"Cô gái đáng chết, em cho rằng em có thể hoàn toàn biến mất giống như năm
năm trước sao, biến mất khiến anh không tìm thấy sao. . . . . ." Triển
Thiếu Khuynh hận đến cắn răng, "Vô luận là FL hay là Liên Hoa Thịnh Thế, thậm chí là Ôn thị hay Đỗ gia, những thứ này đều rối rắm em không cắt
đứt được đâu. . . . . . Liên Hoa, năm năm trước trên người em không vật
dư thừa không vướng bận, mua vé máy bay là có thể biến mất trong biển
người, nhưng bây giờ em có nhiều trách nhiệm phải gánh vác, chuyện của
công ty cũng được, chuyện báo thù Ôn thị cũng tốt, nhưng tuyệt đối không thể nào trốn được!"
Triển Thiếu Khuynh tức giận điên cuồng uống
mấy ly nước lạnh, hoàn toàn tỉnh táo suy nghĩ: anh muốn bắt Liên Hoa
cũng không khó khăn, cô có công ty lớn như vậy, muốn hoàn toàn biến mất
không thực tế chút nào, mà khó ở chỗ phải bức cô ra ngoài, để cho cô cam tâm tình nguyện tới gặp anh. Điều này đối với Liên Hoa người bị kinh
động né tránh thực tế rất khó khăn!
Triển Thiếu Khuynh phát hiện
bây giờ anh không có một tia đầu mối về chỗ của cô, Liên Hoa tương đối
giữ bí mật những thông tin riêng tư của mình, anh lật tung nước Mĩ tìm
tin tức về FL, tất cả đều không đề cập qua bất kỳ chuyện riêng gì của
cô, anh cho người đi tìm địa chỉ của Liên Hoa và hướng cô hay đi về,
nhưng ngay cả hướng đi mà tài xế hay chở cô cũng không tra được, chẳng
lẽ anh muốn biết cô đang ở đâu, chỉ có thể đi tìm Mục Thần người rất
thân quen với cô sao!
Triển Thiếu Khuynh lập tức căm hận bác bỏ
đề nghị này , cố gắng tìm kiếm thông tin từ tình địch, nhất định
sẽ bị Mục Thần chê cười đùa cợt, càng không tra ra được thông tin hữu
dụng nào!
Lại nghĩ tiếp, Triển Thiếu Khuynh gọi điện thoại cho
trợ lý: "Trừ chuyện tiếp tục nhìn chằm chằm Thịnh Thế Liên Hoa, anh tìm
người nghiêm mật quan sát Ôn thị cùng Đỗ gia, chỉ cần có ngọn gió nào
thổi động cỏ, lập tức báo cho tôi biết!" Chắc cô đã bắt đầu trả thù kẻ
thù của mình? Anh quan sát tình hình bên kia, nhất định có thể nắm trong tay hành động của Liên Hoa nhanh nhất. . . . . .
Cúp điện thoại, trong mắt Triển Thiếu Khuynh tràn đầy tự tin như thợ săn, khóe môi cong lên mang theo một chút cuồng ngạo, giương lên đường cong bí ẩn.
Liên Hoa, em muốn trốn vào đâu! Bất luận em núp ở chỗ nào, nhất định không tránh nổi tình yêu của anh!
"Hắt xì!"
Liên Hoa xoa xoa lỗ mũi, cảm giác ê ẩm khiến cô cảm thấy rất không thoải mái, không khỏi lại liên tiếp nhảy mũi mấy cái nữa.
"Mẹ, mẹ bị cảm sao?" Tiểu Bạch dừng động tác trong tay lại, ngước đầu một
đôi mắt sáng ngời nhìn Liên Hoa, "Có phải tối hôm qua con ngủ không
ngoan, giành chăn với mẹ khiến mẹ bị cảm lạnh?"
Liên Hoa xé khăn
giấy xoa xoa lỗ mũi, lắc đầu một cái nhìn con trai nói: "Không có việc
gì, mẹ không có cảm, chỉ là chợt muốn nhảy mũi." Cúi đầu sờ sờ tóc Tiểu
Bạch, Liên Hoa nói sang chuyện khác: "Hôm nay Tiểu Bạch viết chữ như thế nào? Buổi chiều đã học được bao nhiêu chữ? Trước kia học cái gì, lấy ra đưa mẹ kiểm tra một lát?"
Khóe miệng Tiểu Bạch lập tức rũ xuống: "Mẹ. . . . . . Chữ Hán rất khó viết, con viết rất khó coi. . . . . ."
Liên Hoa rút ra một xấp điền chữ trên bàn, cười an ủi con trai: "Mẹ hiểu,
cho nên mẹ sẽ không nghiêm khắc, chỉ là muốn xem nét chữ của con thôi,
thái độ học tập có được hay không. . . . . ." Một đứa bé bốn tuổi có
thể viết chữ đẹp sao, ở nước Mĩ thì Tiểu Bạch chưa có tiếp xúc qua chữ
Hán, sau khi về nước cô cũng chỉ bảo Tiểu Bạch mỗi ngày viết năm chữ, để cho bé tích thiểu thành đa, từ từ tiến bộ thôi.
Lật xem bài tập
đến nay của Tiểu Bạch, mặt của Liên Hoa chuyển nhiều mây không thấy nụ
cười, Tiểu Bạch suy đoán là sự tình bại lộ rồi, cúi thấp đầu, ánh mắt
len lén nghiêng mắt nhìn sắc mặt của Liên Hoa. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn
của bé viết đầy lo lắng và khiếp đảm, không dám nói.
Liên Hoa
khép quyển bài tập cuối cùng lại, rốt cuộc chậm rãi mở miệng nói: "Tiểu
Bạch, con có thể giải thích với mẹ một chút không, tại sao nét chữ hán
hiện tại của con giống hệt ngày thứ nhất con bắt đầu viết chữ hán? Hai
tháng này, mỗi ngày con luyện viết chữ hơn một giờ, chẳng lẽ không có
chút tiến bộ nào?"
Tiểu Bạch thầm than một tiếng xong đời, ngập ngừng nửa ngày, nhưng không nói được lời gì.
"Con đã không nói, vậy chúng ta sẽ tới kiểm tra một chút đi." Liên Hoa cười
lạnh, "Cầm một quyển sách bài tập mới, mẹ đọc con viết, xem con nhớ bao
nhiêu!"
Mặt của Tiểu Bạch lập tức đỏ lên, thấy chuyện này thật sự là không gạt được, Tiểu Bạch mới chủ động thừa nhận sai lầm: "Mẹ, con
nói thật, mẹ đừng tức giận —— con thấy những chữ hán kia tựa như vẽ, cho nên đều từng nét từng nét tô lại vào tập, khi viết từng chữ con đều
giống như vẽ một bức họa, thật ra thì những chữ kia con đều không nhớ. . . . . ."
Liên Hoa thở dài, quả nhiên là thế! Cô không cam lòng
hỏi tới: "Bình thường vẽ con đều nhớ, viết chữ lại không nhớ sao? Con
coi chúng thành bức họa, chẳng lẽ rất khó nhớ thứ tự các nét vẽ sao?"
Tiểu Bạch uất ức ngẩng đầu, chu miệng nhỏ nhỏ giọng ai oán nói: "Mỗi ngày
đều viết nhiều như vậy chữ, sao con có thể nhớ được! Tại vì chữ Hán có
nhiều chữ không giống nhau, vẫn là từ đơn tiếng Anh tốt nhất, chỉ đúng
26 con chữ cái ——"
"Con chính là đang ngụy biện cho bản thân
thôi!" Liên Hoa ngắt lỗ tai nhỏ như ngọc của con trai, "Nếu không phải
là hôm nay mẹ đặc biệt viết chữ với con, sao có thể phát hiện những ngày qua con rất lười biếng! Bảo con viết nhiều lần là vì muốn con nhớ những chữ kia, nếu như con cứ một mực nghĩ vậy, thì có nhớ được gì! Nếu như
mỗi ngày học năm chữ hơi nhiều, sao con không nói cho mẹ biết, chẳng lẽ
mẹ không thể giảm bớt cho con sao!"
Tiểu Bạch le lưỡi một cái,
lôi kéo tay cô làm nũng: "Con cũng không phải là không nhớ hết, tên của
con, ‘ lớn ’, ‘ nhỏ ’, ‘ người ’, ‘ một ’, ‘ hai ’, ‘ ba ’ những chữ này con đều nhớ!"
Tiểu Bạch đến giá sách cầm một chồng sách, phía
trên là bé viết tên của mình, như hiến vật quý đưa cho Liên Hoa xem, cố
gắng tiêu tan lửa giận trong cô: "Mẹ, mẹ xem con viết tên con này, ‘
Liên Tiểu Bạch’ ba chữ này viết rất tốt đó! Đây là tên mẹ đặt cho con,
con muốn cám ơn mẹ!"
"Con nha!" Liên Hoa bất đắc dĩ gõ đầu con
trai, thật là tiểu tổ tông khiến cô mệt nhọc, khiến người ta hận cũng
không phải là không yêu, nghĩ đến sau này còn chăm sóc Tiểu Bạch đến
trưởng thành, tương lai vài chục năm, không biết cô còn bị con trai chọc tức bao nhiểu lần nữa. . . . . .
Không biết tại sao, Liên Hoa
chợt nhớ tới Triển Thiếu Khuynh, Tiểu Bạch biến thành bộ dáng này, có
phải phần lớn liên quan đến anh! Nói không chừng chút tật xấu của Tiểu
Bạch đều di truyền từ anh, đều là bị anh lây thói xấu!
Nhưng buồn bực là, cô căn bản không thể tìm tới cửa chỉ trích Triển Thiếu Khuynh
dạy hư con trai của cô! Cho dù là bây giờ hay là tương lai, mỗi lần Tiểu Bạch khiến cô tức giận thì Triển Thiếu Khuynh đều không đếm xỉa đến, bình thản hưởng thụ ngày nhàn nhã, không bị con trai chống đối
chọc giận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT