn chỉ dừng lại ở ý nghĩa đại diện của một chữ cha này, mà La Thiếu Thần thì đã xâm nhập đến từng ngóc ngách linh hồn và sinh mệnh của cậu. Nhưng nhìn Khâu Mỹ Quyên lòng tràn đầy vui mừng, cậu lại không mở miệng được.

“Sắp đến rồi.” Khâu Mỹ Quyên liếc cậu một cái, “Vẫn chưa gọi được sao?”

“Vâng, có thể có việc.” Thẩm Thận Nguyên lại gọi về đại trạch La gia một cuộc.

Xe dừng lại, là một quán cơm, ở khu náo nhiệt, người lui tới không ít.

Thẩm Thận Nguyên cùng Khâu Mỹ Quyên xuống xe vào quán cơm.

Quán cơm không lớn, nhìn một cái là thấy đến cuối. Khâu Mỹ Quyên lại hỏi bàn đã đặt, cũng không khách nào có họ Thẩm, không thể làm gì khác hơn là chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống đợi.

“Lỗ Thụy Dương có phải đã làm gì con không?” Cô nhớ đến vẻ mặt căng thẳng của Thẩm Thận Nguyên, lo lắng hỏi.

Thẩm Thận Nguyên không muốn nhắc đến chuyện bắt cóc làm cho cô lo lắng, liền lắc đầu.

Khâu Mỹ Quyên thở dài nói: “Tĩnh Niên nói cũng đều vì ông ấy.”

“Không thể nói như vậy.” Thẩm Thận Nguyên gãi đầu. Nếu không có Lỗ Thụy Dương, có lẽ cậu và La Thiếu Thần không nhanh như vậy ở cùng nhau.”Chú Giản gần đây có khỏe không?”

“Tâm sự nặng nề. Mẹ thấy khi nào Lỗ Thụy Dương bị bắt mới có thể hoàn toàn yên tâm.” Cô nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, trách móc, “Sao cha con còn chưa tới? Ông ấy trước kia rất ít khi đến trễ.”

“Con vào phòng rửa tay chút.” Cậu có chút mót, vội vã đi vào phòng rửa tay, mới vừa kéo khóa quần, điện thoại di động liền vang lên, cậu không thể làm gì khác hơn là kéo lại khóa quần, nghe điện, dĩ nhiên là La Thiếu Thần, giọng cực kỳ lo lắng.

“Em bây giờ ở nơi đâu!”

“Phòng rửa tay.” Thẩm Thận Nguyên cảm thấy càng sốt ruột hơn.

“Thẩm Tuyền có ở cùng em không?”

“Không. Ông ấy vẫn chưa tới, em đang ở cùng mẹ.”

La Thiếu Thần hạ giọng nói: “Em và bác trước hãy về đã. Anh có việc gấp cần nói với hai người.”

“Nhưng...”

“Nghe lời.” Hoàn toàn là giọng điệu dỗ trẻ con.

“... Có thể giải quyết vấn đề xong rồi trở về được không? Em có chút mót.”

“Mau.”

“...”

Dạo này ngay cả đi vệ sinh cũng phải tranh thủ từng giây rồi.

Thẩm Thận Nguyên gác điện thoại di động liền nhanh chóng giải quyết vấn đề, sau đó nghe phía sau có tiếng bước chân đi tới, sau đó là một ông lão tóc bạc trắng đứng ở bên phải cậu, từ từ cởi quần.

Nhìn người ta đi vệ sinh là không lễ phép.

Thẩm Thận Nguyên xoay người rời đi.

“Cậu là đại minh tinh phải không.” Ông lão đột nhiên mở miệng.

Thẩm Thận Nguyên đang rửa tay, cười đáp: “Tôi chỉ là diễn viên.”

“Tôi đã xem phim cậu diễn, diễn rất hay.”

“Cảm ơn.”

“Có thể chụp ảnh lưu niệm cùng tôi không?”

“... Ở đây sao?”

Đối phương cười cười, “Ở cửa cũng được.”

Thẩm Thận Nguyên: “...” Đối diện với ba chữ vệ sinh nam sao?

Có điều người lớn tuổi như vậy mà mê điện ảnh cũng không nhiều, cậu vẫn quyết định thỏa mãn yêu cầu của ông ta. Hai người đi ra ngoài cửa, hướng về phía cửa chính tách một cái, dùng di động chụp hình.

Làm nhân vật của công chúng, Thẩm Thận Nguyên đặc biệt kiểm tra một chút hiệu quả quay chụp, có chút mất mát, “Nếu thêm chút ánh sáng nhu hòa thì đẹp hơn.”

Ông lão nói: “Tôi chỉ giữ cho mình xem.”

“Ngài tuy lớn tuổi nhưng trông vẫn rất có tinh thần.” Cậu nịnh một câu.

Ông lão nói: “Không chê, gọi tôi một tiếng lão phụ (bố) là được.”

“Lão phụ?”

“Ừ. Tôi họ Phó.”

“Phó lão tiên sinh.”

Ông lão cười cười, “Cậu có việc phải không, vậy chúng ta chia tay ở đây thôi.”

Thẩm Thận Nguyên trong lòng chợt dao động, không biết sao, lại nảy sinh một cảm giác không nỡ. Có thể là do ông lão trông có vẻ vừa hòa ái vừa cơ trí, khiến cho cậu đặc biệt muốn thân cận. Cậu do dự một chút nói: “Hay là, chúng ta lưu số điện thoại? Khi nào rãnh rỗi hẹn ngài cùng ăn cơm.”

Đây tuyệt đối không phải là tác phong ngày thường của cậu, hãy nhìn ông lão, cậu nói ra một cách rất tự nhiên, mà không có chút hối hận hay không tình nguyện gì.

Ông lão nói: “Điện thoại di động loại đồ vật này, tôi không dùng đến.” Nói xong, chuông điện thoại di động trong túi áo ông vang lên.

Ông lão mặt không đổi sắc rút điện thoại di động ra gọi điện thoại, tay khác vẫy tay chào từ biệt cậu.

Thẩm Thận Nguyên: “...” Cậu thế này được coi là muốn làm quen nhưng bị uyển chuyển cự tuyệt phải không?

Cậu đứng yên tại chỗ, nhìn ông lão từng bước đi ra cửa lớn, hoàn toàn biến mất ở trong bóng đêm.

Khâu Mỹ Quyên thấy cậu ngẩn người nhìn mãi ra ngoài cửa, tò mò đi tới, “Sao thế?”

“Không có gì, quen được một ông lão.”

Khâu Mỹ Quyên “Ồ” một tiếng, sau đó thấy một nhân viên phục vụ đi tới hỏi cô có phải hay không bà Khâu hay không, nói rằng có một vị Thẩm tiên sinh gọi điện thoại tìm cô.

Thẩm Thận Nguyên nhìn cô đi nghe điện thoại, trong lòng dâng lên một dự cảm kỳ quái, hôm nay mẹ không gặp được cha rồi.

Quả nhiên, không bao lâu Khâu Mỹ Quyên chau mày trở lại, ấp a ấp úng nói: “Cha của con có việc...”

“Không sao, lần sau sẽ có cơ hội.” Cậu thấu hiểu cười cười, “Chúng ta trở về đi thôi.”

Khâu Mỹ Quyên nhìn cậu, chậm rãi thở dài, “Ừ.”

Trên đường trở về, trong xe an tĩnh đi nhiều.

Khâu Mỹ Quyên lái xe, ngẩn người.

Thẩm Thận Nguyên cầm lấy điện thoại di động, tiếp tục gửi tin nhắn cho La Thiếu Thần báo cáo hành tung, nhưng tin nhắn như cũ như đá ném vào biển rộng, không một cái nào nhận được hồi đáp.

Chẳng lẽ là do mình không chào hỏi liền đi ra ngoài, khiến La Thiếu nổi giận?

Cậu hồi tưởng giọng nói của La Thiếu Thần lúc ấy nói chuyện, tựa hồ đúng là không vui cho lắm.

Lái xe đến nửa đường, đột nhiên trời mưa to.

Rầm rầm bồm bộp như hạt đậu đổ lên cửa kính thủy tinh. Trời tối như thể bị giội mực đậm, đè nén đến ngạt thở.

Khâu Mỹ Quyên vẫn kiên trì đưa Thẩm Thận Nguyên về đến nhà trước.

Thẩm Thận Nguyên từ trong xe chui đi ra tới cửa còn cách mấy bước chân, nước mưa ào ào tưới hai cái, y phục ướt một nửa. Cậu chạy nhanh vào thang máy về nhà, còn chưa vào cửa, chuông điện thoại di động lại vang lên.

Cậu không thể làm gì khác hơn là vừa nghe điện thoại vừa mở cửa.

Cửa vừa mới mở ra, một cánh tay nóng vội vươn qua kéo cậu ôm vào trong lòng.

Cửa nửa mở, trong hành lang đèn cảm ứng âm thanh dần dần tối đi, cậu đứng ở giữa ánh sáng và bóng tối, tham lam hấp thu nhiệt độ ấm áp đang ôm lấy mình.

“Người em ướt.” Cậu buồn buồn nói.

La Thiếu Thần kéo cậu vào, đóng cửa lại, bắt đầu cởi y phục của cậu, “Đi tắm.”

Thẩm Thận Nguyên được phục vụ chợt thấy kinh ngạc.

“Hơi, hơi quá nhiệt tình đấy.”

“Buông tay, đừng giữ dây lưng.”

“Em tự mình làm là được.”

“Nhấc chân, cởi quần ra.”

“Gấp thế à...” Thẩm Thận Nguyên thân thể cũng bị trêu chọc có chút nôn nóng.

La Thiếu Thần giúp cậu cởi xong quần áo, kéo Thẩm Thận Nguyên trần truồng trực tiếp ấn vào trong bồn tắm.

“Lại trong phòng tắm?” Thẩm Thận Nguyên nằm ở trong nước, nhìn La Thiếu Thần lấy ra một tờ hoàng phù, đốt thành tro ở trong chén, sau đó cũng đổ vào bồn tắm... Cậu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Đây là kiểu tắm ngâm mới sao?”

La Thiếu Thần nói: “Lần sau nếu còn ra ngoài mà không nói một tiếng, thì thứ bị đốt không phải là hoàng phù nữa đâu.”

“Chẳng lẽ đốt em?”

“Đốt hương.”

“...” Tế bái cậu sao? Thẩm Thận Nguyên rất ủy khuất, “Em gọi mười mấy cú điện thoại, gửi hơn mười tin ngắn, còn để lại tờ giấy. Rõ ràng là anh không nghe điện cũng không trả lời.”

“Không có tờ giấy, hiện tại cũng không phải là tắm nước, mà là thuỷ táng.” La Thiếu Thần xoay người đi lấy điện thoại di động của anh.

Thẩm Thận Nguyên đầy tự tin lật ghi chép cuộc gọi cho anh nhìn.

“Anh nhìn đi... Ý?”

Ghi chép mới nhất không ngờ là cuộc điện thoại buổi trưa đã gọi kia!

La Thiếu Thần khoanh tay nhìn cậu.

Thẩm Thận Nguyên nói: “Em có thể tìm mẹ em làm chứng! Nhất định là công ty viễn thông mắc lỗi rồi! Hãy tin em!”

“Ừ.”

“Ừ là tin tưởng em rồi?” Thẩm Thận Nguyên không thể tin được vận may của mình, hỏi.

La Thiếu Thần nói: “So với công ty viễn thông, em là thỉnh thoảng lừa người, nó là thỉnh thoảng không lừa người.”

Thẩm Thận Nguyên: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play