Suýt tí nữa nó đã phá lên cười, người như hắn cũng có lúc lúng túng vì những chuyện thế này sao. Hắn khổ sở như thế hóa ra là do suy đoán lung tung.
- Calm down! Câu hỏi đó ko có ý gì xấu, hơi ngạc nhiên khi anh dậy sớm được! Áo ko có trên người anh là bởi hôm qua phải lau lại cơ thể nên mới cởi bỏ áo ra nhưng em ko đủ sức mặc lại nó vào người anh nên để trần như vậy! Về phần em thì anh biết đó, ko thể nào ngủ với bộ quần áo kia được!
Hắn thở hắt ra khi nghe xong những lời giải thích của nó như thể trút được gánh nặng! Hên là ko có gì xảy ra nếu ko hắn sẽ tự cầm dao mà đâm vào mình mất. Khiến nó tổn thương là điều hắn ko bao giờ muốn! Nếu là chuyện đó thì phải là khi nó đã lớn và trưởng thành, đủ sức để chịu đựng mọi thứ và duy nhất, là bắt nguồn từ sự tự nguyện và hắn phải thật tỉnh táo! 
- Anh lo lắng vì chuyện đó sao? – nó mỉm cười.
- Vì em vốn dĩ ko như bọn họ!
Dường như có chút tức giận trong câu trả lời của hắn.
Ngay sau đó, cả hai nhận được lời thông báo rằng Pj đã có mặt phía nhà dưới.
Pj khá ngạc nhiên khi thấy 2 người họ cùng xuất hiện, nhưng rồi nhỏ lờ đi và nở nụ cười thật tươi như thay cho lời chào buổi sáng. Thấy túi va-li Pj mang theo cả 2 có chút tò mò nhưng rồi lại nghĩ chắc hẳn đó là những thiết bị hỗ trợ cho nhiệm vụ! 
Trong thời gian chờ hắn và nó dùng bữa, Pj thả trôi suy nghĩ của mình tới những miền vô tận. Đúng như nhỏ suy đoán, Khánh Hạ vẫn còn thói quen viết nhật kí, cuốn sổ đó cũng ko quá khó để tìm, nhỏ đã lấy được rồi, hiện tại nó đang nằm trong va-li, những điều chị ta thuật lại trong cuốn nhật kí đó khiến Pj cảm thấy ghê tởm, từ bao giờ bản chất chị ta lại trở nên như thế? Một tình yêu mù quáng, quá nhiều toan tính và mưu mô khiến tình yêu mất đi bản chất thuần khiết và trong sáng của nó.
Well, hãy xem nhỏ sẽ làm những gì! Mọi chuyện sẽ kết thúc ngay thôi!
Nhỏ ko muốn rời khỏi đây- nơi mà nhỏ đã có rất nhiều kỉ niệm, rất nhiều thứ để nhớ về trong suốt 17 năm qua... Suy nghĩ phải rời xa khiến nhỏ muốn bật khóc, tim cứ thắt lại từng hồi đau đớn... Bạn bè, tình thân, người mình yêu... quá nhiều thứ... 
Nhưng có khi... rời xa cũng là 1 lẽ để yêu thương ~
Cả 2 dùng bữa xong thì mọi người đã tập trung đầy đủ, nhìn bộ quần áo trên người Ken Pj nghĩ hẳn là Ken đã trở về nhà sau khi thức dậy.
- Cảm ơn! Hôm qua... làm phiền quá! – Ken ngồi xuống bên cạnh nhỏ nhưng vẫn giữ 1 khoảng cách nhất định.
Vì sợ Ken ngủ quên nên Pj đã chỉnh đồng hổ báo thức giúp tên đó. Lúc dậy, Ken có hơi hoang mang khi đó ko phải nhà mình nhưng rất nhanh sau đó, cơ thể lại cảm thấy bình yên đến lạ khi nhận ra mình đang ở nhà của người con gái mình yêu. Hơi ấm và mùi hương còn thoảng trong gian phòng khiến Ken hiểu rằng hôm qua cả 2 đã cùng ngủ trên 1 giường, Pj còn pha nước chanh để sẵn ở đó cho Ken.
Pj ko đáp, chỉ mỉm cười thật hiền, trông thật khó diễn đạt. Đột nhiên lòng Ken dấy lên 1 nỗi lo vô hình, linh cảm mách bảo sẽ có điều gì đó sắp xảy ra. Tại sao nụ cười đó khác hẳn với mọi ngày? Cả thái độ đối với Ken, ko còn là sự cáu bẩn hay cố tình đẩy ra xa, cũng ko hề mang nét khinh thường như mọi khi?
Hắn cùng mọi người triển khai kế hoạch, ko chỉ riêng hắn mà hết thảy mọi người ai cũng muốn kết quả đạt được phải thật hoàn hảo. Dù ko nói ra nhưng ai cũng ngầm hiểu rằng đây là nước cờ quyết định, nếu thành công, hắn sẽ có tất cả mà ko ai có thể phản bác điều gì, cũng như sau này kế thừa tổ chức, những kẻ tham quyền sẽ ko có cơ hội để kêu ca bát kì điều gì và hơn hết là hắn muốn những kẻ dưới trướng phải hoàn toản tâm phục khẩu phục, hắn muốn chứng tỏ bản lĩnh của mình, đi lên bằng chính tài năng chứ ko phải với danh ‘người kế thừa’. 1 phần nhân cách trong hắn luôn yêu cầu sự cầu toàn đến độ hoàn mĩ trong bất kể là việc gì và điều đáng để hắn lưu tâm là nếu hắn hoàn thành nhiệm vụ, ba hắn sẽ ko bao giờ được mang gái về nhà nữa!
Hắn chỉ rõ cho mọi người hướng đi và cách hành động, mọi thứ vô cùng chi tiết và logic, nghe cách hắn diễn thuyết và đưa ra lối suy nghĩ của mình, ai cũng thầm nể trọng, tố chất hắn sinh ra vốn dĩ đã để làm Leader.
Xong phần của mình, hắn để từng người 1 nếu lên phương hướng hành động, cách họ hợp tác cùng nhau như thế nào để tạo nên sự liên kết bền chặt nhất, hắn ko cắt ngang bài phát biểu nào, chỉ khi đợi cá nhân đó trình bày xong hắn mới nêu lên nhận xét và góp ý của mình, cả căn phòng im phăng phắc, mọi âm thanh đều rõ đến từng nhịp thở.
Trông hắn như thể 1 vị Boss thực thụ, hắn ngồi trên chiếc ghế xoay đối diện với màn hình chiếu, bàn chân trái gác lên phần đầu gối bên phải tạo nên sự nam tính khó cưỡng lại, lưng tựa hẳn về phía sau mang 1 phong thái thoải mái tưởng chừng như đang thư giãn, 2 tay đan trước bụng trông uy vô cùng, nét mặt hắn mang nét âm trầm khó đoán, đôi chân mày hết chau lại gần nhau rồi lại dãn ra.
Những dữ kiện được hắn lưu giữ lại trong đầu và xử lý nhanh như thể 1 cái máy đã được lập trình sẵn. Đúng, Jun hơn người ở chỗ là khả năng phân tích vô cùng nhạy bén, hắn biết mấu chốt vấn đề nằm ở đâu và phải giải quyết vấn đề ra sao cho phải. Cũng như những ý kiến mà mọi người phát hiểu, hắn hề dùng giấy ghi chép lại mà vẫn có thể ghi nhớ rõ ràng và nêu lại 1 cách chính xác. Trí nhớ của Jun ko thể coi thường được, tốt hơn hết là ko nên gây thù chuốc oán với hắn!
- Em muốn biết thành phần tham dự buổi party? – Mon.
- Giới thượng lưu và tay chơi!
Mon gật gù ghi chép vào quyển sổ nhỏ trên tay, đồng thời tay cũng trượt trên màn hình cảm ứng của chiếc điện thoại, con bé cùng người với cô bạn hỗ trợ ngồi phân tích và trao đổi cùng nhau, ko để hắn đợi lâu, chừng 15p sau, nhỏ trình bày ý kiến của mình.
- Hai anh chị sẽ trở thành người của giới thượng lưu! Anh sẽ diện 1 cây vest đen, em đoán là nó sẽ hợp với phong cách của một quý ông, vô cùng lịch lãm, à, áo đuôi tôm với 2 vạt áo dài, tay đeo găng trắng với phần tóc vuốt keo ngược hết về phía sau, anh chẳng thể nào xuất hiện với mái tóc đỏ rực như thế, anh nên nhuộm đen lại, bộ âu phục của anh được may thật tinh tế và khéo léo, phần trong chiếc áo là chiếc sơ mi trắng, cổ đứng, em sẽ ko để anh thắt cà-vạt vì như thế quá lập khuôn, thay vào đó sẽ là chiếc khăn choàng cổ, ko sến súa lắm đâu, nó được in hóa tiết rất nam tính, em sẽ thắt thành 1 chiếc nơ to bản ở cổ, chiếc nơ đó sẽ ko girly chút nào! 
- Có quá trễ? Những thứ quần áo ko kịp chuẩn bị? – đáng lý vấn đề này phải bàn trước chứ.
- Hãy yên tâm, anh quên nhà cô ấy là cả 1 tiệm thời trang lớn sao? Đây là mẫu, có vài kiểu em đã chụp hình vào điện thoại, em nghĩ đây là kiểu phù hợp cho tối nay nhất!
Con bé truyền điện thoại cho hắn xem, xem ra cũng ko tệ! Hắn ra hiệu cho Mon tiếp tục phần trình bày của mình.
- Chị Zu cũng sẽ cùng tông đen với anh Jun! 1 chiếc đầm suông dài tuy nhiên chất liệu nó sẽ bằng vải! Chiếc đầm đó hở phần sau lưng và toàn viền được đính cườm lấp lánh, vô cùng khéo léo, đầm dài giúp che được khẩu súng mà chị Zu sẽ giấu vào đùi. Vả lại vì là vải, nên khi hành động, chị có thể dễ dàng xé phần đầm dài bên dưới ra tạo thành chiếc đầm ngắn dễ bể hoạt động hơn!
Nói rồi Mon chỉnh mẫu quần áo cho nó xem, tính nó vốn hợp tác nên ko ý kiến gì.
- Còn phần trang điểm, bọn em sẽ cố gắng làm 2 người già đi so với tuổi thật của mình, cũng như kiểu tóc của chị Zu, em sẽ cố làm 1 kiểu sao cho thuận lợi trong việc hành động.
- Nhưng... liệu họ có nổi bật quá ko? – Pj lo lắng.
- Ko đâu! So với giới thượng lưu thì bao nhiêu đó ko là gì cả! Còn vẻ đẹp của họ, em đủ khả năng để khiến nó giảm đi! – Mon nhún vai.
Nan có vẻ hơi bất ngờ, giờ Nan mới hiểu câu mà mọi người thường hay nói với nhau ‘ Mẫu Đơn ko ai là vô dụng cả ‘.
Ken đứa cho hắn một loạt thiết bị thông dụng như tai nghe liên lạc, chip, đạn... 
Pj và Nan khi hành động sẽ thuê một căn phòng ở khách sạn gần đó để tiện việc hỗ trợ, họ đã cùng nhau tìm ra cách phá giải một số bẫy thông thường nhưng vẫn còn hơi khó khăn vì lối đi để đến được gian phòng đặc biệt kia có vẻ hơi vòng vèo vì phải tránh những đoạn hành lang có gắn camera, vì thế phải yêu cầu sự nhanh nhạy và khéo léo đến tuyệt đối. 
Mọi thứ đều đã được sắp xếp rất chu đáo, chỉ cần kiểm tra lại thiết bị máy móc và làm một số việc cần thiết cho tối nay thì xem như mọi thứ đều OK cả!
- Chẳng phải Ken đi theo phụ trợ sao? Sao chẳng nghe nhắc đến? – nó.
- Có một vài thay đổi! Ba tôi nhận được vé mời sát ngày- hôm qua, tôi có thể vào 1 cách trực diện ko phải đột nhập như dự định nữa! Đã quyết là chúng ta sẽ ko đi cùng nhau và xem như kẻ xa lạ!
Như vậy xem ra tốt rồi! Ko khí trong căn phòng trở nên nặng nề, những điều họ làm sắp tới ko thể nào có sơ xuất được, mỗi bước đi phải tính toán thật cẩn thận và chi li, đây là việc lớn, ko phải trò đùa... nếu là trò đùa thì nó là 1 trò đùa sinh tử... vô cùng quái ác!
- Mọi người về nhà chuẩn bị hay nghỉ ngơi đi! 15h00, có mặt tại đây! – hắn rời khỏi ghế, người ngả với trước trụ lại với 2 tay vịn lên bàn – Và mệnh lệnh cuối, tôi buộc mọi người phải tuân theo, ai cũng phải an toàn và biết cân nhắc! – hắn đảo mắt quanh mọi người.
Có 1 sự cảm động trong mỗi người... hắn sợ mọi người bị liên lụy trong khi hắn mới là người trực tiếp thụ lí nhiệm vụ... Jun vốn dĩ là như thế!
- Be careful ~ 
Pj nói thật khẽ khi lướt sang Ken, Ken chỉ kịp ngẩn người ra, đến khi nhìn lại nhỏ đã khuất sau dãy hành lang, Pj ko về, nhỏ xin phép được ở lại nhà hắn cho đến khi nhiệm vụ được thực thi.
Vẫn là Ken cảm thấy Pj của ngày hôm nay có điều gì đó khác lạ lắm... tạm thời tên đó cũng chẳng biết phải gọi tên cảm giác đó ra sao nữa ~
Ý định của Ken là sau khi nhiệm vụ kết thúc, Ken sẽ tìm Pj nói chuyện rõ ràng, ko thể cứ day dưa mãi được, dù là cái kết ko tốt đẹp, dù là phải chia xa, dù là sẽ bị tổn thương, dù là sẽ trở nên xa lạ... nhưng Ken nên có 1 cái kết rõ ràng hơn là để màn sương vây mãi cái mối quan hệ ko rõ ràng này, sương cứ dày và mờ càng dễ khiến con người ta ko tìm thấy được lối thoát!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play