Bọn họ vô thức gật đầu, rồi đột nhiên lại lắc đầu nguầy nguậy.
" Vậy là mình đoán đúng? "
- Nói nghe đi, mình chung nhà với nhau mà - cười ngọt.
- Ko... ko được. Cậu chủ mà biết... bọn tôi... mất việc... - họ ấp úng.
- Chỉ cần tôi im lặng ko nói gì trước mặt Hi là được rồi chứ gì? Tôi hứa đó! Nói tôi nghe đi!- Pj cứ mè nheo mãi.
- Cô hứa rồi đó!... Ngày này của 2, 3 năm trước là ngày cô Khánh Hạ bỏ đi... mỗi năm... cứ đến 7.4... là cậu chủ... lại nhốt mình trong phòng - 1 người kể lại.
- Thì ra là vậy!- Pj thở dài.
Nếu thế, Ken chưa quên được Khánh Hạ sao? Còn sâu đậm như thế??? 1 năm rồi đấy... ken cứ chơi trò đó với Pj... ko định dừng lại sao? Còn muốn làm nhỏ đau tới bao giờ nữa! Sao cứ nhẫn tâm bắt nhỏ phải chứng kiến những chuyện mà bản thân ko hề muốn. Nếu bi giờ, vở kịch này kết thúc, chắc nhỏ sẽ ko đau nhiều như thế này nữa, ít ra chỉ còn 1 chút nỗi nhớ... 1 chút nỗi nhớ thôi... một chút thôi...
Nếu Ken biết cái tình cảm đang lớn dần lên của nhỏ thì sẽ thế nào??? Nhếch môi cười và buông những lời cay độc??? Điều đó đồng nghĩa với việc Ken đã thắng trong chính trò chơi mình bày ra... và rồi nhỏ sẽ bị quăng vào 1 góc nào đó chẳng đoái hoài nữa... Nếu sự thật là thế, thì nhỏ thề, sẽ chôn sâu cái bí mật đó cho đến khi chết đi! Nhỏ sẽ bảo vệ tình cảm của mình dù điều đó có làm nhỏ đau đến thế nào đi nữa! Với Pj, tình cảm là 1 thứ thiêng liêng, ko ai có quyền chà đạp lên nó!
" Nếu cảm xúc được diễn tả bằng lời... thì người ta đã chẳng gượng cười khi đau đớn
Nếu nước mắt cạn khô làm người quay trở về... thì người ta đã chẳng ngậm ngùi với đau thương...
Nếu yêu thương cứ cho đi là được nhận lại... thì trên đời đã chẳng tồn tại 2 chữ " đơn phương " "
( st)
Nhỏ tiến đến cửa phòng Ken, đẩy nhẹ cửa, cửa ko khoá...
Là may mắn hay đau khổ???
Cảnh tượng xoáy sâu vào mắt nhỏ... căn phòng tan hoang, mọi thứ đều vương khắp sàn, có rất nhiều mảnh thủy tinh nát vụn, những chiếc gối cũng bị gạt đi nằm lăn lóc trong vài góc nhỏ...
Ken nằm trên giường với 1 vẻ bê bết khó tả, tàn tạ...
Miệng tên đó thỉnh thoảng lại nhắc đến tên 1 người con gái nào đó... ko phải Pj...
Đột nhiên Ken ngồi phắt dậy, túm lấy chai rượu gần đó tự trút lên đầu mình, thứ chất lỏng màu hổ phách trong chai được dịp tràn ra ngoài, chảy thẳng từ trên xuống, len lỏi qua mớ tóc màu nâu tạo thành những giọt nhỏ gỉ xuống, thấm đẫm vào áo, con người đó dường như ko có ý định dừng lại, cứ ngước mặt lên mà hứng lấy thứ chất lỏng đó...
Pj bất ngờ với hành động của kẻ ngốc ở bên trong, ko cần biết ra sao, nếu cứ thế này, thì chất lỏng đó sẽ chảy vào mũi Ken mất, nhỏ chạy vội vào giật lấy... thứ nhận được chỉ là cái hất tay cực kì thô bạo... vì quá thô bạo nên nhỏ đã bị ngã ra sàn nhà, những mảnh thủy tinh vụn dưới đất cứ đâm vào tay nhỏ 1 cách ko thương tiếc, cũng phải... đồ vật thì làm gì biết đến thứ gọi là " cảm xúc"... máu cũng từ đó mà tuôn ra... nhói...
Có vẻ Ken cũng ý thức được điều đó nhưng tên đó cứ trơ ra gương mặt ko cảm xúc của mình... ánh nhìn sắc lẻm cứ như muốn Pj hãy rời phòng mình ngay lập tức...
Nước mắt nhỏ chợt rơi dù đã cố kìm lại...
Ken có hơi sững lại nhưng rồi lời nói phũ phàng cũng được thốt ra từ đôi môi ấy:
- Ra ngoài! Khóc gì chứ! Đừng xen vào chuyện của tôi!
Ko để cho nhỏ kịp phản ứng, Ken đã tiến lại, kéo nhỏ dậy bằng 1 cách ko hề nhẹ nhàng, thẳng thừng đẩy nhỏ ra bên ngoài, mất đà... nhỏ lại té phịch xuống nền đất lạnh... ko 1 ai đỡ dậy... lời phản bác chỉ là 1 cái xập cửa mạnh đến vô tình...
" Mày vui rồi chứ! Lo chuyện bao đồng làm gì? "
Cảm xúc của nhỏ bây giờ là gì? Đau đớn? Quá quen thuộc rồi, nỗi đau chai sạn rồi ý nhở? Hãy thử hỏi Ken đã gây cho nhỏ những gì? Người ta nói, đau rồi tự khắc sẽ buông, nhỏ đã vượt qua giới hạn của những niềm đau, đã ko biết đau là gì nữa vậy sao ko cho nhỏ buông đi, đã đau đến mất cả càm giác đau rồi mà! Sao vẫn chưa buông được? Ai đó làm ơn hãy kéo nhỏ ra khỏi Ken đi chứ, plz!!! Ngu ngốc thật! Nếu Ken biết được tình cảm của nhỏ thì sao chứ? Chắc lại giở giọng khinh thường, ko thì chắc cũng hả dạ lắm! Nhỏ tự hỏi bao giờ vở kịch này mới kết thúc? Bao giờ Ken mới buông tha cho nhỏ đây??? Nước mắt lại rơi trong vô thức... chưa bao giờ nhỏ thấy ê chề như lúc này... Ken đã nghĩ gì khi làm 1 việc như thế chứ??? Ghét nhỏ đến thế à? Nếu thế sao ko nói thẳng ra?
Pj biết, biết trong Ken tồn tại 2 con người, 1 là khi đối diện với mọi người, 2 là khi đối diện với Pj... trái ngược nhau hoàn toàn... Ngoài những nụ cười đầy giả tạo ra thì đằng sau vở kịch là những cái nhếch mép khinh thường, những ánh mắt sắt lạnh như băng, những câu nói ko đầu ko cuối, và những cách làm tổn thương người khác rta6 " nghệ thuật "... chỉ cần xảy ra, là nhớ cho đến mãi mãi...
" Kỉ niệm...
... đó là thứ duy nhất khiến ta mỉm cười và nhớ về nhau... khi 2 đôi chân ko còn chung đường...
Kỉ niệm...
... cũng là thứ khiến ta bật khóc khi nuối tiếc nghĩ về quá khứ... đầy hạnh phúc...
Hạnh phúc chỉ thoáng qua... nhưng niềm đau thì luôn còn mãi... "
Tối nay Pj ko ngủ trong phòng mình, phòng đó trước kia vốn là phòng Khánh Hạ, biết đâu lỡ cơn say của Ken vượt quá giới hạn của bản thân tên đó thì tên đó l;ại qua phòng Pj, tưởng nhỏ là Khánh Hạ thì sao? Chẳng lẽ nhỏ phải trở thành nhân vật " đóng thế" nghe những lời đầy đau khổ của Ken sao? Nhỏ đâu phải Khánh Hạ chứ!
Con người thì phải biết tránh khỏi những đau thương mà bản thân đã lường trước!
Nhỏ tựa mình xuống chiếc ghế ngoài phòng khách, những cô hầu gái cứ đua nhau hỏi han vết thương trên tay Pj đang bị cắm sâu bởi những mảnh thủy tinh, nhỏ ko thể nói gì hơn ngoài cố nặn ra một nụ cười méo xẹo và mếch mó. Cứ như sợ bị tiếp tục làm phiền, nhỏ lấy 1 chiếc gối chắn gương mặt mình lại, bên dưới đó là những giọt nước mắt đu nhau rơi ra khỏi khóe mi...
Thấm đẫm...
Nhỏ mặc kệ vết thương trên tay mình, nhiễm trùng thì sao, mắc quá thì cưa bỏ đi 1 cánh tay thôi mà! Lo gì chứ! Nếu sống mà ko cảm nhận được bất kì một tình thương trọn vẹn nào thì cho dù có bị gì đi chăng nữa thì đó cũng ko phải là mối bận tâm của bất kì ai! Nhỏ từng trách ông trời sao lại ko công bằng với nhỏ! Mọi thứ dành cho nhỏ hầu như ko có gì là trọn vẹn...
Mệt mõi... cuốn vào dòng suy nghĩ...
Nhắm mắt lại... lạc bước vào những cơn mơ ko phải là cổ tích...
Người con trai có vẽ đã tỉnh rượu sau mấy tiếng đồng hồ, dường như bị đau rát ở cổ họng do uống những chai rượu nặng quá nhiều nên tên đó đi xuống nhà dưới tìm nước uống. Có cái gì đó ko bình thường ở phòng khách, người nào lại ngủ ở sopha giờ này nhỉ?
Ken tò mò tiến lại gần, cái tay còn đọng lại nhiều vết máu khô, trong vết thương còn chíu lên những cái gì đó lấp lánh, điều đó được nhận thấy khá rõ dưới ánh đèn mờ mờ của căn phòng
- Chẳng lẽ... - Ken.
Ken nâng nhẹ cánh tay nhỏ lên, có lẽ một chút lí trí mơ hồ còn sót lại đủ để Ken biết có gì đó đã xảy ra...
Ken lấy chiếc gối ra khỏi mặt nhỏ, lúc này trông nhỏ bình yên thật... vô tình sướt nhẹ tay trúng vết thương của nhỏ, mày nhỏ chợt xô vào nhau i... 1 bàn tay vội vàng rụt lại...
Ken thở dài rồi đứng dậy, điều hòa đang ở mức trung bình nhưng về tối thì mức này có thể khiến người ta thấy lạnh, bằng chứng là nhỏ co người lại như 1 con tôm luộc...
- Vì cái gì chứ? - giọng nói có hơi khàn vì do nốc rượu quá nhiều, nhưng chất khàn đó cũng rất hấp dẫn.
Ken quay đi... sau khi quay lại là 1 chiếc chăn to và một hộp cứu thương trên tay...
Chiếc khăn to được phủ trọn người của Pj, có vẻ như tìm được sự ấm áp, nó rút sâu đầu mình vào đó, trông như một con mèo con đang tìm lây hơi ấm...
Ken dùng 1 vật gì đó lấy những mảnh vỡ nhỏ ra khỏi tay Pj, tên đó cố làm mọi chuyện thật nhẹ, cơ hồ như sợ Pj sẽ thức tỉnh vì đau...
Coi như là một hành động chuộc lỗi vậy...
- Khóc??? Vì cài gì???- 1 lời nói khẽ được bung ra nhưng lại bị nén lại ngay cổ họng.
Linh tính của Ken mách bảo cho tên đó biết về một thứ cảm giác gì đó, đáng lẽ tên đó phải thấy hả dạ chứ? Nếu đó là kế hoạch từ ban đầu đã vạch ra thì tên đó đã thành công rồi còn gì! Sao ko cảm nhận được sự hả dạ mà chỉ là 1 cái gì đó khó có thể diễn tả thành lời... Chỉ là khi nhìn vào gương mặt sở hữu nụ cười đó, Ken tự hỏi có khi nào mình đã làm vấy bẩn 1 thiên thần...
Mà tên đó đang nghĩ gì thế? Thương xót cho một đứa con gái sao? Đùa!!!
Nhưng dù gì thì trò chơi này cũng cần phải có sự kết thúc, sẽ kết thúc nhanh thôi...
Ken quay trở lại phòng mình, sau lưng là người con gái với chiếc chăn to và 1 cánh tay đã được sát trùng kĩ lưỡng...
Có 1 trận đánh cũng vừa diễn ra, đối thủ có lẽ khá mạnh, bọn nó chắc chắn mình sẽ thắng nhưng số bị thương cũng ko ít, bọn nó cần leader ở đây để cũng cố lại tinh thần... Nó hiểu những gì mà đàn em mình nghĩ, leader của bên kia xuất hiện trong khi nhóm nó tự chỉ huy lẫn nhau, ít nhiều cũng sẽ cảm thấy hụt hẫng một chút... thế nên nó ko thể khoanh tay đứng nhìn được. Mấy đứa bào tin ko dám gọi cho Pj và Ken vì bọn nó sợ sẽ làm phiền 2 người họ, ai chẳng biết hôm nay Pj với Ken ra sân bay tiễn mẹ nhỏ, Jun thì ko gọi được nên bọn đó đành gọi cho nó thôi! Tụi nó phần lớn đều thiếu sự quan tâm, vì thế chỉ cần sự hiện diện của 1 leader, dù chỉ là xuất hiện chứ ko làm gì cả, cũng khiến tụi nó cảm thấy ấm lòng rồi!
Hiễn nhiên, nó xuất hiện giải quyết tình hình.
Băng trên dường với 1 tốc độ cực nhanh, 1 tay giữ chặt vô lăng, 1 tay ko quên dựng đứng cổ áo mình lên che đi vết màu đỏ. Khốn thật! Ko nói chuyện để rồi gặp nhau lại như thế này đây! tự hào chưa! Cả tuần nay như người mất hồn, với 1 kẻ như hắn tội tình gì nó lại thế! Nguyên nhân? Vì hắn ko coi trọng nó? Vì hắn đã " trả" nó mọi thứ bằng những tờ tiền nhơ nhuốc đó? Nói trả là trả được sao? Muốn quy thành tiền là quy thành tiền? Những thứ đó đâu phải bụi, thổi nó có bay đi đâu! Ừ, mà ccũng đúng, cái mối quan hệ " bay" rồi ý chứ, nó phải vui nhở? Sao có cái gì cứ day dứt mãi trogn lồng ngực trái này, nếu đã bay, sao ko bay hết???
" Tôi đã cho anh những gì để rồi anh trả lại tôi những thứ đó? "
/cho đi niềm tin để rồi trả lại dối trá...
Có bao giờ hắn coi nó là bạn, chính miệng hắn cũng lạnh lùng thốt ra chỉ là người quen...
Cho hắn 1 " trò đùa" mất tích vào hôm đi chơi để rồi hắn trả nó...
Hắn đội mưa tìm nó, hắn ghi nhớ rõ điều đó ko? Mưa hôm đó lạnh bao nhiêu? Sao bây giờ hắn lại trả nó cái lạnh đến phiêu người như vậy? Nếu tếh thì làm ơn đừng bao giờ đội mưa tìm nó nữa, nó đã chịu lạnh đủ lắm rồi!!!
Lỡ mang cho hắn phiền phức, hắn trả lại nó...
Lần đầu tiên đến nhà hắn, nó trượt chân xuống hồ, hắn đã " vớt" nó lên, người hắn ướt như chuột lột, lúc đó hắn đã vắt áo khô chưa? Sao bi giờ nó thấy những lời nói của hắn như những làn nước tẩy của hồ ngày hôm đó, cố nhấn chìm nó xuống tận đáy, bơ vơ mãi vẫn ko có ai nắm tay kéo lên, ngạt thở...
" Tẩy" mối quan hệ chỉ nhờ vài câu nói, vài tờ bạc màu xanh?!? Hắn hay thật!
Chất tẩy đó mạnh đến mức trái tim nó như bị mất đi màu đỏ của máu, màu băng giá của băng... chỉ còn chất tẩy đó làm cho khô cằn từng giây phút 1, in hằn lên đó là những vết nứt, chỉ cần hơi mạnh tay là nó sẽ vỡ tan tành...
Cho hắn mối quan hệ thầm lặng, hắn trả nó... những điều như thế! Những ánh mắt xa lạ, những thái độ vô tình, những câu nói như lưỡi dao bén nhọn... xuyên thẳng vào tim! Phải thôi, đã bào là thầm lặng thì làm sao hắn biết!
Là do nó tự chọn cho mình cách sống ôm tất cả vào lòng!
" Có những kẻ ngốc cứ phủ nhận tình cảm nơi bản thân mình "...
KITTTTTTTTTTT
Nó phanh xe gấp lại... Nó vừa làm cái trò gì thế? Suy nghĩ vớ vẩn khi lái xe à? Có biết là nó xém hại chết chính bản thân mình rồi ko? Chỉ 1 khoảng cách nhỏ nữa thôi, xe nó đã đâm phải gốc cây!!!
" Biến đi! Đùng " ám " tôi mãi thế! "
Nó khẽ nghiến răng rồi lui xe về đúng làn đường. Lần này nó quyết tập trung tâm trí vào việc lái xe.
~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT