"Tôi tin tưởng phán
đoán của mình, càng tin vào nhân phẩm của em, bây giờ liền ký hợp đồng." Triển Thiếu Khuynh đã lấy bút ký tên ra, nghiêm túc ký tên lên hợp
đồng, "Nếu so sánh với những lợi ích nhỏ ấy, thời gian chúng ta bên nhau vẫn quý giá hơn, cần gì phải phí thời gian ở những phần ấy? Chẳng lẽ
thiết kế của em không đáng trả khoản thù lao đó sao? Tôi rất rõ ràng,
những thứ này đều là vô giá."
"Anh nói như vậy, sẽ tạo cho tôi áp lực rất lớn. . . . có phải trước kia tôi quá kiêu ngạo làm càn hay
không, để cho Triển tổng có kỳ vọng lớn đối với tôi. . ."
Liên Hoa cảm động, có chút tê dại lo lắng lan tràn ra tứ chi.
Cô là một nhà nghệ thuật, cũng là một nhà kinh doanh, bán đi chính thiết
kế của mình để đổi lấy tiền tài, từ trước đến bây giờ cô đều bị đối tác
ra sức đè thấp bảng giá để được trả thù lao ít một chút, tựa như thiết
kế của cô căn bản không đáng được những con số kia. Nhưng hôm nay, Triển Thiếu Khuynh lại ăn nói khí phách rằng thiết kế của cô là vô giá, mắt
anh cũng không chớp liền đồng ý trả khoản thù lao đó, điều này lần đầu
tiên cô cảm thấy, thiết kế của mình không còn là một món hàng hóa đang
treo giá bán, mà là được người thưởng thức nghệ thuật. . . .
Triển Thiếu Khuynh đã ký xong hợp đồng, đưa cho Liên Hoa, cười khẽ an ủi cô:
"Sẽ không, em vẫn đều rất tốt. Lần này cũng không cần có áp lực, cứ theo trình độ bình thường của em phát huy, nhất định sẽ có hiệu quả hoàn mỹ
nhất. Em là người tôi chọn, phải tin tưởng ánh mắt của tôi chứ!" Cô là
người phụ nữ anh chọn, là người phụ nữ ưu tú nhất trên thế giới, cô có
thể bướng bỉnh nói toạc ra, kiêu ngạo một chút cũng không sao, anh đều
nở nụ cười bao dung cho cô.
Liên Hoa tiếp nhận hợp đồng, cũng cúi đầu ký tên, thở dài, cô khẽ nói: "Tôi sẽ làm hết sức, tôi chỉ có thể
bảo đảm lấy ra tài nghệ cao nhất của mình. . . ."
Liên Hoa thật
sự cảm thấy áp lực rất lớn, hợp đồng case này có tính thử thách cao
nhất, người hợp tác rất tín nhiệm phó thác cho cô, hiệu quả thiết kế đòi hỏi rất khó khăn, rất nghiêm khắc, cái này so với thời điểm bình thường càng phải nổ lực càng tập trung tinh thần mới được, cô không thể để cha của Tiểu Bạch sau khi tiếp quản Triển thị, toàn bộ thiết kế đổi mới mà
kém hơn so với tiền nhiệm, cũng không thể để Triển Thiếu Khuynh tin cậy
cô vô ích như vậy. . . . .
Ba bản hợp đồng đã ký xong, sau khi
việc quan trọng nhất đã hoàn thành, Liên Hoa đưa Triển Thiếu Khuynh tham quan từng tầng bên trong Thịnh Thế Liên Hoa. Cô vừa nghiêm túc tuần sát tình hình các bộ phận, vừa nhẹ giọng giới thiệu với anh về ý tưởng bên
trong cách thiết kế trang trí, ngẫu nhiên đề cập một số chuyện lý thú
trong lúc cô làm việc, làm cho đề tài không bị nhàm chán kém thú vị.
Triển Thiếu Khuynh lắng nghe nồng nhiệt, tuy rắng anh chưa từng thông thạo về thiết kế trang trí, nhưng giọng nói trong trẻo dễ nghe của Liên Hoa
chậm rãi giới thiệu từng hạng mục, khiến anh muốn nghe thêm nữa, cô luôn luôn đề cập một ít chuyện cá nhân, lại làm cho anh cảm thấy như nhặt
được báu vật. Anh đặc biệt muốn hiểu rõ về Liên Hoa, hết sức tò mò mỗi
một phương diện của cô, chỉ cần cô muốn nói tiếp, anh nguyện ý cả đời
lắng nghe.
Đi dạo một vòng công ty, Liên Hoa giúp Triển Thiếu
Khuynh trở lại phòng làm việc của mình, hai người vừa nâng tách trà lên
uống và nghỉ ngơi một chút, cửa đã bịch một tiếng đẩy ra.
"Liên
Hoa, vừa rồi người đi qua bộ phận thiết kế có phải cậu không? Tớ biết
ngay là cậu trở về!" Một giọng nữ hoạt bát dâng cao xuyên qua cửa phòng
truyền đến, Uyển Nhu đẩy cửa khép hờ một cái, đưa đầu vào dò hỏi, "Cậu
để chúng tôi đi chơi, tại sao lại một mình quay về công ty vậy! Chỉ là
cậu trở về vừa đúng lúc, tớ và Mẫn Mẫn hai đứa mình cũng không muốn đi
khách sạn điên cùng bọn họ, không bằng chúng ta cùng nhau đi đón Tiểu
Bạch. . . "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT