Năm năm qua, cô đối
với Đỗ Yến thừa dịu dàng có thừa, vẫn là cẩn thận thăm hỏi mọi người của nhà họ Đỗ, chỉ cần một tấm chân tình! Cô biết, mình và mẹ không có
thiên phú, tất cả tương lai cô phó thác vào nhà họ Đỗ, chỉ có gả cho Đỗ
Yến Thừa, cô mới có thể ăn sung mặc sướng. Cho nên Ôn thị hoàn toàn phụ
thuộc vào công ty Hành Không, tất cả quyền lợi đều là cùng hưởng, cô đưa Ôn thị cho nhà họ Đỗ hưởng lợi, làm cho hai mẹ con cô bị người khác chĩ chĩ chõ chõ.
Những thứ này cô đều không thèm để ý, nhưng tại sao Yến Thừa lại nói với kẻ thù của bọn họ là Liên Hoa những lời như thế,
hắn đặt tình cảm mấy năm này ở đâu, Liên Hoa trở về, hắn sẽ một cước đá
văng cô......
Vô thức liền về tới nhà, Ôn Như Cảnh đóng cửa lại
liền ném đồ vật: “Liên Hoa, sao mày không chết luôn đi, tại soa không
chết đi!”
Biệt thư nhà họ Liên trước kia đã thay thành tên của
hai mẹ con cô, Ôn Như Cảnh ở tại phòng trước kia của Liên Hoa ----- căn
phòng này là căn phòng có tầm nhìn tốt nhất biệt thự, nhưng trong phòng
lại đầy mảnh vụn của bình hoa, tiếng đỗ vỡ không ngừng truyền đến.
“Như Cảnh, con sao vậy, con làm gì ở trong vậy?” Ôn Ngữ hốt hoảng gõ cửa,
“Như Cảnh, xảy ra chuyện gì, con tức giạn cũng không cần giam mình lại
ném đồ, mở cửa, con nói với mẹ đi!”
Ôn Ngữ gõ hồi lâu, Ôn Như
Cảnh mới mở cửa, cô ta khóc đến mắt đỏ hoe, nhu nhược ngã vào ngực mẹ:
“Mẹ, con hận Liên Hoa! Cô ta muốn cướp Ôn thị con chịu, nhưng bây giờ cô ta lại đang quyến rũ Yến Thừa! Yến Thừa nói hắn không cần con nữa, mẹ,
con phải làm sao, con không thể không có Yến Thừa, con không thể. . . . . .”
“Như Cảnh ngoan, không khóc không khóc. . . . . .” Ôn Ngữ
đau lòng ôm chặt con gái, liếc mắt nhìn căn phòng hỗn độn, tất cả đồ
dùng đều bị đập đến không còn hình dáng, bà thở dài một tiếng, kéo Ôn
Như Cảnh đi về phòng mình, “Có chuyện gì nói cho mẹ nghe, mẹ làm chủ cho con, con nghe lời, Yến Thừa chắc chắn muốn con”
Được Ôn Ngữ quan tâm che chở, Ôn Như Cảnh đem chuyện hôm nay nghe được thuật lại đầu
đuôi một lần, vừa nói vừa khóc, đến cuối cùng, Ôn ngữ đau lòng ôm Ôn Như Cảnh khóc.
“Tiện nhân, quả nhiên là khắc tinh của mẹ con chúng
ta!” Trên khuôn mặt từ ái của Ôn Ngữ ác ý nổi lên bốn phía, “Như Cảnh
con yên tâm, nó sẽ không được như ý! Liên Hoa thật cho là Thịnh Thế Liên Hoa có hiệu quả, chỉ là cướp mất mối làm ăn, nó còn quá non! Mẹ chờ
thời điểm nó đắc ý, hừ, mẹ đã bày cọc ngầm, lập tức có thể thu lưới. Đợi đến thời điểm thân bại danh liệt, để xem nó kênh kiệu thế nào!”
“Mẹ, thật?” Ôn Như Cảnh vừa mừng vừa sợ, “Mẹ, mẹ làm chuyện gì, thật sự có
thể hạ được Liên Hoa? Con thấy Yến Thừa có ý là Ôn thị đã hết gái trị,
hắn sẽ vì Liên Hoa sửa lại thật tốt, mà vứt mẹ con chúng ta, nếu như mẹ
đã có kế hoạch, ngàn vạn lần không thể giấu!”
“Con gái ngoan, con yên tâm, đợi thêm mấy ngày, chúng ta đợi thời điểm nó vui mừng nhất,
làm cho nó xuống địa ngục. . . . .” Ôn Ngữ nhỏ giọng nói bên tai Ôn Như
Cảnh, “Bây giờ yên tâm chưa? Rất nhanh mẹ có thể có chứng cớ, chúng ta
chờ thời điểm bại lộ sự việc, nhất định làm cho Liên Hoa không chịu
được! Đợi nó không còn gì cả, sao Yến Thừa sẽ bị nó câu mất!”
“Dạ!” Ôn Như Cảnh lau nước mắt, cười rộ lên ôm lấy mẹ mình, “Mẹ, vẫn là mẹ
chu đáo! Hừ, Liên Hoa, dám cùng chúng ta đấu, đúng là tự tìm chết!”
Ôn Ngữ hài lòng ngạo nghễ cười, sắc mặt âm trầm quỷ dị, mẹ con hai người
bàn luận xôn xao, không ngừng tìm mưu kế, thỉnh thoảng truyền đến tiếng
cười gian.
Bên ngoài, trời thoáng chốc âm u.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT