“Hay là chúng ta dứt khoát ngồi chung một bàn đi?” Lỗ Thụy Dương cười tủm tỉm đề nghị.
Đừng!
Tiểu Chu và Thẩm Thận Nguyên đồng thời gào thét trong lòng. Nhưng bọn họ một người không dám lên tiếng, một người không thể lên tiếng, chỉ có thể cầu khẩn Tưởng Tu Văn và La Thiếu Thần lên tiếng từ chối.
Tưởng Tu Văn cúi đầu nhìn thấy khe hở nho nhỏ giữa Tiểu Chu và bàn chậm rãi thò ra một ngón tay, lắc trái lắc phải với tần suất cực nhanh.
“Sao thế?” Lỗ Thụy Dương chú ý đến ánh mắt của Tưởng Tu Văn, cũng nhìn về phía Tiểu Chu.
Ngón tay lay động lập tức thu lại.
Ánh mắt của Tưởng Tu Văn lướt qua đỉnh đầu của Tiểu Chu, nhún vai với Lỗ Thụy Dương đáp: “Hẹn hò chỉ có hai người thì vẫn hơn.”
Lỗ Thụy Dương cười gật đầu: “Cũng đúng.”
La Thiếu Thần ưu nhã nuốt miếng sandwich xuống bụng, dùng nước chanh nhuận họng, ngón tay kẹp hóa đơn đứng dậy: “Chiều tôi phải họp, để hôm khác đi.”
Khuỷu tay của Lỗ Thụy Dương vờ như vô tình huých Thẩm Thận Nguyên một cái, Thẩm Thận Nguyên đang đứng yên lành chốc lát liền bổ nhào vào lòng La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần đỡ vai cậu.
Nếu như đoàn bình thẩm giải Kim Hoa hiện tại ở đây, nhất định sẽ đề cử La Thiếu Thần vào giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất! Bởi vì vào khoảnh khắc này biểu cảm của anh quá đỗi phức tạp trăn trở, áy náy đau lòng ngại ngùng nhào nặn thành một sự chán nản mờ mịt, sự ảo não và thương tiếc nhàn nhạt trong đáy mắt lập tức khiến kịch tình huống trong tiệm cà phê thăng cấp lên đẳng cấp phim nghệ thuật.
Sự yên tĩnh đột ngột khiến trong lòng Tiểu Chu chợt hoảng, nhịn không được ngẩng đầu lên. Ai ngờ còn chưa làm rõ đang xảy ra chuyện gì đã bắt gặp ánh mắt cười mà như không của Lỗ Thụy Dương, trái tim vốn đã run rẩy lại càng run rẩy dữ hơn.
“Thì ra là Chu tiểu thư!” Lỗ Thụy Dương vờ vịt tỏ ra nghi hoặc “Í, cô không phải là vị hôn thê của La Thiếu sao?”
Tưởng Tu Văn kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Chu.
Tiểu Chu lẳng lặng nhấc khăn quàng lên, che mặt mình. Thần ơi! Tuy rằng cô không nghĩ việc nảy sinh quan hệ vượt quá mức bạn bè với Tưởng Tu Văn, nhưng cũng không muốn bị anh ta cho vào danh sách đen. Kết cục của người có tên trong danh sách đen của Tưởng Tu Văn nhất định rất thảm, cô tưởng tượng ra cảnh tượng thê thảm như thất nghiệp, nợ nần, bị truy sát v.v, lập tức sợ hãi vô cùng.
Chẳng may anh ta biết được mình đang lợi dụng anh ta…
Cô len lén liếc nhìn Tưởng Tu Văn, biểu cảm của Tưởng Tu Văn đã khôi phục bình thường, không nhìn ra bất cức cảm xúc nào. Ôi! Anh ta nhất định đã biết rồi! Cao Cần mỗi lần lập ra âm mưu quỷ kế gì đó đều dùng cái bộ mặt không cảm xúc này!
“La Thiếu?” Lỗ Thụy Dương thấy La Thiếu Thần sắc mặt âm trầm không nói chuyện, tiếp tục bỏ đá xuống giếng: “Chu tiểu thư? Thế này là thế nào?”
Tưởng Tu Văn cũng không biết bản thân bị sao nữa, rõ ràng bị lừa rồi, thế nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Tiểu Chu, vẫn nhịn không được giải vây: “Chỉ là ăn một bữa trưa rất bình thường mà thôi.”
Bình thường?
Rõ ràng không thể bình thường mà!
Tuy rằng La Thiếu Thần, Thẩm Thận Nguyên và Tiểu Chu ánh mắt không nhìn nhau, nhưng trong lòng đều chung một suy nghĩ.
Thẩm Thận Nguyên ho khan một tiếng: “Y Mã Đặc dường như không ở gần đây.” Là “tình địch” của Tiểu Chu, cậu khiêu khích ly gián cực kỳ kịp thời.
Tưởng Tu Văn ngoài cười trong không cười đáp: “Trương thị ở gần đây, hoan nghênh đến chơi. Hơ, hôm nay đến đây thôi nhỉ.”
Lỗ Thụy Dương nhìn nhìn La Thiếu Thần lại nhìn nhìn Thẩm Thận Nguyên, tỏ ra đã hiểu: “Thì ra là như vậy.”
Thứ ông nghĩ rốt cuộc là gì chứ?
Thẩm Thận Nguyên hận không thể cầm dao bổ dưa bổ đôi đầu Lỗ Thụy Dương ra xem cho rõ ràng.
La Thiếu Thần cảm nhận được sự mất bình tĩnh của Thẩm Thận Nguyên, ngón tay khe khẽ vuốt ve cánh tay cậu, như thể đang vuốt lông cho mèo.
Cảm xúc của Thẩm Thận Nguyên dần ổn định lại, đang định đổ thêm dầu vào lửa, lại nghe thấy “bộp” một tiếng, Tiểu Chu vỗ bàn đứng dậy, “Tôi hôm nay chính là đến bắt cá hai tay!” Cô đã thông suốt rồi. Sau khi 50 nghìn tệ được chuyển vào tài khoản, cô sẽ lập tức thu dọn đồ đạc đi thật xa, đi đến một nơi không ai quen biết! Nơi này lịch sử đen tối quá nhiều, không cách nào sống được nữa.
“Đồng bọn bắt cá hai tay” Tưởng Tu Văn: “…”
La Thiếu Thần trở lại vẻ thản định: “Ừm, tôi là đến bắt gian.”
“Đồng bọn bị bắt gian” Tưởng Tu Văn: “…”
Khóe miệng Lỗ Thụy Dương dường như co rút, chậm rì rì nói: “Chúng ta đến khéo ghê, phải không?” Ông ta nhìn sang phía Thẩm Thận Nguyên.
Thẩm Thận Nguyên hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Chu và Tưởng Tu Văn, khóe miệng cong lên rất rõ ràng, chỉ thiếu viết lên trên mặt mấy chữ “mừng trên nỗi khổ của người khác”, “Cách làm này thực sự quá vô liêm sỉ rồi.”
Lỗ Thụy Dương ngây ra một chút: “Cậu nói ai?”
Thẩm Thận Nguyên nghe câu hỏi của ông ta cũng ngây ra: “Hả?”
La Thiếu Thần sợ bọn họ càng làm càng lộ ra dấu vết, dứt khoát quay người đi về phía Tiểu Chu.
Tiểu Chu đồng tử co rút! Không lẽ chuẩn bị diễn một đoạn ăn vả? Kỹ thuật làm giả của La Thiếu Thần có ổn không đó? Giá cả vật chất ngày càng leo thang, 50 nghìn tệ không đủ để phẫu thuật thẩm mỹ đâu!
Tưởng Tu Văn nhìn nhìn Tiểu Chu lại nhìn nhìn La Thiếu Thần, do dự một chút, vẫn cứ đưa tay ra chắn giữa hai người, “Có việc gì ngồi xuống rồi nói.”
La Thiếu Thần hỏi anh ta: “Hai người gặp gỡ bao lâu rồi?” Câu này hỏi đến là khéo, gặp gỡ bao lâu chứ không phải hẹn hò bao lâu.
Tưởng Tu Văn không nói gì. Anh ta nhìn ra rồi, vốn tưởng rằng cái bẫy này là do Tiểu Chu một tay đào ra, chủ yếu dùng để chơi trò nhõng nhẽo với La Thiếu Thần… Hiện tại xem ra, cái bẫy này còn sâu hơn anh ta nghĩ.
“Không liên quan gì đến anh ta!” Tiểu Chu đột ngột quay người, một tay chống cửa kính, ai oán quay đầu 120o, ánh mắt nhìn xuống, cùng mặt đất tạo thành góc 75o, “Anh muốn trách, thì trách em đi.”
Tưởng Tu Văn: “…”
La Thiếu Thần trầm giọng đáp: “Cứ thế đi.”
Tiểu Chu đột ngột quay người lại, kinh ngạc hỏi: “Thế là thế nào?”
“Em có thể tự do theo đuổi hạnh phúc của em.” Ý tức là có thể hạ màn kết thúc được rồi.
Tiểu Chu suýt chút nữa mừng phát khóc!
Thẩm Thận Nguyên nhìn bóng lưng của La Thiếu Thần há miệng định nói, nhưng bị Lỗ Thụy Dương kéo lại. “Xem ra chúng ta phải đổi một tiệm khác để ăn trưa rồi.” Ông ta ra hiệu bằng mắt với cậu, rồi đi ra ngoài.
Ông ta vừa quay người, Thẩm Thận Nguyên liền nhìn chăm chăm La Thiếu Thần chẳng chút giữ ý, vẻ mặt tràn đầy nét không nỡ. Vở kịch này nếu như lâu thêm chút nữa thì tốt quá, đang yên lành đổi cảnh cái quỷ gì!
La Thiếu Thần cầm hóa đơn đi ra ngoài, lúc hai người đi cọ qua nhau, ngón tay kín đáo ngoắc ngoắc tay Thẩm Thận Nguyên.
Thẩm Thận Nguyên lập tức lon ta lon ton bám theo sau.
Lỗ Thụy Dương đi đến cửa, quay đầu nhìn Thẩm Thận Nguyên đang bám dính lấy La Thiếu Thần như sam. “Đi thôi.”
Thẩm Thận Nguyên nhìn theo bóng lưng của La Thiếu Thần, thở dài, đi theo Lỗ Thụy Dương lên xe.
Lỗ Thụy Dương vỗ vỗ đùi cậu, nói: “Hôm nay đến đúng là trùng hợp.”
Đùi Thẩm Thận Nguyên chỗ bị vỗ cảm thấy nóng rát, trong đầu lại trăn trở lời nói: “Đúng vậy, không ngờ Tiểu Chu lại bắt cá hai tay.”
“Thế nhưng cho dù là Tiểu Chu, cũng sẽ có Đại Chu, Đại Đại Chu, La Thiếu một ngày còn nghĩ đến việc kết hôn, rồi cũng có thể tìm thấy đối tượng kết hôn.”
Tiểu Chu Đại Chu?
Đấy là phúc lợi của Lý Dục phải không. (Bụi: Lý Dục: Hậu chủ của triều Nam Đường (937 – 975) Lý Dục có hai bà vợ là chị em ruột, Tiểu Chu và Đại Chu.)
Thẩm Thận Nguyên thấp giọng nói: “Tôi sẽ cố gắng.”
Lỗ Thụy Dương hỏi: “Cậu có biết làm thế nào nắm bắt một người đàn ông không?”
“Nắm bắt dạ dày của họ?”
“Đầu bếp cũng đau đầu về việc ly hôn vậy thôi.” Lỗ Thụy Dương nói: “Muốn nắm bắt một người, cho dù đó là đàn ông hay đàn bà, nếu như muốn chinh phục họ, phải để họ thần phục cậu, dựa dẫm vào cậu, phụ thuộc vào cậu, giống như ký sinh trùng vậy.”
Thẩm Thận Nguyên sửng sốt nói: “La Thiếu anh ấy sẽ không…”
“Lúc mà họ không còn gì trong tay sẽ như vậy. Con người trong lúc thất bại cần nhất là quan tâm và an ủi.” Lỗ Thụy Dương nói đến đây, nhận một cuộc điện thoại.
Thẩm Thận Nguyên trong lòng thấp thỏm, ngồi trong xe như ngồi trên bếp lửa. Lỗ Thụy Dương rõ ràng là muốn xuống tay với La Thiếu rồi, có thể là phòng công tác của anh ấy, cũng có thể là La gia, cũng có thể là bản thân…
Lỗ Thụy Dương gác điện thoại, tâm tình rõ ràng trở nên rất tốt: “Chúng ta đi ăn tiệc đi.”
“Đều nghe theo ngài.” Thẩm Thận Nguyên trong lúc lo lắng bất giác sử dụng kính ngữ.
Lỗ Thụy Dương nhìn về phía trước, khóe miệng khe khẽ cong lên.
Trong tiệm cà phê, có hai người bị bỏ lại.
Tiểu Chu và Tưởng Tu Văn bốn mắt nhìn nhau.
Tiểu Chu cúi đầu tìm lỗ trên mặt đất.
Tưởng Tu Văn nói: “Vừa rồi là…”
“Chính là như vậy đó!” Tiểu Chu cảm thấy đã đến bước này rồi, giải thích thế nào cũng vô dụng, cũng không sợ hủy thêm một chút, hiện tại khắp đầu chỉ toàn suy nghĩ làm thế nào để dọa chạy đối phương, từ nay một dao chặt đứt, sạch sẽ. Mà cô, tìm một nơi nào đó trốn khoảng chục năm rồi mới lại ra làm người từ đầu. Việc đã hỏng rồi dứt khoát mặc kệ, cô nói: “Những gì anh nghe thấy đều là thật. Cuộc sống riêng tư của tôi cực kỳ lăng loạn… à không, là người d*m loạn, đúng, không sai, d*m trong d*m đãng!”
“Đây là lời mời sao?”
“Hả?” Tiểu Chu ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Tưởng Tu Văn nói: “Buổi chiều tôi có thể xin nghỉ.”
Tiểu Chu: “…” Đừng nói với cô, ý anh ta là chuyện đó đấy chứ!
Tưởng Tu Văn nhìn nhìn đồng hồ, “Dù sao hiện giờ trở về cũng lỡ buổi họp rồi.”
“…Xin lỗi.”
Tưởng Tu Văn cầm khăn giấy trên bàn lên, muốn giúp cô lau chỗ cổ bị bẩn.
Ai ngờ Tiểu Chu phản ứng quá mức nhảy ra xa: “Tôi không phải người tùy tiện như thế nha!”
Tưởng Tu Văn: “…”
Tiểu Chu cảm thấy bản thân mình quá mâu thuẫn, vội nói: “Ý tôi là, tôi d*m loạn cũng d*m loạn rất có tiêu chuẩn! Tôi chỉ tìm người lùn xấu nghèo để d*m loạn!”
“La Thiếu?”
“Cho nên tôi đá anh ta rồi!”
“Bởi vì anh ta không đủ lùn, không đủ xấu, không đủ nghèo?”
“Đúng thế!” Tiểu Chu nắm lấy khăn quành trên mặt bàn, miệng hùm gan sứa trừng mắt nhìn Tưởng Tu Văn: “Tôi phải trở về rồi.”
Hiếm có Tưởng Tu Văn bị đả kích bao nhiêu lần như vậy vẫn có thể giữ được phong độ: “Tôi tiễn cô nhé?”
“… Không cần.” Tiểu Chu thiếu chút nữa bị cảm động đến nước mắt rơi thành sông, khó khăn lắm mới có được một người bạn trai là thẳng nam cao giàu đẹp, lại cứ thế bị mình hủy đi mất. Cô cúi đầu đi ra ngoài 6-7 bước, lại đột ngột quặt trở về.
Tưởng Tu Văn tưởng rằng cô cuối cùng cũng nhớ ra trả khăn quàng cho mình, vừa định vươn tay ra, liền nghe thấy tiếng cô lí nhí như muỗi kêu: “Cảm ơn bữa trưa của anh.”
“Không cần khách khí.”
“Xin lỗi.” Cô nói xong, nhanh chóng chạy ra khỏi tiệm cà phê, thuận tay chặn lại một chiếc taxi về nhà.
Vừa vào đến cửa nhà, cô liền sụp đổ, quỳ bên tủ giày đấm xuống sàn nhà.
Mẹ Chu không rõ nguyên nhân, đi ra lo lắng hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy con?”
Tiểu Chu nói: “Con gặp được một thẳng nam cao giàu đẹp.”
Mẹ Chu vui mừng khôn xiết: “Sau đó thì sao?”
“Con nói tiêu chuẩn chọn bạn đời của mình là lùn xấu nghèo.”
“…” Mẹ Chu lặng lẽ nhìn cô một lúc, quay người đi vào nhà, bắt đầu tìm đồ đập ông chồng. “Lão nương cả đời này chỉ ngu duy nhất một lần, đó chính là gả cho ông! Ai ngờ hại con gái tôi ngu cả một đời!”
Bố Chu: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT