“Cô ấy rất thân thiện với anh ta(Hoàng Long ấy mọi người).Hai người đó đã ôm nhau, nói chuyện rất thân mật với nhau, cười nói với nhau rất tự nhiên.Còn với mình thì lúc nào cô ấy cũng cáu gắt, không hề ôm nhau, nói chuyện với nhau không tự nhiên như thế.Hì…mà cũng phải thôi, cậu ta là bạn thân của cô ấy mà, cậu ta lại thích cô ấy nữa chứ.Có lẽ mình chẳng là gì cả với cô ấy.”_Gia Kiệt nhớ lại lúc đó:
“-Thăm cậu.À, mà cậu có bạn trai chưa?
- Hở….bạn trai ấy hả?
- Ừ
- Chưa.Nhưng sao lại hỏi vậy?
- Chỉ hỏi cho vui thôi mà.Ở đây có vui không?
- Vui lắm.Mà cậu để ý em nào chưa?
- Chưa.Chẳng phải tớ bảo tớ bị cậu làm cho say nắng rồi sao?
- Hả…gì…gì..cơ?Đừng…có đùa nữa?
- Tớ nói thật
- Tớ bảo..đừng…đùa nữa mà..
- Ha ha, xem cậu kìa.Tớ chỉ nói đùa chút thôi
Cô ấy đã ngượng ngùng.Có lẽ cô ấy cũng…Hai người nói chuyện quên mất sự hiển diện của mình.Họ nói chuyện rất hợp nhau.Mình nên làm gì đây.Haizzzzzzzzzzz”_Gia Kiệt thở dài
- Cho cậu nè!_Hoàng Long mỉm cười chìa túi kẹo bạc hà cho Tiểu Phong
- Woa, kẹo bạc hà.Cậu còn nhớ sao?
- Ừm
- Ôi, cậu đúng là người bạn tuyệt vời
- Chỉ là người bạn thôi sao?_Hoàng Long trầm giọng hỏi
- Đương nhiên là không rồi…..
- Thật sao?Vậy còn là gì nữa?_Hoàng Long vui mừng hẳn lên.”Có lẽ cô ấy đã nhận ra tình cảm của mình!”
- Là một người anh trai tuyệt vời
- Anh?Cậu xem tớ là anh trai sao?_Hoàng Long thất vọng
- Ừm.Sao vậy?Cậu không vui à?Cậu không thích làm anh tớ sao?Vậy tớ chỉ xem cậu là bạn thôi, được chưa?
- Ừ.Tùy cậu.Xem tớ là gì cũng được_Hoàng Long gượng cười.”Lại thế.Lần nào cũng vậy.Chẳng lẽ em không muốn chấp nhận tình cảm của anh sao?Sao không cho anh một cơ hội.Bốn năm, bốn năm chỉ đủ để anh trở thành anh trai của em thôi sao?Em có biết là anh đã kiên nhẫn chờ đợi như thế nào không?Tiểu Phong, em độc ác lắm!Em độc ác lắm, cô bé à”_Hoàng Long cười buồn
- À!Hôm qua cậu nói là có chuyện muốn nói với tớ phải không?
- À.Chỉ là muốn đưa cậu đi chơi nên nói vậy thôi.Không giận mình đấy chứ!
- Dĩ nhiên là không rồi.Cậu đã đích thân đưa tớ đi chơi kia mà.Cảm ơn cậu!
- Không có gì
- Tớ gọi cậu là anh trai được không?_Tiểu Phong e ngại nhìn Hoàng Long
- Anh trai?_Hoàng Long nhíu mày
- Đừng..đừng hiểu lầm nhé!Tớ không có ý gì đâu.Nếu cậu không thích thì thôi vậy.Tớ không có ý phản bội lời nói lúc nãy đâu_Tiểu Phong nhanh nhảu biện minh
- Không sao.Nhưng sao cậu lại muốn gọi tớ là anh trai.
- Tại vì…tớ…tớ nhớ anh trai tớ lắm.Không biết bây giờ anh ấy thế nào rồi nên….Tớ thật sự không có ý biến cậu thành người thay thế anh tớ đâu.Chỉ là cậu đối xử với tớ giống như anh tớ đã đối với tớ thôi nên tớ…
- Hì, được rồi nếu cậu muốn tớ sẽ làm anh trai cậu nhé!Được chưa em gái.Em có chịu nhận người anh này không?_Hoàng Long cười
- Thật chứ?Cậu chịu làm anh trai tớ thật à?
- Ừm
- Ôi, tớ vui quá.Thú thật, cậu là một người anh trai rất tuyệt vời.Cảm ơn anh nhiều lắm!_Tiểu Phong vui mừng ôm chầm lấy Hoàng Long
Thình thịch!Thình thịch!_”Tim mình nó đang đập.Ngốc ạ,anh thực sự chả muốn làm anh trai em chút nào.Nhưng nếu em có thể vui anh nguyện làm người thay thế anh trai em chăm sóc cho em”
- Nhưng sao em không trở lại nước Anh để thăm anh trai em.Cả gia đình nữa.Em nhớ họ mà.
- Em..em cũng muốn lắm nhưng mà…
- Nhưng mà sao?
- Lúc ra đến sân bay em lại có cảm giác tiếc nuối kinh khủng.Hình như em sợ rời xa thứ gì đó.À..không phải mà là em sợ phải rời xa một người thì phải.Em không biết mình bị cái gì nữa.Thú thật với anh một bí mật nhé!_Tiểu Phong ngập ngừng
- Bí mật?
- Ừm
- Ừ.Anh trai này sẵn sàng nghe.Em nói đi.
- Thật ra, sau đó em có đi khám nhưng họ bảo em vẫn khỏe.Nhưng làm sao có thể chứ?
- Em không tin họ.
- Không.Dĩ nhiên là em tin vào chẩn đoán của bác sĩ rồi.Họ là bác sĩ giỏi cơ mà.
- Vậy em thắc mắc điều gì?
- Để xem nào.Họ bảo em không bị gì cả nhưng khi em đứng gần tên đó tim em đập nhanh lắm.Nhất là cái lúc đó…ôi trời ơi…
- Sao vậy?
- Không..chỉ là cái lúc đó mặt em tự nhiên nóng rang, tim đập mạnh, chân run.Em không biết lúc đó mình bị gì nữa.Anh có biết là em biết gì không?
- Lúc đó là lúc nào?
- Ờ..không…không có gì đâu anh.
- Em làm anh buồn đó?
- Sao cơ?Em á?
- Ừm_Hoàng Long gật đầu
- Sao vậy anh
- Em coi anh là anh mà lại không muốn cho anh biết lúc đó là lúc nào.
- Không.. chỉ là..chỉ là…chỉ là…
- Thôi vậy, nếu khó nói thì không có cũng được
- Thật hả anh?_Tiểu Phong phấn khởi(Cứ như đứa con nít ấy nhỉ?)
- Ừm.Nhưng đổi lại em phải cho anh biết tên đó là tên nào.
- Tên đó…nhất thiết phải cho anh biết sao?
- Ừm_Hoàng Long gật đầu nghiêm túc
- Tên đó là…là…là..
- Lại ấp úng nữa rồi.Vậy để anh nói tên nhé!Em chỉ việc gật đầu thôi, được không?
- Nhất định phải vậy hả anh?
- Tất nhiên rồi.Anh bắt đầu nhé!Tên đó là anh à?_Hoàng Long chờ đợi
- Anh đùa à.Sao lại là anh được chứ.Anh trai của em sao lại có thể làm cho em bị bệnh vớ vẩn đó được chứ_Tiểu Phong cười, nụ cười vô tư nhưng nó khiến một người đau lòng.
Hoàng Long lặng ngắt đi. “Người đó không phải là mình.Ha ha, Tiểu Phong, đồ ngốc, em yêu rồi đó nhưng người đó lại không phải là anh, không phải là anh.Anh thất bại rồi.Rốt cuộc thì bao nhiều năm chờ đợi kết quả cuối cùng…anh vẫn thất bại, thất bại!”.Lát sau, lấy lại vẻ mặt thân thiện và nụ cười tươi tắn thường nhật Hoàng Long lên tiếng:
- Anh hơi tiếc vì người đó không phải là anh đấy
- Sao anh lại phải tiếc chứ?_Tiểu Phong khó hiểu
- Em chưa yêu ai bao giờ phải không?
- Sao anh biết hay vậy?
- Ha ha, em gái anh ngây thơ và trong sáng thật đó
- Em mà ngây thơ á?Trong sáng thì em nhận còn ngây thơ thì không đời nào nhá!
- Hì, cảm giác đó chỉ khi em yêu mới có mà thôi.
- Whattttttttt?_Tiểu Phong hét lên
- Cái gì mà em hét dữ vậy?
- Anh không nhầm chứ?
- Hoàn toàn không
- Anh không đùa chứ?
- Dĩ nhiên là…
- Dĩ nhiên là có phải không?_Tiểu Phong nhanh nhảu
- Dĩ nhiên là không.Anh chưa nói xong mà!
- Chắc chắn anh nhầm rồi.Em thề đó.Em không thể nào yêu tên đó được.Nói giữa em và hắn có tình bạn thì em còn có thể phần nào chấp nhận chứ yêu á?Em hoàn toàn phản đối.Em chẳn có tình cảm gì với hắn cả.
- Hì, anh tò mò người đó là ai mà hạnh phúc có được trái tim em đấy.
- Đã bảo là em không có tình cảm gì với hắn hết rồi còn_Tiểu Phong giận dỗi
- Ha ha, em gái ngốc của anh ạ,đừng nên phủ nhận sự thật, lừa dối mình đến khi mất đi người đó thì người bị tổn thương là em đó.Thôi, cũng chiều rồi,anh đưa em đi ăn nhé!
Tiểu Phong không nói gì.Cô lặng người, mặc dù cố phủ nhận điều đó nhưng có lẽ cô cần suy nghĩ về nó thật kĩ.
- Chúng ta đi ăn nhé!
- Tiểu Phong…Tiểu Phong…_Hoàng Long lay cánh tay Tiểu Phong
- Hở…gì hả anh?
- Anh đưa em đi ăn tối nhé!
- Ờ..à vâng.Ta đi thôi anh.
- Nghĩ gì mà thẩn thờ người ra vậy?
- Không có gì đâu anh.
- Vậy à?
- Dạ.Đi nhanh thôi anh.
- Ừm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT