Đột nhiên, cô ngưng khóc thút thít, chậm rãi mở mắt, trên khuôn mặt vốn nhu nhược hiện ra vẻ mặt dứt khoát kiên quyết, giống như phấn đấu quên mình phải hoàn thành cái gì đó, trong ánh mắt của cô chứa ánh sáng lóng lánh bén nhọn.
Ôn Như Cảnh chậm rãi đứng lên, cô nhẹ nhàng lau đi
nước mắt trên mặt, dịu dàng nói với Đỗ Yến Thừa: "Yến Thừa, em có một
chuyện muốn nói cho anh biết, mặc dù bây giờ anh tuyệt tình muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với em, nhưng em vẫn cảm thấy anh có biết quyền lợi. . . . . ."
Đỗ Yến Thừa không nhịn được phất tay một cái, hấp tấp nói: "Có lời gì nói nhanh lên, nói xong chúng ta sẽ nói tiếp!"
Ôn Như Cảnh bước nhẹ đi tới một góc phòng khách, lấy ra một túi hồ sơ da
trâu, cô lại đi trở lại bên cạnh Đỗ Yến Thừa, đưa thứ đó cho anh: "Yến
Thừa, gần đây em cảm thấy thân thể rất không thoải mái, cho nên hôm nay
em đến bệnh viện kiểm tra. Anh xem, đây là chẩn đoán bệnh chứng của em. . . . . . Nếu như anh xem xong, vẫn muốn chia tay với em, này —— vậy
chúng ta liền ——"
Nói xong lời cuối cùng, trong mắt Ôn Như Cảnh
lại nổi lên nước mắt, cô cắn răng không để cho nước mắt tràn lan, nhưng
vẻ mặt ép buộc nhẫn nại này tuyệt đối là khiến người ta đau lòng.
Cô vẫn không cách nào nói đầy đủ câu "Chúng ta liền chia tay", càng làm
cho Đỗ Yến Thừa mềm nhũn trong lòng, dù sao Như Cảnh cũng đi theo anh
năm năm, là bạn gái anh sủng ái quý trọng nhất, cho dù hiện tại anh vì
Liên Hoa muốn buông tay cô, nhưng trong lòng anh vẫn có chút không bỏ
được nhìn cô đau lòng khổ sở cùng với dáng vẻ nhu nhược. . . . . .
Thở dài, Đỗ Yến Thừa bất đắc dĩ nhận lấy bệnh án, anh âm thầm trầm tư, Như
Cảnh nói thân thể cô không thoải mái, chẳng lẽ là đã bị bệnh gì? Cho dù
thật sự là cần tiền dưỡng bệnh, chỉ cần cô nói ra, chỉ cần cô chịu chia
tay chịu trả Liên thị lại cho Liên Hoa, Đỗ gia sẽ bảo đảm tiền thuốc
thang cho cô.
Mở túi hồ sơ ra, phía trên là một loạt danh từ
riêng y học khiến Đỗ Yến Thừa một hồi ngất xỉu, cái gì là kiểm tra máu
hcg, cái gì là β-hcg lên cao, thứ anh có thể hiểu chỉ có một hàng chữ
trên tờ cuối cùng, "Chẩn đoán chính xác có thai".
"Có thai? Chẩn
đoán chính xác có thai?" Trên mặt Đỗ Yến Thừa biến thành đủ loại màu
sắc, vẻ mặt cũng thay nhau biến đổi, anh lập tức ném sổ khám bệnh lên
trên khay trà, rống to hỏi Ôn Như Cảnh: "Có thai? Rốt cuộc phần hồ sơ
này là ý gì, những đồ này đại biểu cái gì? !"
Nhất thời trong tim Đỗ Yến Thừa dâng lên dự cảm chẳng lành, có thai, đây là mang thai, chẳng lẽ Như Cảnh cô. . . . . .
"Điều này đại biểu là em mang thai!" Ôn Như Cảnh dịu dàng nhìn Đỗ Yến Thừa,
xấu hổ e sợ cười nói, "Điều này đại biểu anh sắp làm cha rồi. . . . . ."
"Cô chém gió!" Đỗ Yến Thừa quả thực hoảng sợ, không dám tin luôn miệng lặp
lại, "Cô tìm lang băm ở bệnh viện nào, sao có thể chẩn đoán ra kết quả
này! Tôi không tin, chúng ta mỗi một lần làm xong đều có các biện pháp
đề phòng, làm sao có thể!"
Gương mặt nhã nhặn của Đỗ Yến Thừa
chợt trở nên âm hiểm độc ác, anh nhìn chằm chằm Ôn Như Cảnh chất vấn:
"Trừ phi —— trừ phi đứa nhỏ này không phải của tôi, cô đừng mơ tưởng gạt tôi, sao cô có thể mang thai!"
"Anh —— em theo anh năm năm,
chẳng lẽ em lại là một người phụ nữ lẳng lơ sao! Sao anh có thể vu oan
em như vậy!" Ôn Như Cảnh lập tức tê liệt ngã xuống trên ghế, cô che mặt
đau thương khóc ồ lên, "Em chỉ đến bệnh viện kiểm tra thân thể, vừa vặn
tra được mang thai, bác sĩ nói cái thai mới được vài ngày, đứa bé có
phải là của anh không, chẳng lẽ anh cũng không biết sao! Một tuần trước
lần đầu tiên anh tới tìm em nói chia tay, một lần kia không phải chúng
ta làm rất kịch liệt rất vong tình, cuối cùng quên mang bao, vừa đúng kỳ kinh nguyệt của em, trừ anh ra, em có thể sanh con với ai! Nếu anh
không tin, mẹ con bọn em chỉ biết đi chết thôi, dù sao anh cũng không
muốn bọn em——"
"Tôi —— tôi không phải có ý này ——" Đỗ Yến Thừa
lập tức không còn kiêu ngạo nữa, anh cầm giấy chẩn đoán bệnh lật tới lật lui, đúng là dấu của bệnh viện tốt nhất thành phố K, chứng minh Ôn Như
Cảnh mang thai. Lấy tính tình dịu dàng đơn thuần của Như Cảnh, năm năm
qua cô tập trung tinh thần đặt ở trên người anh, cô càng không thể nào
tìm người khác. Thời gian và kết quả đều trùng khớp, hình như đây là sự
thật, anh sắp làm cha . . . . . .
"Đừng khóc, em mang bầu, khóc
nhiều không tốt cho đứa bé——" Đỗ Yến Thừa phiền não ngẩng đầu, nhìn Ôn
Như Cảnh khóc thê thảm, không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở cô. Anh đưa khăn
giấy cho Ôn Như Cảnh, nhẹ giọng nói, "Như Cảnh, đừng khóc, em ngồi
xuống, chúng ta nói chuyện một chút."
Ôn Như Cảnh cố gắng ngưng
khóc thút thít, khổ sở cười: "Nói chuyện gì, anh sẽ vì em mang thai mà
không chia tay, cũng không buộc bọn em nhường Ôn thị, anh yêu em cùng
đứa bé, có thể yêu luôn Liên Hoa sao? ! Anh bảo em và đứa nhỏ làm sao
bây giờ, nó là huyết mạch của anh, là đứa bé của anh, nếu anh để nó trở
thành đứa bé không có cha, là đứa con riêng. . . . . ."
Đỗ Yến
Thừa phiền não nắm tóc, nhắm mắt lại trái lo phải nghĩ, chính là không
tìm được biện pháp giải quyết hoàn mỹ nào. Anh đã đồng ý với Liên Hoa
nhất định sẽ trả Liên thị lại cho cô, nhất định sẽ nhất đao lưỡng đoạn
với Như Cảnh, nhưng bây giờ Như Cảnh mang thai đứa bé của anh, một bên
là Liên Hoa khiến anh động lòng trông mà thèm, một bên là con cái cốt
nhục tương liên, bảo anh buông tay cũng không được. . . . . .
Không biết bẻ gảy bao nhiêu tóc, rốt cuộc Đỗ Yến Thừa mở mắt, ánh mắt của anh đã tràn đầy vắng lạnh, con ngươi đen nhánh giống như là hàn thiết lạnh
lẽo, không mang theo một tia nhiệt độ.
"Như Cảnh, sau khi em sinh đứa bé ra anh sẽ cho em một số tiền lớn, em không được phép xuất hiện
trước mắt người Đỗ gia, hoặc là. . . . . ." Đỗ Yến Thừa cắn răng, vì
Liên Hoa, anh phải làm ra quyết định tàn nhẫn nhất trong cuộc đời này,
"Hoặc là, bây giờ em đi phá thai, làm như chưa có chuyện mang thai này,
điều kiện bồi thường khi chúng ta chia tay tăng lên gấp đôi!"
Anh muốn đứa bé, nhưng anh không cần Ôn Như Cảnh, anh có thể chỉ mang theo
đứa bé sống cùng Liên Hoa. Không, anh có thể không có đứa bé, tựa như
trên thế giới này căn bản không có sinh mạng vừa tồn tại được mấy ngày
này! Anh xử lý hết chuyện của Ôn thị và Như Cảnh, là có thể sống hạnh
phúc bên cạnh Liên Hoa.
So với chuyện tay trong tay với Liên Hoa
suốt đời, cái gì cũng không quan trọng, so sánh với cùng bảo toàn Đỗ gia và tránh họa, cái gì cũng không có ý nghĩa. Sau này anh vẫn sẽ có con
với Liên Hoa, nhưng nếu như đón nhận Như Cảnh, nhất định sẽ bị Liên Hoa
xem là tội liên đới trả thù trừng phạt, khiến người của Đỗ gia
không có kết quả tốt!
"Yến Thừa! Anh không thể. . . . . . Anh
không thể như vậy!" Ôn Như Cảnh khủng hoảng lập tức ôm chặt bụng, cô
thật sự không nghĩ đến Đỗ Yến Thừa thế nhưng lại ra lệnh phá thai, anh
vì muốn quay lại với Liên Hoa, thật sự không cho cô đường sống!
"Anh có thể, Như Cảnh, anh nghĩ lại rồi, em tốt nhất vẫn nghe lời phá thai
đi, như vậy chúng ta sẽ dễ dàng hơn!" Đỗ Yến Thừa nhìn dáng vẻ không
nghe theo của Ôn Như Cảnh, mắt âm hiểm nheo lại, anh từng bước từng bước mà ép sát đến gần Ôn Như Cảnh, "Anh nghe nói đứa bé mới được mấy tháng
đều rất bỏ đi, giống như tùy tiện vấp ngã một cái, phôi thai liền hư,
Như Cảnh, em xem như không có đứa bé này, chúng ta cứ coi như chưa từng
có nó. . . . . ."
"Không, không! Anh không thể giết chết đứa bé
của em, đó cũng là con của anh đó!" Ôn Như Cảnh không ngừng thét chói
tai, hốt hoảng lui về phía sau tránh né ác ý của anh, cô vội vàng nhìn
về phía đồng hồ báo thức, thời gian đã đến, sao người còn không đến. . . . . .
Đang lúc Đỗ Yến Thừa sắp bức bách Ôn Như Cảnh đến góc
tường, sắp lôi kéo cô quăng thử một chút thì một tiếng rống to cắt đứt
trận dây dưa của hai người.
"Tất cả đều dừng lại cho tôi! Ai dám
động đến cháu của tôi, ai muốn giết chết đứa cháu đầu tiên của tôi!" Một giọng nói già nua uy nghiêm chợt truyền từ ngoài cửa đến, sau đó, ông
cụ Đỗ tức giận đằng đằng bước nhanh đến, chỉ vào Đỗ Yến Thừa mắng, "Anh
được đấy Yến Thừa, có năng lực phải không! Lời nói vừa rồi của các người tôi đều nghe thấy, bây giờ Như Cảnh mang thai con của anh, anh lại dám
đối xử như vậy, thế nhưng chuẩn bị giết chết đứa cháu đầu tiên của tôi
sao!"
"Bác Đỗ!" Ôn Như Cảnh bị dọa sợ, thấy ông cụ tới, cô vội
lau đi nước mắt nhào tới cạnh chân ông cụ, "Bác cứu con...con không muốn chết—— ngài có lòng từ bi, đừng giết chết đứa bé của con ——"
"Như Cảnh mau đứng dậy đi!" Ông cụ mặt từ ái quay đầu nhìn về phía Ôn Như
Cảnh, nhè nhẹ vỗ về cô dụ dỗ nói, "Đứa bé ngoan, không có ai muốn giết
đứa bé của cô, đó là đứa bé của Yến Thừa, là cháu nội của tôi, chúng tôi thương yêu nó còn không kịp, sao lại làm vậy với nó được ——"
Đỗ Yến Thừa cau mày lại, bất mãn với cách xử sự của cha anh: "Cha! Con không muốn đứa bé này!"
"Yến Thừa. . . . . ." Ôn Như Cảnh khóc như đứt từng khúc ruột, sợ hãi núp ở sau lưng ông cụ, âm thầm rơi lệ khóc ồ lên.
Ông cụ thiếu chút nữa trực tiếp tát con trai một cái, tức giận nói: "Đứa
con thúi, nghi ngờ đứa con của Như Cảnh không phải của anh sao, sao anh
có thể nói ra lời nói không bằng cầm thú như vậy!"
"Cha, con ——" Đỗ Yến Thừa còn muốn giải thích, lập tức bị cha xô đẩy lôi đến cửa.
"Anh đứng ở chỗ này tỉnh táo lại cho tôi, lát nữa tôi trở lại thu thập anh!" Ông cụ giận dữ trở về bên cạnh Ôn Như Cảnh, thở dài, nhẹ giọng an ủi cô nói, "Như Cảnh, Đỗ gia còn có ông cụ là tôi ở đây, nếu cô đã mang thai
máu mủ của Đỗ gia chúng tôi, tất cả đều do tôi làm chủ."
"Bác, là con không tốt, đều là con sai. . . . . ." Ôn Như Cảnh nức nở nghẹn ngào, làm bộ đáng thương cắn môi nói.
Ông cụ bảo đảm với Ôn Như Cảnh: "Bé ngoan, không phải là lỗi của cô, là Yến Thừa nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, khiến cô đau lòng, yên tâm, tôi sẽ
không để cho nó uất ức cô!"
Nói xong, ông lại rống giận một hồi
với Đỗ Yến Thừa: "Nếu không phải là mẹ Ôn nói tối nay thấy con tới nơi
này sắc mặt không tốt, mẹ Ôn lại có chuyện ra ngoài, cho nên gọi cha
thuận đường tới nơi này xem vợ chồng son các con đã xảy ra chuyện gì, có phải con chuẩn bị giấu giếm chuyện này với cha!" Ông cụ giận đến phẫn
nộ, "Con có khả năng phải không, con muốn giết chết cháu nội của cha
phải không, ngược lại thật sự là đứa con trai tốt của cha! Hôm nay đã
không gạt được cha, con cũng đừng nghĩ tự mình làm chủ nữa!"
"Cha, không phải như thế. . . . . ." Đỗ Yến Thừa vô lực giải thích, anh biết
cha hy vọng có cháu đã sắp mê mẫn rồi, cha nhất định sẽ bức bách anh
cưới người phụ nữ đang mang thai đứa bé chưa chắc là của anh, nhưng
những năm này anh đều phòng ngừa, chính là không muốn lâm vào tình trạng kết hôn với người mình không yêu! Bây giờ anh càng không nghĩ ra, tại
sao chuyện tối nay lại trùng hợp để cha anh phát hiện, khiến anh không
còn xử lý được nữa!
"Không phải như vậy, vậy là cái gì!" Ông Đỗ
hầm hừ cắn răng, "Con đừng nói chuyện, nếu như trong mắt con còn có
người cha này, thì tất cả nghe theo cha!"
Nhất thời khuôn mặt của Đỗ Yến Thừa tái nhợt, anh biết, đến lúc này, đã không có cơ hội lật bàn. . . . . .
Ông cụ dịu dàng nói với Ôn Như Cảnh: "Như Cảnh ngoan, Đỗ gia sẽ không bạc
đãi cô, tôi sẽ bảo Yến Thừa cưới cô, tất cả chuyện kết hôn, tôi sẽ
thương lượng với mẹ cô. Trong vòng ba ngày, tôi nhất định chọn một ngày
cho hai người cử hành hôn lễ!"
"Cha!" Đỗ Yến Thừa còn muốn phản bác, lại bị một ánh mắt sắc bén của ông cụ chặn lại không dám nói một câu.
Ông cụ lại an ủi Ôn Như Cảnh rất nhiều lời, mới chịu dẫn theo Đỗ Yến Thừa
trở về, trước khi đi, ông không quên nói mấy câu: "Như Cảnh, cô yên tâm, chỗ Yến Thừa có tôi, cô và con của cô vẫn còn Ôn thị, về sau đều là
thành viên Đỗ gia, ngàn vạn lần không được nghĩ quá nhiều. Cô tốt nhất
nghỉ ngơi đi, sau khi tôi trở về liền kêu bác sĩ riêng của Đỗ gia tới
điều dưỡng cho cô, cô liền an tâm dưỡng thai, chuẩn bị làm cô dâu đi!"
Ôn Như Cảnh thẹn thùng e lệ gật đầu, kích động nhỏ giọng nói cảm ơn: "Cảm ơn bác——"
"Còn gọi bác? Nên gọi là gì rồi hả?" Ông cụ bất mãn nói.
"Cha. . . . . ." Ôn Như Cảnh ngập ngừng nửa ngày, rốt cuộc mới nhỏ giọng xấu hổ sửa lại
"Ha ha, con dâu tốt, cháu nội tốt của cha!" Ông cụ nhất thời cười ha ha,
phất tay một cái với Ôn Như Cảnh nói: "Cha dẫn đứa con trai thúi này đi, hôm nay con nghỉ ngơi thật tốt, yên tâm đi!"
Ở trong ánh mắt đưa tiễn của Ôn Như Cảnh, một già một trẻ Đỗ gia rất nhanh ra khỏi biệt
thự, biến mất ở trong bóng đêm. Ôn Như Cảnh thở dài một hơi, cô xoa mồ
hôi lạnh trên đầu, ngồi ở trên ghế sa lon thật lâu, vẫn không phục hồi
tinh thần sau một đêm y hệt Yun-night Speed. . . . . .
Sau một
lúc lâu, cửa biệt thự Ôn thị từ bên ngoài nhẹ nhàng mở ra, Ôn Ngữ bước
nhẹ đi vào, thận trọng ngồi xuống bên cạnh con gái, lo lắng ân cần hỏi:
"Như Cảnh, sao, như thế nào? Thành công không. . . . . ."
Ôn Như
Cảnh chậm rãi mở hai mắt ra, thoáng nhìn mẹ cô đang nóng nảy, lành lạnh
nói: "Thành công, con đã mang thai, làm sao ông cụ có thể không nhận
con. . . . . ."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt!" Ôn Ngữ lập tức hưng
phấn, kích động không ngừng nắm tay của con gái cười nói, "Con xem, con
nghe theo lời mẹ, không phải bây giờ cái gì cũng dễ giải quyết rồi sao!
Con sẽ gả vào Đỗ gia, Ôn thị sẽ không bị tiểu tiện nhân thâu tóm, chỉ là để cho con bị một chút xíu uất ức, người một nhà chúng ta đều được cứu
——"
"Mẹ!" Ánh mắt Ôn Như Cảnh lập tức lạnh lẽo, "Chuyện này mẹ
hãy giữ kín trong bụng, không được nói cái gì! Nếu như bị bất cứ người
nào biết, mẹ nghĩ rằng chúng ta còn có thể sống không!"
"Nhưng đứa bé cũng không nhất định là ——" Ôn Ngữ còn muốn nói tiếp, lại bị móng tay bén nhọn của con gái đâm vào cánh tay bà.
"Nhưng cũng không nhất định là không phải!" Ôn Như Cảnh hung tợn nhìn mẹ cô,
"Chúng ta coi như không có xảy ra chuyện gì, nếu ai nói ra, sẽ xuống
mười tám tầng địa ngục! Chuyện kia vĩnh viễn không thấy được mặt trời,
càng không thể tiết lộ cho Đỗ gia, mẹ biết con vẫn luôn được bọn họ tin
tưởng, nếu như chuyện này bùng nổ ra, chúng ta sẽ có kết quả gì. . . . . ."
"Được, tốt!" Ôn Ngữ kinh sợ gật đầu, quyết định tuyệt không nói chuyện vài ngày trước cho bất luận kẻ nào biết.
Một âm mưu, lặng yên không tiếng động bị giấu giếm đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT