Mấy ngày kế tiếp, Tiểu Bạch và mấy vệ sĩ nghiêm mật bảo vệ bên cạnh Triển
Thiểu Khuynh, họ không nói một lời nào, vẫn đến hướng dẫn anh kiểm soát
đôi chân, bôi thuốc trị liệu giúp anh, không có một chút khác thường. Cô không để họ rời đi, càng không nhắc lại chuyện sinh con với Triển Thiểu Khuynh.
Mỗi ngày Liên Hoa đều tốn thời gian tương đối dài thăm
hỏi bầu bạn với Triển Thiểu Khuynh, mặc dù chân anh không có tiến triển
hồi phục, nhưng cô lấy bao dung lớn nhất để an ủi anh, khuyên bảo anh,
khiến cho tâm trạng buông lỏng không bị áp lực, chậm nhất chẳng qua phải đợi mấy tháng, anh nhất định có thể khỏi hẳn.
Cô bị Tiểu Bạch và Triển Thiếu Khuynh làm cho không hay biết gì, không biết ý định cố chấp của Tố Khinh, cảm nhận về Tố Khinh cũng không tệ.
Cho nên cô
hỏi: "Thiếu Khuynh, hình như anh và Tiểu Bạch rất lạnh nhạt với Tố
Khinh? Dù sao cô ấy đã tạo ra kỳ tích cứu anh...cha con hai người làm
thế rất thất lễ."
"Chuyện này. . . . . ." Triển Thiểu Khuynh gãi
đầu, khó có thể trả lời vấn đề này, anh không thể nói cho cô biết sự
thật rồi lo lắng, nhưng không cách nào bôi đen công lao của Tố Khinh,
anh cười khan nói: "Là Tố Khinh rất lạnh nhạt, chúng anh không biết làm
sao giao tiếp với cô ấy. . . . . ."
"Phải không? Trời sinh cô ấy
là người lạnh lùng, nhưng không tính là khó ở chung chứ?" Liên Hoa nghi
ngờ, đột nhiên hỏi: "À đúng rồi, Tố Khinh có nói cô ấy muốn thù lao gì ở anh không? Lúc ấy cô ấy nói sau khi chữa khỏi cho anh, sẽ đòi thẳng mặt anh, cô ấy cần gì chứ?"
"Ách ——" Triển Thiểu Khuynh càng thêm
cứng họng, anh không muốn lừa dối Liên Hoa, ấp úng nói lảng ra chuyện
khác: "Thật ra thì yêu cầu không khó, nhưng mà ——"
Chợt, tiếng
chuông điện thoại dễ nghe của Liên Hoa vang lên, Triển Thiểu Khuynh như
được đại xá, nói với Liên Hoa: "Bây giờ em có rất nhiều chuyện trong
công ti, hay là đi nhận điện thoại trước đi. Em cũng biết, phóng xạ điện thoại đối với vết thương của anh không tốt, cho nên, em đi ra ngoài nói xong, chúng ta lại trò chuyện tiếp. . . . . ." Trước hết để Liên Hoa ra ngoài, chờ trở lại sẽ không tiếp tục đề tài rối rắm này rồi!
Liên Hoa trừng hai mắt, điện thoại vang lên dồn dập không ngừng khiến cô
không thể làm gì khác hơn là tạm thời buông tha tra hỏi Triển Thiểu
Khuynh, cô đứng dậy: "Em sẽ mau chóng trở lại, lát nữa, anh ngủ một chút đi, em quay lại thì anh hãy nói tiếp!"
Đi ra cửa phòng, Liên Hoa lấy điện thoại di động ra, nhận số điện thoại lạ hoắc: "A lô?"
"Liên Hoa." Giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe thấy xuyên qua điện thoại truyền đến: "Là anh."
"Mục Thần?" Liên Hoa mừng rỡ kêu lên: "Là anh sao, Mục Thần? Hiện tại anh ở đâu, ở Mĩ hay ở thành phố K?"
"Ha ha, đúng, là anh, Mục Thần đã về rồi, trở lại thành phố K!" Mục Thần
cười khẽ, dùng âm điệu "Hồ Hán Tam tôi đã về " cười nói.
Liên Hoa cầm điện thoại di động đi ra bên ngoài, khe khẽ thở dài: "Mục Thần, bao lâu rồi anh không liên lạc với em! Sao rồi, anh có khỏe không?"
Từ ngày đó hoàn toàn chấm dứt với Mục Thần, cô không còn nghe nói tin tức
về anh ta, mấy năm hữu nghị khiến cô lo lắng liệu anh có thể nghĩ không
thông suốt mà buông tay, lý trí lại nói với cô, khi anh ta núp một góc
chữa thương, cô tuyệt đối không thể chủ động liên lạc anh ta cho anh ta
hi vọng, anh nên suy nghĩ một lần duy nhất cho rõ ràng.”
"Liên
Hoa, là em nghĩ sót, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nghĩ tới phải
nói cho anh biết." Mục Thần phàn nàn nói: " Biệt thự nhà họ Liên bị
thiêu hủy, Triển Thiểu Khuynh bị thương nặng, em còn không nhớ tìm người bạn cũ này bày tỏ một phen. . . . . . Thế nào, Triển Thiểu Khuynh bị
thương nghiêm trọng đến trình độ gì, em có khỏe không? Em đang ở đâu,
hiện tại anh đi tìm em nhé?"
"Vâng, em rất khỏe." Liên Hoa cười
khe khẽ, bạn bè lâu năm, cuối cùng Mục Thần đã định vị được chỗ mình nên đứng, nghe được anh ta nói những lời này, cô biết, anh ta đã hoàn toàn
buông tay.
Liên Hoa cười nói: "Thiếu Khuynh sắp khôi phục lại
rồi, chúng em đều rất tốt, không cần lo lắng." Cô nói ra địa chỉ của
mình cho Mục Thần, địa chỉ ngôi biệt thự ngoại ô nhà họ Triển này.
Mục Thần đối với chuyện Liên Hoa ở nhà họ Triển liền sững sờ, nhưng ngay
lúc đó liền cười nói: "Ừ, anh lập tức liền chạy đến đó, mười mấy phút
nữa đến." Mắt anh ta nhìn người bên cạnh, cộng thêm câu này: "Anh dẫn
một người nữa đến gặp em, có lẽ, em sẽ muốn gặp cậu ấy."
"Là ai?" Liên Hoa tò mò hỏi: "Anh dẫn theo ai tới, em có biết không?"
"Lát nữa em sẽ biệt, gặp tại biệt thự." Mục Thần thừa nước đục thả câu, trực tiếp cúp điện thoại, anh ta nhìn một người khác trong xe, nhẹ giọng
nói: "Vậy đại khái đây là lần cuối cậu gặp cô ấy, tôi hy vọng cậu nói
được làm được, chẳng qua là tới tạm biệt với Liên Hoa."
"Tôi đến là để tạm biệt." Giọng nam nhẹ nhàng nói: "Thuận tiện trả lại nợ mà chúng ta thiếu cô ấy. . . . . ."
"Mục Thần, đã lâu không gặp!" Dẫn Mục Thần vào phòng sách, Liên Hoa cười
chào hỏi, nhưng người đàn ông đi theo Mục Thần làm cho cô sững sờ: "Đỗ
Yến Thừa? Sao anh lại tới đây?"
"Liên Hoa, ngày mai cậu ta phải
di dân xuất ngoại." Mục Thần giải thích: "Cậu ấy tìm anh, đau khổ cầu
khẩn nói có một số chuyện cần nói với em, cho nên anh tự chủ trương dẫn
theo cậu ấy. Mặc dù đây là ân oán giữa hai người, nhưng anh cảm thấy em
nên nghe cậu ta nói những lời cuối cùng."
"Liên Hoa. . . . . ."
Gương mặt Đỗ Yến Thừa giống như già thêm mười tuổi, cầu xin nói: "Anh có mấy câu muốn nói với em, xin em cho anh mấy phút."
"Được rồi." Liên Hoa gật đầu một cái, nói với hai người: "Hai người ngồi đi, có lời gì từ từ nói."
"Khụ khụ, anh không làm kỳ đà cản mũi, hai người nói chuyện đi, lát nữa anh
tới tìm em nói chuyện." Mục Thần thức thời rời đi trước: "Tiểu Bạch đâu? Lâu rồi anh không gặp nó, anh đi trước tìm nó chơi đây...!"
Chờ
Mục Thần đi ra cửa phòng, Liên Hoa mới nhàn nhạt hỏi: "Ngày mai anh phải đi à? Ba anh đâu rôi, vết thương của ông ấy khôi phục thế nào, thích
hợp ra nước ngoài chứ?"
"Ba bị đâm bị thương gần như đã khỏi,
nhưng sau đó ông ấy bị bại liệt , khó có thể khỏi. . . . . ." Mặt Đỗ Yến Thừa của rũ xuống: "Mai anh và ba sẽ ngồi máy bay đi, đến một nước nhỏ
định cư, sau này sẽ không về nước. Cho nên, sau này chúng ta sẽ không
còn gặp lại. . . . . ."
"Đúng, đúng . . . . . ." Liên Hoa lộp bộp không biết nên nói gì, nỗi hận khắc cốt ghi tâm trước khia đã biến mất
không tăm hơi, nhà họ Ôn thê thảm không nỡ nhìn, ông cụ nhà họ Đỗ sau
này cũng trúng gió liệt nửa người, cô sẽ không nữa bỏ đá xuống giếng,
không muốn xoắn xuýt báo thù.
"Liên Hoa, nhà họ Đỗ xin lỗi em, ba làm tất cả chuyện sai, anh thay ông ấy thành khẩn nhận lỗi với em. . . . . ." Đỗ Yến Thừa chợt đứng lên, khom người thật sâu, sau đó lấy ra một
tờ chi phiếu, nghiêm túc nói: "Anh lấy một nửa gia sản nhà họ Đỗ chuyển
đến tài khoản của em, đây là nợ mà những năm gần đây chúng tôi nợ em ,
ba lợi dụng, thiết kế bác Liên, kiếm rất nhiều tiền không nên kiếm được, đều là chúng tôi không đúng. Bây giờ mặc dù nhà họ Đỗ rút lại, một nửa
tư sản không tính là gì, nhưng đây là tâm ý anh muốn bồi thường cho em,
em nhất định phải nhận lấy. . . . . ."
"Anh ——" Liên Hoa giật
mình, cô sững sờ nói: "Yến Thừa, tôi không muốn anh bồi thường cho tôi
thứ gì, ông cụ đã như vậy, tất cả đều là cát bụi trở về với cát bụi, ân
oán thanh toán xong, không cần phải như vậy nữa. . . . . ."
Đỗ
Yến Thừa lại quyết tuyệt kiên trì: "Liên Hoa, trước kia anh không hiểu
chuyện cũng không hiểu lẽ, nhưng bây giờ anh biết tất cả rồi, em đừng từ chối anh, đây là chuyện anh nên làm, số tiền này không cách nào lau đi
tổn thương chúng tôi đã từng đối với em, nhưng anh có thể làm cũng chỉ
có những thứ này."
Liên Hoa thấy rõ ràng Đỗ Yến Thừa nghiêm túc,
cuối cùng cô gật đầu: "Được, tôi nhận áy náy của anh, tới đây, tất cả
thật sự kết thúc. Yến Thừa, anh trưởng thành, tôi rất vui mừng anh bây
giờ có kiên trì của mình, sau này anh ở nước ngoai tự dốc sức mà làm,
chúc anh thành công, chúc anh. . . . . . Chúc anh và ba anh có thể có
được cuộc sống tốt đẹp."
"Cám ơn em, em hiểu rồi." Đỗ Yến Thừa
chợt tiến lên, nhẹ nhàng ôm Liên Hoa, nói bên tai cô: "Liên Hoa, anh
thật sự phải đi, gặp lại, cũng không gặp lại. . . . . ." Anh ta không bỏ được rời đi, anh ta không muốn buông Liên Hoa ra, nhưng anh ta chỉ có
thể tới chuộc tội như vậy, chỉ có như vậy, mới có thể lưu lại ấn tượng
cuối cùng với cô trước khi từ biệt, anh ta cũng có sự kiêu ngạo của
chính mình, anh ta tình nguyện bi thương xoay người, cũng không muốn bị
Liên Hoa chán ghét.
Liên Hoa còn chưa phản ứng kịp, Đỗ Yến Thừa đã buông tay. Anh ta bước nhanh bước ra cửa, giống như đang chạy trối chết.
Liên Hoa sững sờ ngồi trước bàn đọc sách, nhìn chi phiếu trước mắt, thời gian dài chưa tỉnh hồn lại. . . . . .
Hiện tại, Tiểu Bạch đang đi dạo trong vườn hoa, điện thoại di động reo một
hồi tiếng chuông, cậu cúi đầu nhìn hiển thị cuộc gọi đến, lập tức tức
giận .
"A lô ?" Tiểu Bạch tức giận nói: "J? Anh gọi điện thoại tới làm gì? Anh có gì cần nói?"
"Ha ha, Tiểu Bạch. . . . . ." J bên đầu kia cười khà khà: "Tiểu Bạch, người phụ nữ điên kia đã đi chưa, không phải lão đại đã khôi phục khỏe mạnh
rồi mà ? Nếu như người phụ nữ điên kia đã chữa khỏi cho lão đại, cậu
ngàn vạn lần ** đừng quên nhắc nhở, lão đại đã đồng ý dạy tôi những kiến thức kia . . . . . ."
"Anh còn dám nói!" Tiểu Bạch càng thêm tức giận: "Anh biết đó là một người phụ nữ điên, sao còn dám giới thiệu cô
ta tới cứu ba tôi! Anh có biết cô ta điên khùng đến cỡ nào không, cô ta
nhất định là một người máy! Biến thái, lạnh lẽo, thần kinh, hơn nữa còn
tùy ý làm bậy!"
Tiểu Bạch điên cuồng hét lên với J một hồi, mấy
ngày gần đây mặc dù Tố Khinh không làm gì với ba, nhưng cậu canh phòng
nghiêm ngặt bảo vệ ba, thu hút J đến hung hang oán trách một trận, Tố
Khinh cứu ba không giả, nhưng cô ta hiện tại muốn sinh con với ba, quả
thực là quá ghê tởm!
"J, anh mau lại đây dọn dẹp người phụ nữ
điên kia, anh phải ——" Tiểu Bạch nói lớn, J đối diện không một câu đáp
lại, lúc này cậu nghe được tiếng rè, tức giận hơn: "Này, anh dám cúp
điện thoại của tôi! J, anh nhất định phải chết!"
Mục Thần lại lặng yên không tiếng động đi ra, anh ta che kín mắt Tiểu Bạch, cười quái dị nói: "Ha ha, đoán xem chú là ai!"
"Là ai à? !" Tiểu Bạch nắm tay: "Mau buông tay! Chú Mục, là chú!" Cậu vui mừng kêu to.
"Hì hì, Tiểu Bạch có nhớ chú không?" Mục Thần ôm lấy Tiểu Bạch, giơ cậu lên không trung xoay tròn: "Chú Mục đến chơi với cháu đây!"
Hai người đùa giỡn thành một đám, vui vẻ hòa thuận châm chọc truy đuổi lẫn nhau. . . . . .
Mà ở trong một gian phòng khác, yên tĩnh quỷ dị khẽ tản ra mùi nguy hiểm. . . . . .
Triển Thiểu Khuynh chợt thức tỉnh, anh nhìn gian phòng xa lạ, nhìn Tố Khinh
đang đứng ở đầu giường, la hét hỏi: "Cô muốn làm gì! Mau ngừng tay!"
Anh vô lực co quắp ngã xuống giường, cảm thấy thân thể có lửa nóng không
bình thường, giữa đùi anh cứng chắc dâng trào đứng thẳng, đè nén thế nào cũng không mềm xuống!
Mà Tố Khinh đang cởi quần anh ra, một bộ muốn bắt đầu động tác "Lấy tinh" !
Đám vệ sĩ đang ở cạnh anh, bóng dáng không trông thấy một ai! Không ai có thể tới ngăn Tố Khinh lại!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT