Triển Thiếu Khuynh mỉm cười nhìn Liên Hoa ưu nhã cầm chiếc đũa ăn cơm,
anh nhìn ra cô rất thích những món ăn này, nhưng tướng ăn cùng lễ nghi
của cô lại hoàn toàn không luống cuống khó coi, cô phong tình cúi đầu
gắp thức ăn, sau khi ăn khuôn mặt liền nở nụ cười.
Cô rất đẹp,
anh luôn cho rằng cô rất đẹp, nhưng mỗi một lần gặp nhau, anh đều cảm
thấy cô đẹp hơn một chút, trong thời gian một ngày làm việc, anh đều kềm chế rung động không dám tỉ mỉ nhìn cô, hiện tại, trong ánh nến lấp
lánh, anh không cố kỵ nghiêm túc ngắm nhìn cô.
Hôm nay, anh hiểu
cô hơn một chút, cô là người nói là làm, không trì hoãn không lười
biếng, lúc cô đang làm việc thì hùng hổ mạnh mẽ vang dội, vô cùng chuyên nghiệp khiến người ta kính nể. Triển Thiếu Khuynh chợt nhớ tới, không
biết là ai từng nói qua, lười là đại kỵ của nhà thiết kế, có lẽ một phút lười biếng là có thể hủy diệt toàn bộ linh cảm.
Những lời này
rất đúng với Liên Hoa, anh chưa từng thấy bất kỳ một người nào đã là
tổng giám đốc công ty cấp quốc tế mà vẫn không ngừng chăm chỉ giống như
Liên Hoa, chỉ một ngày hôm nay, Liên Hoa đã viết đầy nửa cuốn bút ký, cô còn phác họa rất nhiều hình vẽ. . . . . .
Thật ra anh rất rất
muốn nhìn Liên Hoa đã viết và vẽ cái gì, nhưng tự tiện nhìn tác phẩm của cô hình như không tiện lắm, ngày hôm đó anh cầm bức vẽ của cô, liền
chọc giận Liên Hoa đến bây giờ còn chưa nguôi giận, nếu như anh mở miệng nữa, có lẽ sẽ chọc cô tức giận hơn.
Anh cứ như vậy lẳng lặng
nhìn cô là tốt rồi, nhìn từng cái nhăn mày nụ cười của cô khi không làm
việc, nhìn cô hưởng thụ hạnh phúc ăn món mình thích, cứ như vậy ngồi
chung một chỗ với cô, cũng đủ khiến anh cảm thấy một ngày cực khổ khôi
phục chức năng không mệt chút nào. Ít nhất, mồ hôi nỗ lực của mình đã
lọt vào trong mắt của cô, cũng khiến cô ghi tạc trong lòng.
Rốt
cuộc Liên Hoa đã để đũa xuống, thỏa mãn bưng ly trà lạnh lên uống, cười
với Triển Thiếu Khuynh nói cám ơn: “Cám ơn Triển tổng chiêu đãi, món hoa anh thảo vẫn không chê vào đâu được, khiến tôi có lộc ăn, rất cảm ơn
anh.”
“Cô thích là tốt rồi, tôi cũng rất vui mừng.” Triển Thiếu
Khuynh cười tủm tỉm nhìn Liên Hoa, “Như thế nào, còn muốn ăn cái gì nữa
không?”
Liên Hoa lắc đầu: “Không cần, tôi ăn no rồi.” Cô đứng
dậy, “Quấy rầy Triển tổng lâu như vậy, cũng tới lúc phải về. Ngày hôm
nay tôi thấy được rất nhiều thứ, khi trở về sẽ sắp xếp tốt tư liệu, ngày mai tôi nhất định sẽ càng cố gắng hiểu Triển tổng hơn, sẽ không xảy ra
tình huống như buổi chiều nữa.”
“Cô phải đi sao?” Triển Thiếu Khuynh sững sờ, thật vất vả chung đụng cả ngày, sao cô lại gấp gáp rời khỏi như vậy?
Liên Hoa gật đầu một cái: “Tôi cần phải trở về, Triển tổng đã mệt nhọc một
ngày, cũng nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng.” Nghĩ đến Triển Thiếu Khuynh này gần như liều mạng khôi phục chức năng, Liên Hoa không nhịn được lại nói, “Triển tổng, tôi thấy hôm nay anh rèn luyện có phải quá gấp không? Giờ anh mới bắt đầu khôi phục chức năng, thân thể vẫn quan trọng hơn,
không nên nóng lòng như vậy, mặc dù không biết đến bây giờ mới có thể
đứng lên bước đi, mà tôi có thể nhìn cho ra sự tiến bộ của anh. . . . .
.”
Khuôn mặt Triển Thiếu Khuynh ngưng tụ, anh nhìn thấy lo lắng
cùng chăm sóc trong mắt Liên Hoa, điều này làm cho anh cảm thấy rất hài
lòng, nhưng ý tứ của Liên Hoa là đang chất vấn anh khôi phục chức năng
không có hiệu quả tốt, trong lòng của cô, cho dù thời gian lâu cỡ nào
anh cũng không có cách nào giống như người bình thường!
“Liên Hoa, cô đừng đi——” Triển Thiếu Khuynh nghiêm túc gọi Liên Hoa lại, “Cô đứng ở nơi đó, xem tôi ——”
Khi nói chuyện, Triển Thiếu Khuynh chuyển động xe lăn, anh đi tới chỗ cách
Liên Hoa 7, 8 mét, sau đó, nhẹ nhàng đứng lên trên xe lăn, anh nhìn
thẳng Liên Hoa, từ từ di chuyển hai chân, từng bước một bước về phía cô!
“Anh muốn làm gì! Triển tổng, anh ngàn vạn lần không được cậy mạnh, nhanh
chóng ngồi xuống đi!” Liên Hoa cơ hồ sợ ngây người, tại sao Triển Thiếu
Khuynh lại gắng gượng đi bộ! Hai chân Triển Thiếu Khuynh bất tiện, nếu
như bị ngã, phòng ăn lại không có bác sĩ y tá chuyên nghiệp giúp một
tay, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì không may, bảo cô làm sao giải thích với
mọi người!
Liên Hoa kinh hoảng tìm kiếm khắp nơi: “Người đâu? !
Bác sĩ ở đâu? ! Triển tổng, anh có chuyện gì thì ngồi xuống nói, đừng
động đậy!”
“Em đừng cử động, em cứ đứng đó, tất cả không được
nhúc nhích!” Triển Thiếu Khuynh phát ra khí thế cường hãn, nhìn chằm
chằm Liên Hoa uy hiếp nói: “Cô dám cử động một chút coi! Cô đừng cử
động, tôi sẽ đi tới ——”
Triển Thiếu Khuynh kiên định bước từng
bước, mặc dù khi nhích mỗi bước chân, cử động một cái, từng bước nhỏ đi
về phía trước, đều khiến anh cảm thấy lòng dạ tan nát đau đớn, cũng
khiến anh chảy mồ hôi hột, nhưng anh hoàn toàn không trông nom không để
ý, một thời gian dài không đi lại nên hai chân không cách nào thích nghi đi bộ, nhưng khát vọng trong lòng anh không thể tiếp tục đè nén.
Anh muốn cô biết, anh đã có thể đứng lên có thể đi bộ, anh muốn đến gần cô, dùng sức lực của mình, từng bước một đi về phía cô!
Những ngày tháng khôi phục chức năng, mỗi đêm mỗi ngày anh mồ hôi đầm đìa
nhịn đau nhịn khổ, chính là vì giờ khắc này. Gần hai tháng khôi phục
chức năng giống như sống trong địa ngục, anh đã nhẫn nhịn tới bây giờ,
mặc dù đi đứng vẫn không tốt, nhưng anh thật sự có thể tự mình đứng lên, tự mình bước đi mấy bước rồi. Anh nhất định phải ở trước mặt Liên Hoa,
để cho cô nhìn thấy thành quả mà anh cố gắng!
Anh giống như yêu cầu của cô, đã có thể đứng lên. . . . . .
Liên Hoa cứng ngắc thân thể, động cũng không dám động, lại lo lắng gấp đến
đỏ mặt, không ngừng cố gắng thuyết phục Triển Thiếu Khuynh: “Triển tổng, tôi đi qua đó, tôi đi qua không được sao! Thân thể của anh là quan
trọng nhất, anh không cần cố gắng đi bộ một mình như thế, mau dừng lại
đi!”
Bây giờ cô vô cùng muốn xông lên phía
trước, dắt díu Triển Thiếu Khuynh kéo đến chỗ ngồi, mặc kệ là bạn hợp
tác làm ăn, hay là người đã từng có chuyện tình một đêm với cô, cho dù
là người xa lạ bèo nước gặp nhau, cô đều không có cách nào nhìn một
người tàn tật gian nan cô hết sức từng bước bước về phía trước! Ngày hôm nay cô nhìn thấy toàn bộ quá trình khôi phục chức năng của anh, thân
thể Triển Thiếu Khuynh căn bản không cách nào chịu gánh nặng như vậy,
sao anh cứ cố chấp giày vò bản thân mình, liều mạng chứng tỏ cho người
khác thấy!
Nhưng câu nói “Cô dám cử động thử xem” kia của anh
khiến cô không dám nhúc nhích một bước. Anh là người nói được làm được,
nơi đây lại là nhà của anh địa bàn của anh, anh rõ nơi này như lòng bàn
tay, bát đũa trong phòng ăn đều có thể trở thành hung khí đả thương
người, nếu như cô không nghe lời anh làm ra hành động gì, nói không
chừng Triển Thiếu Khuynh sẽ làm ra chuyện cực đoan gì . . . . . .
Nếu như anh bởi vì cô di chuyển, càng tự làm khổ không thương tiếc chính mình, bảo cô làm sao an lòng!
“Triển tổng, còn ba bước nữa, anh xem, anh đã đi được khoảng cách xa như vậy,
tôi đều thấy, tốc độ khôi phục chức năng của anh thật là kinh người!”
Liên Hoa nhìn kỹ sắc mặt của Triển Thiếu Khuynh, tái nhợt cơ hồ trong
suốt dọa người, cô không dám động đậy, chỉ có thể khinh ngôn tế ngữ
thương nghị với anh, “Triển tổng, mấy bước cuối cùng cứ để tôi đi qua,
tôi đỡ anh ngồi xuống ghế sa lon ——”
“Đừng động, tôi có thể, chỉ
có ba bước ——” Triển Thiếu Khuynh vẫn cố chấp, anh muốn tự mình bước đến bên cạnh Liên Hoa, ai cũng không thể thuyết phục anh!
Liên Hoa
nhìn Triển Thiếu Khuynh xiêu vẹo sắp sụp đổ vẫn từng chút từng chút bước đi, trong lòng cô run sợ, chỉ sợ trong lúc anh bước đi sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ anh sẽ vì quá cố sức mà lưu lại di chứng gì, cô đảm đương không nổi trách nhiệm này đâu. . . . . .
Liên Hoa cũng cực kỳ nghi ngờ, anh đây là muốn làm gì, có chuyện gì không thể nói
thẳng, mà muốn tự mình bước đến bên người cô! Nếu như quả thật phải kề
tai nói nhỏ, cô bước qua chỗ anh cũng như nhau thôi, tại sao anh một
thân thể bất tiện muốn gắng gượng, muốn tự mình bước từng bước một đi
tới chỗ cô!
Chẳng lẽ là anh muốn khoe khoang với cô quá trình
khôi phục chức năng của anh nhanh như thế nào, muốn chiêu cáo thiên hạ
anh đã có thể đứng lên đi bộ, sau đó không lâu nữa sẽ không cần ngồi xe
lăn nữa sao!
Đứng. . . . . . Đứng lên. . . . . .
Trong đầu Liên Hoa chợt lóe lên một chuyện, cô nhớ tới vài ngày trước cô liên tục ở trước mặt Triển Thiếu Khuynh nói “Chờ anh có thể đứng lên”, nói là
đợi đến lúc đó, cô mới nguyện ý tiếp nhận xác thịt mà anh thiếu cô. . . . . .
Trái tim Liên Hoa nhất thời mất mấy nhịp, chẳng lẽ bây giờ
Triển Thiếu Khuynh là muốn nói với cô, anh đã có thể đứng lên có thể
giống như người bình thường sao? Triển Thiếu Khuynh là muốn nhắc nhở cô
nhanh chóng thực hiện giao hẹn, muốn cô tiếp nhận thân thể của anh, để
cho cô đòi lại vài đêm anh thiếu cô. . . . . .
Trên mặt Liên Hoa
âm tình bất định, trong lúc nhất thời vẻ mặt không ngừng biến đổi, nếu
như Triển Thiếu Khuynh thật sự là có chủ ý này, cô nhận chính là tự tìm
đường chết! Cô nên biết anh là loại người gì, nếu như anh quyết định
phải làm, như vậy cô sẽ không thể trốn đi đâu được. . . . . .
Nhưng ban đầu cô đã giao hẹn với Triển Thiếu Khuynh, trong thời gian làm việc toàn bộ đều là công việc, tuyệt đối không có chút tình cảm riêng tư
nào, Triển Thiếu Khuynh cũng không nên thay đổi thất thường như thế mới
đúng!
Thoáng nhìn đồng hồ treo trên vách tường, thời gian đã chỉ
tám giờ rưỡi đêm, tâm Liên Hoa lạnh đi hơn phân nửa, lúc này, đã không
còn là thời gian làm việc cô đã giao hẹn với Triển Thiếu Khuynh rồi. . . . .
Liên Hoa còn đang suy nghĩ miên man lo lắng, Triển Thiếu
Khuynh đã bước đến bước chân cuối cùng, lập tức chân thực đứng ở bên
người Liên Hoa.
Khóe môi anh nhàn nhạt mỉm cười, tinh thần hơi
tỉnh táo lại, chờ hắn thu hồi con này chân trái, hắn liền hoàn toàn dựa
vào bản thân năng lực đi tới Liên Hoa bên cạnh. . . . . .
Một khắc cuối cùng, tình hình đột biến!
Chân trái của Triển Thiếu Khuynh chợt
mềm nhũn, gân bắp thịt mệt nhọc đến cực hạn cố gắng chống đỡ không một
bước cuối cùng, anh luống cuống không cách nào ra lệnh cho hai chân giữ
thăng bằng lần nữa, chỉ có thể mặc cho thân thể theo quán tính ngã
xuống.
Không khống chế được sức lực khiến cả người anh nghiêng về phía trước, bây giờ, đặt ở trước mặt Liên Hoa chỉ có hai lựa chọn, hoặc là để mặc Triển Thiếu Khuynh ngã về phía trước, hoặc là tự mình làm đệm thịt, xoa dịu phần nào lực đạo sắp xuống!
Liên Hoa không hề nghĩ ngợi, thân thể mềm mại sau một giây liền vững vàng bắt được cánh tay
Triển Thiếu Khuynh, cơ thể thành bức tường mềm mại, ngăn cản anh ngã
xuống. Kích động cứu người đã chiến thắng lo âu trong lòng, cho dù như
thế nào Liên Hoa cũng không có cách nào nhìn anh ở trước mặt mình ngã
xuống, mà mình không giúp anh.
Liên Hoa thở dài, mặc kệ anh chợt
phát điên đòi đứng lên, cố chấp liều mạng cất bước đi tới trước mặt cô
làm cái gì, cô tuyệt đối sẽ không trơ mắt mặc cho Triển Thiếu Khuynh ngã xuống, cứu người là quan trọng nhất, thân thể an toàn là nhu cầu cầp
thiết nhất, sinh mạng là quý nhất, cô nhất định sẽ cứu người trước nhất.
Nhưng cho dù Liên Hoa kịp thời kéo Triển Thiếu Khuynh lại, cho dù cô cố gắng
hết sức giữ anh đứng vững, nhưng Triển Thiếu Khuynh theo quán tính, vẫn
không ngừng nghiêng về phía trước.
Rốt cuộc, anh kéo theo Liên Hoa, cùng nhau nặng nề té lăn quay trên sàn nhà.
“A!” Cho dù trên sàn nhà đã phủ lên tấm thảm thật dầy, lúc Liên Hoa ngã
xuống trên mặt đất vẫn nhịn không được kêu lên một tiếng sợ hãi, không
phải là bởi vì lưng bị đụng ngã mà cảm thấy đau đớn, mà là Triển Thiếu
Khuynh hoàn toàn nằm ở trên người của cô, sức nặng của anh hoàn toàn đè ở trước ngực và bụng của cô, thậm chí cơ thể hai người không có một khe
hở nào!
“Sao vậy, cô rất đau sao?” Triển Thiếu Khuynh không để ý
hai chân đau đớn của mình, hốt hoảng muốn kiểm tra xem Liên Hoa có bị
thương không, tay của anh nhẹ nhàng thử thăm dò tứ chi sống lưng của
Liên Hoa, cẩn thận hỏi, “Nơi này đau hay không đau, là bị đụng vào chỗ
nào?”
Liên Hoa lại giùng giằng muốn đứng dậy: “Tôi không sao, Triển tổng có thể đứng lên không, vừa rồi anh có bị thương không ——”
Hiện tại chỉ cần Triển Thiếu Khuynh rời khỏi người cô, không đè lên cô nữa,
tất cả đau đớn của cô sẽ biến mất! Nhưng tại sao Triển Thiếu Khuynh
không nhúc nhích tí nào?
À, chẳng lẽ thương thế của anh vô cùng nặng, không động được?
Liên Hoa lập tức khẩn trương, cô lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy, còn có thể
cử động không, chân có khỏe không?” Ngón tay dài nhọn lo lắng vuốt ve ở
trên người Triển Thiếu Khuynh, Liên Hoa sợ anh gảy xương ..., cho nên
mình không dám cử động chút nào.
“Liên Hoa, cô đừng cử động, nhìn tôi. . . . . .” Triển Thiếu Khuynh nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Liên
Hoa trong lòng rất ấm áp, thân thể cao lớn hoàn toàn bao phủ Liên Hoa,
anh cưỡng chế che mặt Liên Hoa lại, khiến ánh mắt của cô không thể dời
đi đâu, “Cô xem, tôi có thể đứng lên, tôi có thể đi, tôi có thể dựa vào
sức lực của mình đi tới bên cạnh cô——”
“Tôi đều thấy! Thấy rất rõ ràng!” Liên Hoa bị Triển Thiếu Khuynh áp đảo trên mặt đất, cô không dám đẩy thân thể mệt nhọc quá độ của anh ra, lại bị tình thế dán sát chặt
chẽ của hai người làm cho lúng túng không thôi, Liên Hoa nhìn ánh mắt
của Triển Thiếu Khuynh, bất đắc dĩ nói, “Nếu như anh không có việc gì,
có thể thử đứng lên trước có được hay không? Tôi đi mời bác sĩ tới xem
anh, cũng cho người rót nước, vừa rồi anh chảy rất nhiều mồ hôi, Triển
tổng ——”
Triển Thiếu Khuynh cắt đứt lời nói của Liên Hoa, kiên định nói: “Gọi tôi lại, gọi tên tôi.”
“Triển tổng, này ——” Liên Hoa vẫn không có biện pháp thay đổi cách xưng hô.
“Một lần, gọi tôi một lần.” Triển Thiếu Khuynh giật giật thân thể, càng tăng thêm áp lực ở trên người Liên Hoa, bộ phận ngủ say giữa hai chân ngẩng
đầu, anh không tự chủ tìm tư thế thoải mái hơn, cách lớp quần áo dính
sát da thịt Liên Hoa. Ánh mắt anh nhìn cô, như ma thuật mê hoặc cô,
“Liên Hoa, gọi tôi một lần.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT