*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Gà cay

Betaer: Bạn cute

c0b3895f0d93b0760d1b2ed59ac871c2jpg

Chương 11

Sau khi kết thúc trò chuyện, Phương Chiêu Mộ đi toilet rửa mặt.

Trong gương, trên mặt Phương Chiêu Mộ hiện lên một tầng ửng đỏ, đôi mắt tràn đầy ý cười, đôi môi cũng hồng hơn thường ngày, mặc dù không phải tài giỏi gì nhưng dáng vẻ rơi vào bể tình này, cũng là điều vui vẻ nhất trong toàn bộ năm học của Phương Chiêu Mộ.

Phương Chiêu Mộ nhìn gương cười cười, Phương Chiêu Mộ ở trong gương cũng cười cười lại với cậu.

Nếu như gặp mặt, Andrew hẳn là sẽ thích dáng vẻ của cậu chứ, từ nhỏ đến lớn, những lời bàn tán đánh giá mà Phương Chiêu Mộ được nghe nhiều nhất chính là “Xinh đẹp” đó.

Sau khi Phương Chiêu Mộ đến T giáo vẫn cảm thấy mình không may mắn lắm, cho đến giờ phút này, cậu mới thấy có lẽ vận may của mình chỉ đến hơi trễ mà thôi.

Cậu cô đơn giữa biển người dùng mênh mông của phần mềm kết bạn này, lại có thể ghép đôi với Andrew, có người làm bạn, còn sắp gặp mặt, rất nhanh cái gì cũng sẽ tốt đẹp cả thôi.

Quay về giường, Phương Chiêu Mộ gửi cho Andrew tin nhắn chúc ngủ ngon, không lâu sau, Andrew cũng trả lời cậu: “Ngủ ngon.”

Tống Viễn Tuần không giống Phương Chiêu Mộ, nói xong “Ngủ ngon” thì thật sự nhắm mắt ngủ, anh trừng mắt nhìn bản giới thiệu tóm tắt Seattle* trên bút điện của mình đến ngây người.

*Seattle: số liệu điều tra từ Cục điều tra dân số Hoa Kỳ cho thấy Seattle là thành phố có giáo dục cao nhất Hoa Kỳ, với 52,5% dân số từ tuổi 25 trở lên có bằng cử nhân hoặc cao hơn. Seattle từ một vùng kinh tế lạc hậu, nay đã phát triển mạnh mẽ về trung tâm công nghệ thông tin, hàng không, kiến trúc và các ngành công nghiệp giải trí. Thành phố được biết đến như một trung tâm của những người yêu công nghệ “xanh”.

Lời mời gặp mặt của Phương Chiêu Mộ làm cho anh không thể trốn tránh, dưới tình thế cấp bách, anh bỗng nhiên nghĩ đến thành phố Triệu Hàm đi học, một lời nói dối không cần suy nghĩ cứ như thế buột miệng thốt ra.

Tống Viễn Tuần nói vô cùng trôi chảy tự nhiên, y như thật, anh nghĩ lại những lời đó, chính mình cũng sắp tin luôn rồi.

Buổi trò chuyện tối hôm trước, Tống Viễn Tuần sợ Phương Chiêu Mộ nghe ra vấn đề, đặc biệt mua một phần mềm biến thanh ở trên mạng, còn nhờ người bán điều chỉnh âm thanh cho có chút khác biệt so với âm thanh nguyên bản, nhưng vẫn có điểm tương tự, ai ngờ điện thoại vừa được kết nối, trang web phần mềm biến thanh lại bị kẹt.

Rơi vào đường cùng, Tống Viễn Tuần đành nói chuyện trực tiếp với Phương Chiêu Mộ. May là Phương Chiêu Mộ dễ lừa gạt, tuy rằng cảm thấy âm thanh của anh quen tai, nhưng cũng không nghĩ sâu xa gì.

Chuyện đến nước này, Tống Viễn Tuần cũng không muốn lại kiếm cớ nữa. Nhưng cái chính là, anh… có đôi khi không thể nào từ chối nổi Phương Chiêu Mộ, không có cách nào từ chối âm thanh của Phương Chiêu Mộ, ảnh Phương Chiêu Mộ, cậu đã nói những việc này cũng không tính là yêu cầu gì quá đáng quá phận, thế thôi.

Tống Viễn Tuần khép lại máy tính, nhìn ngắm bức ảnh buổi chiều Phương Chiêu Mộ gửi đến. Một tháng trước, chắc chắn là anh sẽ không nghĩ tới chính mình lại giúp Phương Chiêu Mộ chọn đinh tai, nhưng mà chọn đều chọn rồi, dù sao cũng phải nhìn xem có hợp hay không.

Phương Chiêu Mộ chụp ảnh ở khu thông tin của thư viện, Tống Viễn Tuần khẳng định như vậy. Phương Chiêu Mộ chụp có chút nhanh, ống kính điện thoại ngắm không được chuẩn, ảnh có hơi mờ, nhưng đinh tai đúng là rất phù hợp với Phương Chiêu Mộ.

Chính diện thì nhìn không ra, nhưng ảnh chụp gò má này mới thấy rõ chóp mũi Phương Chiêu Mộ có một độ cong rất vi diệu. Môi của cậu lúc nào cũng hồng hơn người khác một chút, trong hình môi khẽ nhếch, pixel thấp như vậy, cũng có thể khiến người ta cảm thấy đôi môi cậu chắc hẳn rất mềm mại.

Hai mắt Phương Chiêu Mộ liếc xuống, nhìn màn hình, Tống Viễn Tuần nhìn chăm chú vào đôi mắt ấy hai giây, rồi mặt không chút thay đổi khóa màn hình.

Buổi sáng ngày hôm sau, chưa tới mười giờ, Phương Chiêu Mộ đã gửi tin nhắn hỏi Tống Viễn Tuần: “Máy bay bay lúc mấy giờ?”

Tống Viễn Tuần đang trong giờ kết toán quốc tế, nhanh chóng tra xét chuyến bay từ thành phố C đi Seattle, nói cho Phương Chiêu Mộ biết: “Mười một giờ hai mươi.”

“Vậy anh đang ở sân bay rồi hả?” Phương Chiêu Mộ hỏi anh.

“Đang trên đường.” Tống Viễn Tuần trả lời lại.

“Muốn đến tiễn anh.” Phương Chiêu Mộ nói.

Tống Viễn Tuần trong lòng cả kinh, Phương Chiêu Mộ lại gửi tiếp cho anh: “Nhưng mà thôi vậy, chờ anh trở về.”

Lại còn gửi một khuôn mặt tươi cười rất đáng yêu nữa: “Lên đường bình an, đi công tác thuận lợi.”

Tống Viễn Tuần đã cất điện thoại rồi, nhưng lại lấy ra, gửi cho Phương Chiêu Mộ một chữ: “Ừm.”

Hôm nay lúc nào Tống Viễn Tuần cũng để ý thông tin chuyến bay, còn đúng giờ vào lúc bốn giờ năm mươi phút chiều, mở khung trò chuyện phần mềm kết bạn.

Anh mới vừa tan học, mấy người bạn học hẹn anh đến một nhà hàng ở ngoài trường ăn cơm, anh vừa đi vừa nói cho Phương Chiêu Mộ: “Đã đến.”

Phương Chiêu Mộ không trả lời ngay, lúc Tống Viễn Tuần và đám bạn ngồi vào trong xe anh, chuẩn bị xuất phát, thì Phương Chiêu Mộ đột nhiên nhắn tin đến, hỏi Tống Viễn Tuần: “Có thể kết nối giọng nói với anh không?”

Xe Tống Viễn Tuần cũng đã khởi động, cúi đầu nhìn vài chữ trên màn hình, tay ngừng lại vài giây, rồi quay đầu nói với hai người bạn học trong xe: “Tôi ra ngoài gọi điện thoại.”

Thấy bạn học gật đầu, Tống Viễn Tuần mới cầm điện thoại lên, bước xuống xe, đóng cửa lại, đi xa xa chút, gọi điện cho Phương Chiêu Mộ.

Phương Chiêu Mộ rất nhanh đã nhận, ở đầu kia gọi anh: “Andrew.”

Thanh âm Phương Chiêu Mộ không quá lớn, lộ chút thân mật và ỷ lại rất tự nhiên nên không khiến người khác phiền chán.

“Sao thế?” Tống Viễn Tuần thấp giọng hỏi.

Nghe qua vô số giọng nói mà Phương Chiêu Mộ gửi cho anh, nhưng Tống Viễn Tuần vẫn không quen khi nghe Phương Chiêu Mộ trực tiếp nói chuyện với anh lắm.

Kết nối giọng nói với Phương Chiêu Mộ, giống như đem thực tại tách mở ra, tạo ra một Andrew không có thật, được Tống Viễn Tuần đóng vai một cách miễn miễn cưỡng cưỡng, không tình nguyện.

“Anh xuống máy bay rồi à?” Phương Chiêu Mộ hỏi hắn.

Phương Chiêu Mộ thật giống như bởi vì được nói chuyện với Andrew mà vui vẻ, Tống Viễn Tuần nói: “Xuống rồi.”

“Seattle có mưa không?” Phương Chiêu Mộ lại hỏi.

Tống Viễn Tuần đã sớm chuẩn bị, nói với Phương Chiêu Mộ: “Trời đầy mây, nhưng không mưa.”

“Tôi xem dự báo thời tiết, thấy bảo là ngày mai trời bắt đầu đổ mưa.” Phương Chiêu Mộ nói, “Anh nhớ phải mang theo dù đó.”

“Ừm.” Tống Viễn Tuần nói.

Phương Chiêu Mộ im lặng một hồi, Tống Viễn Tuần hỏi cậu: “Còn chuyện gì nữa không?”

“Không có.” Phương Chiêu Mộ ngoan ngoãn nói, “Bye bye.”

Tống Viễn Tuần cúp điện thoại, trở về trong xe, đưa bạn học đến nhà hàng đã hẹn trước kia. Đỗ xe xong, Tống Viễn Tuần thấy Phương Chiêu Mộ gửi tin nhắn cho anh, mở ra xem xem, Phương Chiêu Mộ nói một mình ở nhà hàng chuẩn bị ăn cơm, rất muốn nói chuyện cùng Andrew.

Còn nói thức ăn nhà hàng này không tồi, khi nào Andrew trở lại thành phố C, nhất định sẽ dẫn anh đến ăn, như vậy là có thể gọi suất ăn tình nhân, ăn món đồ ngọt chỉ có người yêu mới có thể gọi kia.

“Suất ăn tình nhân?” Tống Viễn Tuần trả lời Phương Chiêu Mộ.

“Cũng giống như suất ăn hai người ý.” Phương Chiêu Mộ giải thích nói, “Anh ăn là được rồi, quản nhiều như vậy làm gì.”

Tống Viễn Tuần cùng bạn học vừa vào cửa, đã nhìn thấy Phương Chiêu Mộ ngồi ở vị trí gần cửa sổ đối diện cửa ra vào, tay chống cằm nhìn chung quanh, trước mặt đặt một chén canh. Tống Viễn Tuần cách Phương Chiêu Mộ không quá năm mét, ánh mắt đảo qua Phương Chiêu Mộ, dừng lại trên mặt cậu.

Lúc ngước mắt lên nhìn thấy Tống Viễn Tuần, lông mày Phương Chiêu Mộ đang giãn ra lập tức cau lại, cậu nhanh chóng cúi đầu, dùng cái muôi khuấy khuấy chén canh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play