Dịch: Phong Bụi

Tốc độ đi của Giản Tĩnh Niên và Khâu Mỹ Quyên còn nhanh hơn Thẩm Thận Nguyên dự liệu. La Thiếu Thần còn đang cò kè mặc cả nên trốn ở đâu với Thẩm Thận Nguyên thì chuông cửa đã vang lên.

Thẩm Thận Nguyên đẩy La Thiếu Thần vào trong phòng ngủ, khóa trải cửa lại, mới chạy ra mở cửa.

Đứng phía trước là Khâu Mỹ Quyên, trong tay còn xách một túi to thực phẩm tẩm bổ, Giản Tĩnh Niên đứng đằng sau bà, hai cánh tay cũng không hề rảnh.

Hai bên sau khi ngắn gọn chào hỏi một chút, đi vào phòng khách ngồi.

Giữa phòng khách và phòng ăn không có gì ngăn cách, cho nên cảnh tượng bừa bãi trên bàn vừa nhìn liền thấy rõ.

Giản Tĩnh Niên hừ một tiếng, “Không phải con và La Thiếu chia tay rồi sao?”

Thẩm Thận Nguyên đáp: “Mã Duy Càn vừa qua.”

Đáp án này cũng không khiến Giản Tĩnh Niên hài lòng hơn là bao, khuôn mặt âm trầm vẫn tiếp tục âm trầm.

Khâu Mỹ Quyên lôi kéo hỏi một loạt về tình hình hiện tại của Thẩm Thận Nguyên, sau đó vuốt mặt cậu hỏi: “Mặt thế nào rồi? Có còn đau không?”

Trên mặt Giản Tĩnh Niên xẹt qua một chút không thoải mái.

Thẩm Thận Nguyên lắc lắc đầu: “Chú Giản có dùng sức mấy đâu.”

Giản Tĩnh Niên: “…” Đây là đang chê ông ta không có sức sao?

Khâu Mỹ Quyên hỏi: “Bọn họ nói tối qua có cảnh sát đến Lỗ gia? Con không sao chứ?”

“Phải, nhưng không liên quan đến con.”

“Hiện tại không liên quan, đợi con tiếp tục dính dáng đến Lỗ Thụy Dương thì sẽ có liên quan đấy.” Giản Tĩnh Niên móc từ trong túi xách ra một chồng lớn tài liệu ném đến trước mặt cậu, “Đây đều là tư liệu về Lỗ Thụy Dương, con xem cho kỹ đi, xem cho rõ rốt cuộc hắn ta là con người thế nào! Con còn không biết trời cao đất dày và dính dáng đến hắn ta!”

Thẩm Thận Nguyên rút tài liệu rrồi. Bên trong kẹp rất nhiều ảnh, có nam có nữ, đều là bị đánh bị chém đến mức thê thảm hấp hối chút hơi tàn, hai bức cuối cùng trực tiếp là thi thể.

“Người này tên là Hứa Tân Mai, làm việc trong KTV của thuộc hạ Lỗ Thụy Dương, không cẩn thân đắc tội với một người khách của Lỗ Thụy Dương, bị thuộc hạ của Lỗ Thụy Dương dùng xe cán rồi kéo lê cho đến chết. Người này là Thiết Dương, uống rượu say, đánh gãy mất một cái xương sườn của em trai Lỗ Thụy Dương, đến giờ vẫn không tìm thấy thi thể. “Giản Tĩnh Niên ngón tay chọc mạnh vào tư liệu trên tay Thẩm Thận Nguyên, “Con cảm thấy con sẽ may mắn hơn bọn họ được bao phần?”

Thẩm Thận Nguyên có nỗi khổ khó nói thành lời, chỉ đành nhỏ giọng nói: “Con sẽ không đắc tội ông ta.”

“Thế nhưng ta sẽ đắc tội hắn.” Giản Tĩnh Niên trầm giọng: “Lỗ Thụy Dương muốn chấm mút kế hoạch Trung tâm Văn hóa, ta tuyệt đối sẽ không để hắn làm được. Con chính là con tin hắn ta dùng để đối phó ta. Chẳng lẽ con còn chưa hiểu sao?” Ông móc từ trong túi áo ra một tờ chi phiếu trắng, “Tiền vi phạm hợp đồng là bao nhiêu?”

Thẩm Thận Nguyên nhìn thần sắc nóng nảy của ông, trong lòng hơi hơi cảm động: “Con sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa, con không thể cầm tiền của chú.”

Bút của Giản Tĩnh Niên đột ngột khựng lại: “Con coi ta là ai?”

“Chú Giản…”

“Ta là chú của con, không chỉ bởi vì mẹ của con gả cho ta, mà càng bởi vì ta là bạn của cha con, ta đã hứa với ông ấy sẽ chăm sóc con!” Giản Tĩnh Niên thấp giọng gầm lên.

Khâu Mỹ Quyên sắc mặt khẽ biến, nghiêng đầu qua.

Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: “Chú quen biết ba con?”

“Biết, mẹ của con còn là do ta giới thiệu cho ông ấy.” Giản Tĩnh Niên ngừng một lát, cười khổ nói: “Sau đó ông ấy giành mất mẹ con.”

Thẩm Thận Nguyên: “…” Kỷ lục cẩu huyết của hiện thực còn không ngừng tạo mới.

Khâu Mỹ Quyên không thoải mái nói: “Chuyện đã bao nhiêu năm trước rồi… anh còn nhớ anh ấy sao?”

“Anh ấy” và “chuyện ấy” đồng âm, Thẩm Thận Nguyên nghe xong cũng không nghĩ nhiều: “Ba con tại sao lại rời khỏi?”

Câu hỏi này đã từng khiến Khâu Mỹ Quyên chìm đắm thật sâu trong nỗi thống khổ, nhưng Thẩm Thận Nguyên phát hiện, sự thống khổ của Giản Tĩnh Niên khi nghe thấy câu hỏi này cũng không ít hơn Khâu Mỹ Quyên là bao. Ông thậm chí giống như bị cuốn vào trong lốc xoáy của sự đau đớn, mê mang và căm ghét bản thân, mâu thuẫn đến cực hạn.

“Ông ấy, không thuộc về nơi này.” Cổ họng Giản Tĩnh Niên khô khốc, ho một tiếng mới nói: “Ông ấy phải đi theo đuổi chân lý của mình.”

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Cho nên vứt bỏ trách nhiệm gia đình?” Cậu đã từng thử đặt ra vô số lý do bỏ đi của ba mình, cho dù là lý do quái đản như ba bị người ngoài hành tinh bắt cóc, ly kỳ như là ba là đặc công bí mật, thê thảm như là ba vay nợ nặng lãi, đủ các loại lý do, không sót bất cứ lý do kỳ quái nào, nhưng từ trước đến giờ chưa từng có lý do nào giống lý do theo đuổi chân lý cả. “Không thể ở lại mà theo đuổi sao?”

Giản Tĩnh Niên lắc đầu.

“Đừng nói nữa.” Khâu Mỹ Quyên ngắt lời ông, hít hít mũi nói: “Là do mẹ vô dụng, không giữ nổi chân ông ấy. Cũng may con đã lớn, con đường về sau có thể tự mình đi. Chú Giản thực sự muốn giúp con, nghe chú một lần được không?”

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Lỗ Thụy Dương nguy hiểm như vậy, chú Giản không phải cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Giản Tĩnh Niên đáp: “Con yên tâm, ta làm ăn trên thương trường bao nhiêu năm như vậy, cũng có nhiều mối quan hệ, hắn muốn động đến ta cũng không dễ như vậy. Hơn nữa, thời gian này có người ngầm thu mua cổ phiếu của tập đoàn TH, đối thủ của hắn không chỉ có mình ta.”

Thấy ánh mắt lo lắng của Khâu Mỹ Quyên, Thẩm Thận Nguyên cuối cùng cũng không nhẫn tâm làm trái ý tốt của mẹ: “Con sẽ suy nghĩ.”

Giản Tĩnh Niên nói: “Ta sẽ sắp xếp cho con một vệ sĩ.”

“Không cần, con không muốn làm lộ liễu đến thế. “Thẩm Thận Nguyên nói, “Hơn nữa, con cảm thấy Lỗ Thụy Dương không cho rằng con có giá trị lợi dụng cao đến thế.”

Giản Tĩnh Niên bị cậu từ chối hết lần này đến lần khác, nổi nóng thực sự: “Tùy con.”

“Tĩnh Niên.” Khâu Mỹ Quyên đột nhiên họi ông lại: “Có phải anh quên mất một việc không?”

Vẻ mặt Giản Tĩnh Niên chốc lát liền khựng lại, chậm rãi quay đầu lại, nhìn chăm chăm vào Thẩm Thận Nguyên.

Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc nhìn về phía Khâu Mỹ Quyên.

“Ta không nên đánh con.” Giản Tĩnh Niên nói xong, mở cửa liền đi khỏi.

Khâu Mỹ Quyên cười nói: “Ông ấy đang xin lỗi con.”

Thẩm Thận Nguyên tỉnh ra, mím mím môi đáp: “Không sao.”

“Mẹ biết con có thành kiến với ông ấy, việc đã qua bao nhiêu năm thế rồi, ông ấy đối với con… ý mẹ là, chân tướng là gì có còn quan trọng không? Hiện tại ông ấy đã lớn tuổi, hiểu được mình nên đứng ở chỗ nào, thế là đủ rồi.” Khâu Mỹ Quyên vỗ vỗ vai cậu, hạ thấp giọng nói: “Bất kể thế nào, có sự giúp đỡ của ông ấy vẫn sẽ có lợi cho cuộc sống và sự nghiệp của con.”

Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: “Mẹ?” Cho nên nói, mẹ đã biết chuyện Giản Tĩnh Niên từng chạy đến trường học nhìn cậu chăm chăm, thậm chí có mấy lần nửa đêm vào phòng cậu nhìn cậu ngủ? Cậu tưởng rằng đó là sự chán ghét, căm ghét sự tồn tại của cậu, hận cậu không thể lập tức biến mất khỏi Giản gia, thế nhưng hiện tại, cậu có chút không phân biệt rõ nữa. Có lẽ là bởi vì cậu đã lớn, tâm tư trở nên phức tạp hơn, lại có thể là Giản Tĩnh Niên trong ký ức quá mơ hồ, chỉ chừa lại ánh mắt sắc bén đó, những điều khác chẳng hề tồn tại.

Khâu Mỹ Quyên ôm lấy cậu, “Nắm bắt hiện thực, giữ lấy hạnh phúc.”

Thẩm Thận Nguyên ôm ngược trở lại bà, khe khẽ gật đầu.

Thẩm Thận Nguyên 8 tuổi đã là quá khứ, tại sao không thể để ký ức và chân tướng của 8 tuổi cùng được chôn vùi vào quá khứ chứ?

Cậu đứng trong phòng khách bỗng chốc an tĩnh trở lại, thở phào một cái.

La Thiếu Thần từ trong phòng ngủ bước ra, liền nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên một mình đứng trong phòng khách, ngây người nhìn về phía cửa.

“Kỳ thực đề nghị của ông ta không sai.” La Thiếu Thần hiếm khi chung quan điểm với Giản Tĩnh Niên: “Nhưng tiền phải do anh bỏ ra,” Người của mình dựa vào cái gì mà cần người đàn ông khác chuộc thân!

Thẩm Thận Nguyên nói: “Không phải vấn đề tiền bạc.”

“Chẳng lẽ là vấn đề con người?” La Thiếu Thần híp mắt lại.

Thẩm Thận Nguyên đáp: “Mã Duy Càn không phải đã nói Củng Văn Hiểu, Thôi Tú bọn họ chính là những nghệ sĩ giúp Lỗ Thụy Dương tiêu thụ sao? Chúng ta có thể hạ thủ từ phía bọn họ. Nếu như bọn họ chịu đứng ra vạch tội Lỗ Thụy Dương, hoặc lúc Lỗ Thụy Dương ra mệnh lệnh có để lại dấu tích gì thì chúng ta có cơ hội rồi.”

“Mã Duy Càn không phải đã loại trừ bọn họ sao?”

“Mã Duy Càn lại không phải người của LB.”

La Thiếu Thần chau mày nói:: “Anh cảm thấy lời của cậu ta không thể tin tưởng hoàn toàn.”

“Tại sao?”

“Mã Ngọc nếu như muốn dùng file chứng từ lật đổ Lỗ Thụy Dương, căn bản sẽ không tự sát.”

“Có khả năng cậu ta đến cuối cùng thay đổi ý định?”

La Thiếu Thần tự lẩm bẩm một mình: “Anh vẫn cứ cảm thấy, sự việc không đơn giản như vậy.”

Bất kể sự việc đơn giản hay phức tạp, ngày nên trôi qua vẫn cứ trôi qua.

Thẩm Thận Nguyên ngày hôm sau ngồi xe bảo mẫu do Từ Húc lái đi vào trường quay tham sự nghi thức bấm máy. Bộ phim “Thần Long Giáp” là bộ điện ảnh trọng điểm của LB trong năm nay, thu hút không ít công ty truyền thông đến chứng kiến buổi lễ.

Thẩm Thận Nguyên mặc một áo khoác dài màu đen, đội một chiếc mũ sò, giữa đám đông cực kỳ bắt mắt. Không ít ký giả thích dán lại gần cậu chụp ảnh.

Thôi Tú ghé lại gần, khoác tay cậu nói: “Thẩm sư huynh được hoan nghênh ghê.”

Thẩm Thận Nguyên bị khoác tay cảm thấy toàn thân trên dưới đều không thoải mái, muốn rút tay ra lại sợ để lại dấu vết, chỉ đành giả vờ vươn tay đi kéo người bên cạnh, giải thoát cánh tay của mình khỏi tay cậu ta.

Lâm Tử Khiếu vô tội vừa bị kéo lại: “…”

Thẩm Thận Nguyên: “…” Sớm biết đứng bên cạnh là Lâm Tử Khiếu, chẳng bằng để Thôi Tú tiếp tục khoác tay.

Ký giả truyền thông hưng phấn click click liên tục.

“Vũ kịch trong “Khoái lạc vạn phần tuyến” mà lúc trước các anh tham gia rốt cuộc là bộ điện ảnh nào vậy?”

“Nghe nói anh được định sẵn là nam chính số 1, đột nhiên trở thành nam chính số 3, là vì nguyên do gì?”

“…”

Lâm Tử Khiếu bị Thẩm Thận Nguyên kéo lại: “…” Căm ghét Thẩm Thận Nguyên quả nhiên là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời cậu ta!

Thẩm Thận Nguyên đang kéo Lâm Tử Khiếu: “…” Thôi Tú đâu rồi? Thôi Tú đâu? Hoan nghênh trở lại, hoan nghênh khoác tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play