*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



- Về thôi!- Ken đứng dậy sau khi hội thoại với hắn.
- Họ có sao ko?- Pj
- Ổn!
Pj ko nói gì nữa, chỉ biễu môi mỉa mai rồi bật đèn bin đi trước...
- Á...- Pj la lên, ánh sáng đèn bin cũng vụt tắt, có lẽ nhỏ bị té...
- Gì vậy???- Ken dừng lại, đảo mắt tìm người trong bóng tối...
- Đang... đang ở đâu... thế?
Pj lắp bắp... tay chân quờ quạng trong bóng tối...
1 bàn tay... tìm thấy 1 bàn tay...
- Nắm chặt vào! Mất tích tôi ko quay lại tìm đâu!- Ken
Ken cầm đèn bin dự phòng đi trước, Pj nắm tay tên đó đi sau... thật chặt... tim Pj đập lệch 1 nhịp... Bàn tay đó, tạm thời Pj giữ được... chỉ là tạm thời thôi mà... Pj tự nhủ...
Nó tỉnh dậy vào lúc trời đã khuya, căn phòng này là một căn phòng nhỏ chứ ko phải là một căn phòng tập thể mà Ken đề cập tới...
Thấy nó tỉnh lại, Mon và Pj vội chạy lại, hỏi han nó đủ điều nhưng nó đều lờ đi, ko trả lời chỉ hỏi lại 1 câu:
- Làm sao tìm ra tụi này?
- Chuyện kể ra dài dòng lắm:...................................... - Pj tường thuật rõ ràng lại mọi chuyện cho nó nghe.
Vậy ra người cõng nó là Jun sao? Ko nói gì thêm nó lẳng lặng quay mặt vào trong... Nó ko ngủ chỉ là cần yên lặng để suy nghĩ lại một số chuyện- cảm xúc của bản thân...
Chỉ nhớ man mán là trong nó đã nhen lên một xí cảm xúc an toàn và... bình yên... khi tựa đầu vào một thứ gì đó... cảm giác thứ đó rất vững chãi và rộng lớn... Mọi vết đau của nó... được ai đó chạm vào... những nỗi đau đớn về thể xác hầu như tan biến vào lúc đó... Các cảm giác lạ đó... chưa bao giờ tồn tại...
Lúc ấy, nó rất muốn mở mắt ra nhưng hàng mi nó luôn rụp xuống ko cho phép nó mở ra... thỉnh thoảng tai nó cũng loáng thoáng được vài mẫu đối thoại nhưng người cõng nó chỉ im lặng, ko phát ra bất kì âm thanh gì, nhịp thở vẫn cứ thế mà đều đều... Đúng thật là sự im lặng đến đáng sợ đó chỉ có thể là Jun thôi... Nhưng... hắn lạnh băng cộng thêm cái vẻ chả ưa gì nó thì làm sao có thể??? Vì trách nhiệm của Leader??? Ừ nhỉ, sao nó lại quên mất chứ, Pj đã nói là người nào ngồi kế nhau thì phải có trách nhiệm với nhau mà... Vậy có ý nghĩa là gì, có nghĩa là hắn ngồi kế nó, nó mất tích... hắn đi tìm...
Sao biết là thế... nhưng nó cũng có một phần ko muốn thừa nhận cái lý do đó??? Tại sao????
Mon và Pj thì rất vui vì gánh nặng trong lòng đã được trút bỏ.
Pj và Ken đã bình thường lại với nhau, nói chuyện lại như trước... nhưng giữa họ quả thật là vẫn còn khoảng cách, một khoảng cách vô hình... Chưa thể gọi là " tình bạn", cũng chưa đến phải là yêu... Một mối quan hệ ko rõ ràng...
Nồng nhiệt hơn tình bạn nhưng đôi lúc lại lạnh nhạt hơn người dưng...
Cho dù là tình yêu thì nó cũng chỉ bắt nguồn từ một phía... tình đơn phương...
Mon đã nhận được lời xin lỗi từ Nan dù lời xin lỗi có vẻ... mập mờ đôi chút... Nhưng thôi kệ, trước mắt làm bạn với nhau thì cô bé cũng vui rồi... Cứ như thế trước đã... từ từ rồi tiến cũng ko sao... Mon chưa bao giờ nói lên tình cảm của mình với Nan nhưng điều đó chắc là ko cần thiết... Nan tinh tế hơn cô bé nghĩ... có vẻ... cậu nhóc đã " nhìn thấy" được tình cảm của Mon từ lâu rồi...
- Mọi người sắp xếp về trước, tụi này sẽ về sau!- Ken.
- Xe đâu mà tụi bây zề?- 1 đứa hỏi.
- Yên tâm, tụi này gọi xe rồi! Về vui!- Nan đưa tay lên vẫy nhẹ vài cái, miệng cười nhạt.
Sau khi bọn kia về, cũng khoảng 30p sau đã có xe lên rướt bọn nó. Sắp xếp ổn định hành lý lên xe, tụi nó cugn4 tìm cho mình một vị trí ngồi ưng ý nhất...
Pj và Ken để đóng cho trọn vở kịch nên ngồi kế nhau là chuyện đương nhiên. Nó thì chọn cho mình chỗ ngồi sát trong góc, gần cửa sổ... Mon tính ngồi kế nó nhưng khi nghĩ đến chuyện tối qua nên cô bé cũng dịch sang chỗ khác, chừa lại chỗ đó cho người " xứng đáng" hơn...
- Anh Ken, sao ko nói thẳng với mọi người là lên đây trông nhà?- Mon thắc mắc, có lẽ nhỏ giữ thắc mắc này lâu lắm rồi.
- Ừ, thì biết là vậy... nhưng nhục lắm... ( _ __") 1 tay phải có phong độ của EVIL như anh lại phải lên cái nơi khỉ ho cò gáy này trông nhà... bọn khùng đó mà biết chắc cười đến ko có chỗ trốn ấy!- Ken tự sướng.
- Đúng thật là con trai cung Sư Tử nhỉ???- Pj hỏi, có vẻ như xoáy thì đúng hơn ý =="
- Đúng á chị, trọng thể diện ghê luôn, đã thế cũng nóng tính nữa!- Mon ko biết gì, cứ vô tư tung hứng với Pj như thế...
- Dẹp hết đi! Kể lại đầu đuôi chuyện hôm qua!- Nan đề nghị.
- Ukm... thì vừa đi hái trái cây về thì máy em có tin nhắn, nội dung thì ai cũng biết hết rồi... cho nên mới ra chỗ đó... - Mon
- Bộ ko để ý đó là khu vực nguy hiểm à?- Pj.
- Tại... em ko có tâm trạng ạ!- Mon nặn ra nụ cười, gãi đầu.
- Zu, tại sao cậu lại vào đó? Chẳng phải cậu hay đi với Pj lắm sao?- Ken.
- Pj? Ko thấy!- nó nói ngang.
- Hm? Hèn gì! Pj, lúc đó vợ ở đâu, nói mới nhớ, ko thấy vợ trong danh sách điểm danh lúc đó...- Ken quay sang nhìn Pj.
- À, vợ... đi tìm trái cây... - Pj.
Ken có chút ko tin nhưng ko hỏi nữa, quay về chủ đề chính, tiếp tục quay sang hỏi Zu.
- Tại sao cậu đi vào đó, người cẩn trọng như cậu phải nhận biết được đó là nơi nguy hiểm chứ?- Ken
- Có người theo Mon- nó.
- Thế nên chị mới đi theo? Vậy... chị thấy dáng vẻ người đó ko?- Nan nghe thế liền hỏi.
- Ảo lắm!- nó nhìn ra bên ngoài, lời nói có chút gì đó... ko can tâm... có lẽ nó đang trách mình vì ko nhìn thấy được dáng vẻ đó.
- Vậy nếu... Zu bên cạnh... thì làm sao Mon rơi xuống vực được?- Pj nhíu mày.
- Tại có con rắn... lúc đó em đứng ngay dốc... ko may cái dốc lại bị lở... mà em hoảng quá... nên... nhưng... nhưng mà chị Zu có giữ em lại kịp...
- Giữ được? Tại sao ngã?- Jun nói với vẻ mặt ko chút biểu cảm nào làm cho Mon chợt thấy lạnh người, sao cứ như là... hắn đang trách cô bé... hay tại tính cô bé hay lo nên như thế nhỉ???
- Mưa, đất ẩm, trơn... Cục đá chịu lực cũng vì thế mà trượt đi, ko chịu lực nổi! Rơi! Đơn giản!- nó tỉnh bơ trả lời, cứ như là kể lại chuyện của người khác chứ ko phải là nó.
- Chính... chính vì thế mà... chị Zu bị góc nhọn của cục đá ấy... đâm sâu vào tay...- Mon cúi mặt xuống.
Ánh mắt của một "ai đó" đang thờ ơ nhìn ra bên ngoài... nãy giờ ko có hứng thú lắm với câu chuyện đột nhiên chuyển xuống tay của "người ngồi cạnh"... "Người ngồi cạnh" vô tình quay sang nhìn nhóm người đang thảo luận câu chuyện nên chợt bắt gặp ánh mắt chứa đầy tia phức tạp của ai kia đang ở dừng trên tay mình... vẫn chưa có ý dời đi... Ko hiểu cớ gì mà "ai kia" cứ nhìn tay mình mãi, chẳng lẽ nó còn đẹp hơn cả mặt mình... hay là tay nó bị dị tật chỗ nào mà ko biết nhỉ??? " Người ngồi cạnh" chợt xòe bàn tay mình ra xem (  ), trông ngây ngô đến phát cừơi... Nhưng cũng nhờ thế mà " ai đó" mới thấy được, một vết thương sâu hoắm... vẫn chưa được băng bó... sao Mon và Pj lại vô ý đến thế nhỉ??? " Ai đó" có vẻ ko hài lòng lắm dù đã quay mặt đi... Thật là... tại sao lúc đó chỉ thấy mấy vết sước trên người nó mà ko để ý tới tay kia chứ?
- Người nôi bộ!- Jun khẳng định, ánh mắt đanh lại thấy rõ, điều đó như muốn nói rằng, nếu kẻ đó ở ngay trước mặt, ko khéo Jun có thể giết kẻ đó chết mất...
- Cứ để tụi này lo. Nếu thế... chỉ có thể là người của EVIL thôi... nói ko chừng, vụ này với vụ bức hình là một người gây ra...- Ken
- Thôi... từ từ sẽ truy ra... giờ nghĩ ngơi đi... đường từ đây về thành phố còn xa lắm...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play