"Sao - làm sao có thể chứ…” Liên Hoa che miệng kêu lên: “Chuyện này…, không ngờ chuyện này lại là sự thật!"
Người phụ nữ kia cử động, giơ cánh tay trái trong suốt lên, hoạt động không
chút trở ngại nào, mà ở trên bàn tay của cô vừa mới mở ra kia, có một
vết thương thật sâu. Vậy mà chỉ khoảng trong vòng mười phút đã khép lại
hơn phân nửa, lớp thịt mới màu hồng đã dài ra!
"Còn có cái
gì hoài nghi nữa không?" Người phụ nữ thu tay về, giọng nói nhàn nhạt
nói: “Mới vừa rồi tôi chỉ bị vết cắt làm bị thương lớp biểu bì, lớp
trung bì (*), chứ không bị tổn thương đến bắp thịt và thần kinh... Tôi
ngâm vào một loại thuốc đã được đặc biệt nghiên cứu điều chế ra, chỉ cần mười lăm phút sẽ hoàn toàn khôi phục, còn đối với tổn thương thần kinh, thì chỉ cần một tuần. Trong vòng một tuần lễ tôi sẽ làm cho da thịt
hoàn toàn hồi sinh đầy sức sống!"
(*) Lớp biểu bì, lớp trung bì:
là các lớp của da. Cấu tạo của da gồm có 3 phần: thượng bì (còn gọi là
biểu bì), trung bì, hạ bì. Thượng bì là lớp da ở phía ngoài cùng mà
chúng ta có thể nhìn và chạm vào được. Trung bì nằm bên dưới thượng bì,
được ngăn cách với thượng bì bằng màng đáy ngoằn nghoèo. Trung bì được
sắp xếp hình làn sóng làm tăng khả năng đàn hồi, do vậy nó có khả năng
chống đỡ các va chạm bên ngoài. Hạ bì là lớp trong cùng của da, có tổ
chức mỡ, có sợi đàn hồi…
"Tôi tin tưởng cô có năng lực này!
Nhưng cô xuất thủ cần có điều kiện gì, cô nghĩ muốn cái gì?" Hai tay ông cụ run rẩy, cũng không cách nào giữ vững được bình tĩnh nữa, trong
giọng nói cũng mang theo sự kích động: “Bất kể cô yêu cầu cái gì, tôi
cũng thỏa mãn cô, chỉ cần có thể chữa khỏi cho Thiếu Khuynh, tất cả điều kiện, tùy ý cô viết ra… "
"Tôi đã nói rồi, xuất thủ hoàn
toàn là dựa vào tâm tình, hiện tại tâm tình của tôi tốt lắm, dĩ nhiên là tôi đồng ý." Giọng nói của người phụ nữ kia nghe trong trẻo lạnh lùng
mang theo chút vui vẻ: “Còn thù lao... Ha ha, thù lao của tôi, thì chỉ
cần hướng một mình bệnh nhân để đòi thôi. Chờ Triển Thiếu Khuynh bình
phục, tôi sẽ đích thân nói lên yêu cầu."
"Được!" Ông cụ chỉ
đáp lại một tiếng: “Cô đang ở đâu, tôi phái người đi đón cô?" Bất kể
người phụ nữ kia có nói yêu cầu gì, ông cũng có thể thay mặt cho con
trai đồng ý hết. Việc cấp bách, hiện giờ chiếm vị trí số 1 chính là,
Thiếu Khuynh có thể khôi phục lại được sức khỏe.
"Nói cho
tôi biết vị trí của mình đi, tôi sẽ đi tìm các người." Giọng nữ giọt
nước không lọt: “Nhưng mà tôi nói trước, tôi xuất thủ cứu người sẽ phải
tuân theo đúng quy củ của tôi! Các người phải cung cấp cho tôi một nơi
thích hợp để điều trị. Tôi không thích mùi thuốc khử trùng của bệnh
viện, cũng sẽ không hợp tác cùng những người bác sĩ bình thường kia để
cứu người. Việc điều trị của tôi nhất định phải riêng tư bí mật, cho
nên, cho phải cung cấp cho tôi một không gian đủ để giữ bí mật, phải cho tôi được toàn quyền kiểm soát, không được xía vào, tôi sẽ dùng tốc độ
nhanh nhất để chữa trị cho Triển Thiếu Khuynh lành bệnh."
"Bác Triển, đáp ứng cô ấy đi... Chúng ta không có sự lựa chọn..." Liên Hoa
ôm Tiểu Bạch, nhẹ nhàng nói ở bên tai ông cụ. Hiện tại, cho dù chỉ cho
cô một cọng cỏ, cô cũng nguyện ý nắm bắt lấy thật chặt! Huống chi, người phụ nữ kia thật sự đã cho thấy thực lực tương ứng, thật sự vô cùng có
khả năng cứu chữa được cho Thiếu Khuynh!
Ông cụ Triển tự cân nhắc một hồi, mới nghiêm túc nói ra một địa chỉ. Đúng như Liên Hoa nói, bọn họ không có lựa chọn nào khác! Ông thỏa mãn tất cả yêu cầu của
người phụ nữ kia, địa điểm chữa thương... liền định luôn ở biệt thự của
mình, nơi bốn năm trước đây đã giam hãm Thiếu Khuynh!
Hiện
tại tánh mạng của Thiếu Khuynh đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, nếu
tiếp tục sống ở bệnh viện nữa, đối với vết thương ở chân của anh mà nói, cũng không có lợi! Cho dù có trở lại chỗ biệt thự này, cũng sẽ không
bết bát hơn được. Ở trong ngôi biệt thự này, có toàn bộ dụng cụ y tế để
điều trị, cho dù trong quá trình trị liệu của người phụ nữ kia có xảy ra ngoài ý muốn, cũng có thể kịp thời cấp cứu, tuyệt đối sẽ không nguy
hiểm đến sinh mệnh của Thiếu Khuynh...
Ông cụ cắn răng, cũng đặt toàn bộ hi vọng trên người người phụ nữ điên cuồng và hoàn toàn xa
lạ này! Có lẽ, thực sự chỉ có một khả năng này, Thiếu Khuynh chỉ có nắm
bắt lấy cơ hội này, thì mới có thể khôi phục được sự khỏe mạnh!
Ông nguyện ý được ăn cả ngã về không, thử Phá Phủ Trầm Chu, (*) đánh cuộc
một lần. Ông nguyện ý tin tưởng, ở cái khu biệt thự, nơi đã giam cầm
chính mình cùng với Thiếu Khuynh suốt bốn năm kia, anh đã có thể một lần tỉnh lại, đầy phấn chấn! Như vậy lần này, tại nơi đó nhất định cũng có
thể làm cho con trai của ông được khôi phục lại một lần nữa!
(*)
PHÁ PHỦ TRẦM CHU (hay Phá Phủ Trầm Châu): Câu thành ngữ. Dịch nghĩa: Đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng. Câu thành ngữ này dựa theo điển
tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết
thuyền, đập vỡ nồi niêu, để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết
tâm đánh thắng.
"OK! Tôi đi chuẩn bị một chút, lập tức liền
bay qua." Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng đáp ứng: “Nếu như không có chuyện gì khác, vậy cứ quyết định như thế."
"Đợi một chút!" Ông cụ Triển gọi cô lại hỏi: “Xin hỏi, cô tên là gì, chúng tôi phải xưng hô với cô như thế nào?"
Giọng nữ ngẩn người, mới mở miệng nói: "Tố, gọi tôi là Tố."
"Tốt lắm, Tố, chúng ta ở nơi này chờ cô, hết thảy đều giao cho cô." Ông cụ
nói câu nói sau cùng, sau đó bảo J giải trừ sự kiểm soát đối với Tố qua
máy vi tính.
"Không tiếp tục truy tìm tung tích cô ấy nữa
sao? Nhưng mà, vô cùng có khả năng là cô ấy đang gạt chúng ta đó!" J
nghe hoàn toàn không hiểu tất cả những lời nói bằng tiếng Trung, mà ông
cụ đã dùng để nói chuyện với Tố, nhưng đối với mệnh lệnh này, anh cau
mày nhỏ giọng, nói lên sự phản bác của mình: “Mới vừa rồi cô ấy đã đáp
ứng muốn tới nơi này để cứu lão đại sao? Nhưng không có bằng chứng căn
cứ nào hết, chúng ta không thể cứ thế mà tin tưởng cô ấy như vậy!"
"J, cô ấy không phải là người sẽ đi gạt người khác." Liên Hoa nói với J:
“Nếu cô ấy đã đáp ứng, thì tuyệt đối sẽ không đổi ý. Tin tưởng tôi đi,
đây là một người phụ nữ kiêu ngạo đến khinh thường với những lời nói
láo. Cô ấy nói sẽ đến, thì nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để chạy
tới địa điểm đã hẹn."
Từ trong giọng nói, Liên Hoa đã có thể đoán được tính cách của Tố như thế nào. Chỉ là, qua một lần trao đổi
nói chuyện với nhau, đối với Tố, cô lại nảy sinh một cảm giác quen biết
như có như không. Khi cô đắm chìm ở trong thiết kế sáng tác tác phẩm
nghệ thuật, thì giọng nói của cô cũng lạnh lẽo vô tình như thế này.
Hoặc giả, hai người bọn họ có cùng tính cách với nhau không chừng.
J không thể làm gì khác hơn, đành bất đắc dĩ đưa tay tắt hết tất cả
chương trình xâm nhập, cũng làm cho máy đang sử dụng để dò tần số máy vi tính dừng lại.
Ông cụ chờ J hoàn thành tất cả giai đoạn
cuối của công việc, mới mở miệng nói: "Đi thôi, chúng ta trở về bệnh
viện! Sẽ đi ngay bây giờ, vì còn phải làm thủ tục xuất viện cho Thiếu
Khuynh, chuẩn bị đưa Thiếu Khuynh trở lại biệt thự. Thành bại là ở trong hành động lần này, tất cả mọi người đều phải có lòng tin!"
Ông cụ vỗ vỗ bả vai của Liên Hoa và Tiểu Bạch, kiên định nói: “ Thiếu
Khuynh sẽ không chịu buông tay đâu, cho nên chúng ta cũng phải tin tưởng nhất định sẽ thành công! Thiếu Khuynh là người tốt, tự sẽ có ông trời
phù hộ, nhất định sẽ không có vấn đề!"
"Đi thôi, chúng ta
cũng đều phải tin tưởng là người này chưa bao giờ làm những việc lừa
gạt. Cô ấy sẽ mang lại cuộc sống mới cho Thiếu Khuynh..." Liên Hoa cũng
tựa như buông tha cho việc tự thôi miên bản thân mình, nặng nề nói một
câu, hiện tại bây giờ đây cũng là biện pháp duy nhất! Cô nhất định phải
tin tưởng Tố sẽ khai thác được hiệu quả của chất thuốc kỳ diệu kia, nhất định thuyết phục mình, thật sự sẽ có kỳ tích xuất hiện.
Ở
vào lúc cô gần như đã tuyệt vọng, J xuất hiện cho cô hi vọng. Anh giúp
đỡ cô tìm được Tố, một nhà khoa học điên cuồng, mà người này đã khai
phát ra hiệu quả kỳ diệu của loại thuốc trị thương. Thật sự từ xương
trắng lại có thể sinh ra được bắp thịt! Trên thế giới dĩ nhiên chỉ có Tố là người như thế! Nếu số mạng đã để cho bọn họ tìm được cô, dưới cõi âm phủ cũng đã sắp đặt sẵn số mệnh, như vậy thì nhất định Tố có thể hoàn
thành được sứ mạng trị bệnh cứu Thiếu Khuynh!
"A… nhưng mà
tôi có thể không đi được không?" J lại gãi gãi đầu vẻ lúng túng, giọng
nói đầy vẻ thấp thỏm: "Cũng không phải là tôi lưu luyến cái trung tâm
điện toán này, ham muốn ở lại chỗ này để chơi bời, mà là vì tôi sợ phải
nhìn thấy cái người phụ nữ điên khùng kia! Hai năm trước, chuyện tôi
nhìn lén số liệu thí nghiệm của cô ấy, hơn nữa, lại còn chuyện ngày hôm
nay tôi đã xâm nhập vào máy vi tính của cô ấy như vậy, đại khái hiện tại cô ấy đã phải hận chết tôi rồi! Tôi mới không muốn gặp lại cô ấy. Cô ấy là kẻ điên khùng quái thai như vậy, có lẽ sẽ bắt tôi mang đi mà thái
mỏng, hay dùng tôi làm tiêu bản để cho hả giận!"
Liên Hoa bị bộ dạng căm phẫn trào dâng của J chọc cho, làm lộ ra một nụ cười hiếm
khi nhìn thấy. Cô nhìn sang ông cụ một cái, sau đó mới nói: "Vậy thì anh cứ ở lại chỗ này đi! Bác Triển đồng ý, nhưng mà anh nên biết, không thể lật giở loạn những số liệu mới trong máy vi tính kia, được chứ?"
J đã vì bọn họ cung cấp ra được đầu mối ngàn vàng khó mua, hơn nữa, anh
còn vì bọn họ mà liên lạc với con người có tên là Tố này, lại thuyết
phục Tố đến thành phố K như thế! Nếu như Tố có thể thật trị được bệnh
cho Thiếu Khuynh, thì không nghi ngờ chút nào, có thể nói J chính là
người có công lớn nhất!
Anh hiện tại muốn làm cái gì cũng có thể, dù sao chuyện kế tiếp cũng chỉ có thể dựa vào Tố mà thôi. J trốn ở chỗ này cũng tốt, cũng sẽ không chọc cho Tố nổi giận, sẽ không bởi vì
tâm tình kích động, mà vào lúc trị liệu cho Thiếu Khuynh lại lỡ tay lấy
đập vỡ cái gì...
"Great! (Tuyệt quá – nguyên văn tiếng Anh)
Đương nhiên tôi biết là cái gì có thể nhìn cái gì không thể nhìn mà! Cái đó người phụ nữ điên khùng kia, hận ý sẽ làm cho tôi cũng không dám nữa tiện tay tiện mắt nữa !" J hưng phấn nhảy lên, nhưng anh vẫn còn nhớ rõ những lời của lão đại nhà mình, nghiêm túc nói "Tôi cũng chỉ có thể
giúp lão đại được những thứ này, chờ anh ấy khôi phục khỏe mạnh rồi, mấy người nhất định phải nhớ, phải nhắc nhở anh ấy, nói anh ấy phải nhớ đã
thiếu tôi tất cả về kiến thức Bức tường lửa (Fire Wall) lẫn những suy
nghĩ về lập trình đó!" Nói tới chỗ này, anh mới vẫy tay hẹn gặp lại:
“Tôi lại ở chỗ này trông nom nhà cửa! Bye-bye!"
Liên Hoa cùng ông cụ Triển cũng cáo biệt đối với J, cùng nhau dắt Tiểu Bạch, từ từ đi ra khỏi phòng thực nghiệm.
Tiểu Bạch chớp chớp hai mắt vẻ đầy mờ mịt, mang theo chút sợ hãi nhẹ nhàng
hỏi: "Ông nội, mẹ, cha sẽ thay đổi trở nên khỏe mạnh cường tráng, có
đúng hay không? Con muốn cha đá banh cùng với con, muốn cha có thể đưa
con đi học, giờ tan học đến đón con! Con muốn cha và con cùng nhau chơi
ném đĩa cùng với Khải Tát (Caesar)! Có phải là cha sẽ có thể khôi phục
lại rất nhanh hay không, cha có thể làm được những việc này hay
không..."
"Có thể, cha nhất định có thể." Liên Hoa trìu mến
vuốt ve đầu của Tiểu Bạch: “Vị này làm có thể làm cho cha hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh! Về sau này đến ngay cả xe lăn cha cũng sẽ không ngồi
nữa, nhất định có thể tận tình chơi cùng Tiểu Bạch bất kỳ trò chơi nào!"
Ông cụ cũng khẽ lẩm bẩm: "Đúng vậy, hoặc giả chỉ cần mấy ngày nữa, hết thảy đều sẽ tốt..."
Giọng nói của ba người càng lúc càng xa hơn. Bọn họ cùng nhau lên xe, chạy
như bay trở về bệnh viện làm thủ tục xuất viện, sau đó lôi kéo mấy vị
bác sĩ cao cấp nhất thế giới kia đến cùng nhau gây mê Triển Thiếu
Khuynh, chuyển dời đến một nhà biệt thự của nhà họ Triển ở vùng ngoại ô.
"A..." Triển Thiếu Khuynh mở mắt đầy vẻ mờ mịt, cảnh tượng trước mắt làm cho
anh sửng sốt! Anh đã ngủ thật lâu, nhưng cũng không đến nỗi khi tỉnh lại thì lại phát hiện ra ảo giác mới đúng.
Tất cả mọi đồ vật ở
trước mắt anh dường như đều đã khác hẳn, không còn là phòng bệnh trắng
toát trong bệnh viện với các dụng cụ lạnh như băng kia nữa, mà cách bố
trí các thứ này làm cho anh có cảm giác quen thuộc. Anh chuyển ánh mắt,
nhẹ nhàng hỏi, vẻ đầy nghi ngờ: "Nơi này là nơi nào vậy?"
"Thiếu Khuynh! Anh đã tỉnh!" Liên Hoa vui mừng cười nói, cầm ly nước nấm ở đầu giường nhẹ nhàng cho anh uống: “Nơi này là khu biệt thự ở vùng ngoại ô, mà trước kia anh đã ở đó, không phải là anh đã quên rồi chứ?"
"A, vậy sao, chính là nơi này à?" Đến lúc này Triển Thiếu Khuynh mới nhớ
ra, gian phòng này đích xác là một nơi mà anh rất quen thuộc. Trong quá
khứ, bốn năm trước anh đã có vô số lần nằm ở này trên giường bệnh để
giải phẫu băng bó. Chỉ có một điều khác biệt, trước kia chân của anh còn có thể khỏi hẳn, nhưng lúc này đây, thật sự hoàn toàn đã không còn có
hi vọng gì nữa rồi.
"Thiếu Khuynh, có một tin tức tốt, một
tin tức thật cực kỳ tốt." Liên Hoa cầm tay của anh, không thể chờ đợi
nữa, muốn chia xẻ cùng anh: “Chúng ta đã tìm được một người, cô ấy vô
cùng có khả năng chữa khỏi cho anh! Có lẽ không bao lâu nữa, chân của
anh đã có thể khôi phục lại hoàn toàn bình thường! Theo yêu cầu của cô
ấy, em và bác Triển, đã mang anh đến nơi này. Rất nhanh, cô ấy sẽ trở về chạy tới nơi này! Anh nhất định phải tin tưởng thật sự sẽ có kỳ tích
xảy ra!"
"Cái gì?" Triển Thiếu Khuynh cau mày: “Em nói là sự thật sao, Liên Hoa… em, em có khỏe không?"
Anh lo lắng có phải tinh thần của Liên Hoa đã có chút bất ổn, có phải lại xuất hiện ảo giác lừa mình dối người hay không?
Cô nói như vậy chỉ là vì bọn họ cũng mong đợi có kỳ tích có phải không? Có thể ai cũng biết, kỳ tích được gọi là kỳ tích, cũng vì xác suất xảy ra
gần như bằng không. Mà chuyện có xác suất bằng không, gần như đồng nghĩa với chuyện không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng xảy ra…
“Em là người vì bị đả kích mà trốn tránh thực tế hay sao? Đương nhiên
những thứ này là thật!” Liên Hoa cho Triển Thiếu Khuynh một nụ cười vô
cùng xán lạn, đem đầu đuôi gốc ngọn của chuyện đã xảy ra hôm nay nói một lần. Triển Thiếu Khuynh nghe được vô cùng kinh ngạc, làm cho lòng anh
nổi lên cuồn cuộn sóng lớn.
Anh vừa không muốn tin tưởng loại chuyện
vượt qua khoa học kỹ thuật hiện tại, nhưng lại không thể khống chế được
niềm hi vọng đang dâng lên. Nếu như có thể, đương nhiên anh dù có trả
bất cứ giá nào cũng muốn mình có một thân thể khỏe mạnh.
Nhưng trên thế giới thật sự có một người phụ nữ tên là Tố, nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc nghịch thiên cứu chữa anh ư!
Lòng Triển Thiếu Khuynh rung động hồi lâu mới cầm chặt tay Liên Hoa, có chút lo lắng hỏi: “Liên Hoa, em xác định chắc chắn ?”
"Vù vù vù——"
Một tiếng kêu chói tai xuyên qua cửa sổ truyền vào, tiếng cánh quạt chuyển động trở nên rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng.
“Trực thăng từ đâu tới vậy? Giờ này ai còn đến?” Liên Hoa liếc nhìn đồng hồ,
bây giờ là mười một giờ tối, ai lại lái trực thăng, lại dám tự tiện xông vào phạm vi lãnh địa của Triển thị?!
“Thiếu Khuynh, anh nằm yên ở
đây, em đi xem chuyện gì xảy ra!” Liên Hoa dặn dò Triển Thiếu Khuynh mấy câu rồi đi đến bên bệ cửa sổ. Cô ngửa cổ nhìn lên, mấy luồng đèn pha đã thẳng tắp chiếu vào chiếc máy bay trực thăng trên không trung, nó lập
tức bị bại lộ trong bóng đêm đen tuyền, không thể trốn đi đâu được.
Ông cự Triển cau mày đi đến phòng khách trấn giữ. Ông chỉ huy đội vệ sĩ của nhà họ Triển ẩn nấp ở trong góc, toàn bộ súng đạn đã chuẩn bị xong, chỉ cần người xuống trực thăng có địch ý thì bọn họ sẽ ra tay.
“Tôi là
Tố.” Bỗng nhiên, một âm thanh khuếch đại truyền ra từ trong trực thăng,
giọng của người phụ nữ đó không có chút tình cảm, chỉ đơn giản nói ra ba chữ.
Ba từ này phảng phất mang theo ma lực, làm cho cả người Liên
Hoa trên lầu cùng ông cụ Triển dưới lầu run lên, trong mắt phát ra sự
cực kỳ nhiệt tình.
“Không ai được hành động thiếu suy nghĩ, trừ phi
tôi hạ lệnh, nếu không, không ai được làm cho bất kỳ người nào trên trực thăng bị tổn thương!” Ông cụ Triển thông qua bộ đàm ra lệnh với lính
giải ngũ đào tạo thành vệ sĩ, ông nhanh chóng đến đến sân vườn, ngẩng
đầu, mong đợi vị này đi xuống.
“Thiếu Khuynh, là Tố, cô ấy đến, cô ấy đã đến rồi!” Liên Hoa chạy về giường run rẩy nói với Triển Thiếu
Khuynh: “Anh không cần gấp gáp, em sẽ tiếp đón cô ấy, cô ấy nhất định có thể cứu anh, nhất định có thể làm vết thương của anh hồi phục hoàn
toàn. Anh ngoan ngoãn nằm đó không được nhúc nhích, cũng không được gấp
gáp, anh chỉ cần chờ ở đây thì tốt rồi, em và bác Triển sẽ chiêu đãi cô
ấy!”
“Được, anh không nóng ruột, em cũng đừng gấp gáp.” Triển Thiếu
Khuynh cười trấn an cô, có lẽ đối với chuyện khôi phục chân cho anh,
Liên Hoa còn gấp gáp hơn cả anh, còn nóng lòng tìm biện pháp hơn cả anh
nữa.
“Thiếu Khuynh, em phải đi xuống, anh ngủ một lát, chờ mọi người đưa Tố tới gặp anh.” Lòng của Liên Hoa đã sớm bay xuống tầng dưới, cô
dặn dò bác sĩ và y tá mấy câu rồi chạy vội xuống lầu.
Đi tới đình
viện, dưới ánh sáng của đèn pha, cô vừa hay nhìn thấy một cảnh tượng,
máy bay trực thăng dừng vững vàng ở trời cao cách chừng một trăm thước,
từ trên máy bay trực thăng chợt một chiếc thang dây được ném ra.
Một bóng người mặc áo trắng theo chiếc thang dây đi xuống. Đến giữa không
trung cô buông hai tay ra, như thiên thần giáng xuống vậy, nhẹ nhàng dứt khoát nhảy vào trong đình viện. Tà áo trắng của cô nhẹ nhàng tung bay,
mà ở trong lòng ông cụ Triển và Liên Hoa, người này có thể là thần tiên
đến chữa trị cho Thiếu Khuynh.
Chờ Tố xuống rồi, máy bay trực thăng
lập tức bay lên cao, dùng tốc độ cực nhanh bay khỏi tầm mắt mọi người,
hòa làm một thể với bầu trời đêm.
Tố ngẩng đầu vẫy tay với máy bay trực thăng, nhìn nó bay xa, lúc này mới đi đến đám người trong đình viện.
Lúc này Liên Hoa và ông cụ Triển mới nhìn Tố hết sức chăm chú. Cô là một cô gái, một cô gái cực kỳ lạnh lùng và xinh đẹp. Có thể cô là con lai.
Cô có ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, một mái tóc đen nhánh dài đến ngang lưng, da trắng như muốn hòa với bộ đồ mặc trên người. Mà chỗ đặc biệt nhất
trên người cô là đôi con ngươi. Đôi con ngươi của cô màu tím đậm giống
như thủy tinh cao cấp, cực kỳ hiếm thấy, vẫn còn tản ra cái lạnh cách xa người ngoài nghìn dặm.
Trong lòng Liên Hoa và ông cụ Triển không hẹn mà cùng dâng lên ý nghĩ như nhau, đây là Tố sao?!
Tố thật sự là một cô gái xinh đẹp chừng hai sáu, hai bảy tuổi đứng trước
mắt này sao? Nếu như với tuổi tác trẻ như vậy, lại có thể chế ra loại
thuốc nghịch thiên như vậy, cũng không tránh khỏi quá yêu nghiệt, quá
kinh sợ đi? Cô ấy thật sự là Tố?
“Ông là Triển Dực sao?” Tố nhẹ
nhàng tiến lên, ánh mắt tùy ý nhìn ông cụ một chút, trực tiếp nói. “Tôi
tới đây theo lời đã hẹn, mang theo thứ có thể cứu được Triển Thiếu
Khuynh.” Cô vỗ cái hộp hình lập phương trên lưng mình, tỏ rõ mình đã
mang theo tất cả dụng cụ.
“Là thuốc cô đã dùng để tự trị liệu
vết thương của mình lúc sáng sao?” Ông cụ Triển vẫn còn mang theo sự
hoài nghi, mặc dù giọng nói của cô gái trước mắt này giống với giọng nói lúc sáng, nhưng trẻ như vậy thì có hơi quá…
“Không phải, thuốc tôi
dùng để trị liệu tay trái của mình là thuốc cấp thấp, lần này tôi mang
đến là thuốc cấp cao.” Tố xách cái hộp tới trước tay mình: “Đây là thuốc đặc biệt dùng để trị liệu thần kinh tổn thương của Triển Thiếu Khuynh.”
“Tốt lắm, Thiếu Khuynh cũng đã được mang tới nơi này!” ông cụ liếc mắt
thấy được vết thương trên tay trái của cô còn lưu lại chút dấu vết, rốt
cuộc xác nhận được cô gái trước mắt chính là Tố. Ông cụ có chút kích
động nói: “Tố, bây giờ khuya lắm rồi, cô nghỉ ngơi một đêm, ngày mai đến thăm vết thương của nó, bắt đầu từ ngày mai chuẩn bị chữa trị cho nó,
có thể không?”
“Bây giờ tôi có thể đi thăm bệnh luôn, không có vấn
đề gì.” Tố không cảm kích, nói thẳng: “Tôi muốn nhanh chóng chữa khỏi
cho anh ta, cho nên cũng không cần lãng phí thời gian, ai dẫn đường giúp tôi, để tôi đi xem vết thương của anh ta một chút?”
“Tôi dẫn cô đi,
mời đi theo tôi.” Liên Hoa khẽ tiến lên, nói với Tố: “Thiếu Khuynh vừa
mới tỉnh lại, nếu như cô kiên trì, bây giờ có thể xem qua tình trạng vết thương của anh ấy, còn trị liệu cụ thể thì để đến mai thôi.”
“Cô là ai?” con mắt màu tím lạnh lùng của Tố đính trên người Liên Hoa, ánh mắt có chút cổ quái không rõ: “Cô là người nào?”
“Xin chào, tôi là Liên Hoa! Tố, rất hân hạnh được gặp cô.” Liên Hoa đưa tay ra thể hiện thiện ý.
“Tôi đổi ý rồi, bây giờ tôi không muốn đi thăm anh ta nữa.” Tố nói thay đổi
liền thay đổi ngay, cô nhìn Liên Hoa đầy thâm ý mấy lần, đeo túi xách
quay đầu rời đi: “Chỗ nghỉ của tôi ở đâu? Tôi muốn nghỉ ngơi!”
“Liên Hoa lúng túng thu tay, nhún nhún vai, cũng không để bụng sự thất lễ của Tố.
Hoặc giả tất cả những người cuồng khoa học đều có hoặc nhiều hoặc ít đều có
tình cảm thấp, cũng sẽ không có cái dạng tinh thông thế thái nhân tình,
chỉ cần Tố thật sự có thể cứu được Thiếu Khuynh, cô sẽ không có một chút gì không vui đối với Tố. Đối với người có thể cứu Thiếu Khuynh, cô sẽ
nỗ lực tha thứ.
Liên Hoa cười khẽ một tiếng, tiến lên nói với Tố: "Cô đã mệt mỏi, vậy để tôi dẫn cô đến phòng ngủ thôi.
Tố quay đầu lại nhìn Liên Hoa một cái, khóe môi khẽ cong lên: "Tốt."
Liên Hoa nhẹ nhàng gật đầu với ông cụ Triển, dẫn Tố đến gian phòng đã sớm
được sắp xếp đầy đủ. Đi đến gian phòng, cô giới thiệu sơ lược bố cục
biệt thự cho Tố, lấy được bảo đảm ngày mai bắt đầu trị liệu cho Triển
Thiếu Khuynh của Tố, liền ra khỏi phòng của Tố.
Trở lại phòng khách,
Liên Hoa cùng ông cụ an ủi lẫn nhau mấy câu, cô lại đến phòng bệnh của
Triển Thiếu Khuynh dò xét một phen. Khi nhìn thấy anh đã ngủ, cô mới
hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Liên Hoa mới nhẹ nhàng trở về
phòng, vội vã tắm rửa thư giãn, cô lên giường ôm Tiểu Bạch đã sớm thiếp
đi, gian nan cố gắng ngủ.
Một đêm này, Liên Hoa cùng ông cụ Triển đều ngủ cực kỳ không yên ổn. Hôm nay bọn họ bị đủ loại kích thích, trải qua trằn trọc trắc trở, bọn họ mới tìm được người duy nhất trên thế giới có thể cứu vãn hai chân Thiếu Khuynh, hi vọng dấy lên trong lòng muốn đốt
cháy bọn họ.
Tâm kích động không ngủ được, bọn họ chỉ có một hi vọng xa xỉ, chỉ mong hi vọng này sẽ không tiêu tan, Tố có thể chữa trị cho
Thiếu Khuynh, thật sự có thể làm cho chân anh ấy khôi phục như người
thường…
Một đêm trôi qua thật nhanh, năm giờ sáng, sau khi Tố rời
giường rửa mặt thì đeo cái hộp của mình đến phòng khách, ông cụ cùng
Liên Hoa gần như một đêm không ngủ trao đổi, vừa thấy Tố đi đến liền vui mừng nghênh đón.
“Tố, cô ngủ ngon không?” Liên Hoa cười thân thiết
hỏi: “Không biết cô có yêu cầu gì với phòng không, có chỗ nào không
thích không? Tôi đi gọi phòng bếp làm điểm tâm, cô thích ăn gì?”
“Không cần, tôi đã ăn rồi.” Tố vẫn dùng giọng nói lạnh lẽo, vẻ mặt thành thật
nói với hai người: “Ngày hôm qua không phải nói hôm nay bắt đầu trị liệu cho Triển Thiếu Khuynh sao? Vậy thì bắt đầu từ bây giờ đi!”
“À? Tốt lắm!” Ông cụ Triển đầu tiên là sững sờ, sau đó khẽ gật đầu nói: “Vậy
thì chúng ta đến phòng bệnh thôi! Nhưng có thể Thiếu Khuynh còn chưa
tỉnh dậy, có ảnh hưởng việc chẩn đoán bệnh của cô không?”
Tố lắc đầu: “Sẽ không, anh ta tỉnh hay ngủ không ảnh hưởng đến việc chẩn đoán
thương thế của anh ta. Nhưng mà khi bắt đầu trị liệu, nhất định anh ta
sẽ tỉnh!”
Liên Hoa và ông cụ trong nháy mắt không biết phải tiếp tục
đề tài này thế nào nữa. Đề tài liền lập tức lắng xuống, ba người lẳng
lặng đi đến phòng bệnh. Tố lấy ra các loại dụng cụ tinh xảo nhưng cổ
quái, làm xét nghiệm khắp người Triển Thiếu Khuynh.
Một lúc lâu sau,
Tố gần như nghiên cứu hết toàn thân Triển Thiếu Khuynh, mới gật đầu nói: “Thương thế của anh ta không khác lắm so với sự tưởng tượng của tôi,
chính là giống như trong hồ sơ bệnh án, cũng không phải vết thương gì
quá lớn. Tôi đoán chừng một tuần thì có thể làm cho tất cả vết thương
của anh ta đều khép lại!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT