Tại sân bay Tân Sơn Nhất:

- Lúc nào con về?_Mẹ Tiểu Tuyết nhìn con âu yếm hỏi

- Con cũng không biết nữa.Nhưng sẽ sớm thôi mẹ ạ

- Ừ, ta cũng mong vậy

- Ba sao rồi mẹ?

- Ba con vẫn chưa có tiến triễn gì?Nhưng ta tin ba con sẽ sớm tỉnh lại thôi_Mẹ Tiểu Tuyết rưng rưng

- Lệ Quyên à, cậu đừng buồn nữa.Bọn mình nghĩ chồng cậu sẽ sớm tỉnh lại thôi.Ở hiền gặp lành mà_Mẹ Tiểu Phong quay sang an ủi bạn

(Thêm một chú ý nhỏ nữa nhé!_các bà mẹ của nhóm Tiểu Phong là bạn thân của nhau.)

- Ừ.Ngọc Châu nói đúng đó.Cậu đừng lo lắng quá!_mẹ Tiểu Vy thêm vào

- Chuẩn bị đi thôi các cậu_Mẹ Tiểu Đan nói

- Tạm biệt con của mẹ!Mẹ sẽ nhớ con nhiều_Các bà mẹ của nhóm Tiểu Phong ôm lấy con mình âu yếm

- Chúng con cũng sẽ nhớ mẹ nhiều!

2 tuần sau, cũng tại sân bay Tân Sơn Nhất:

- Không đi không được sao?_Gia Kiệt nhìn Tiểu Phong đầy nuối tiếc

- Đừng có nhìn tôi bằng cái ánh mắt đó.Cậu làm tôi nổi hết da gà lên rùi nè_Tiểu Phong đang đá trả lời

- Anh sẽ nhớ em nhiều lắm!_Thiên Lâm ôm chầm lấy Tiểu Đan

- Em cũng vậy!_Tiểu Đan luyến tiết

- Tiểu Tuyết,ở lại đây thêm một năm nữa được không?_Tiểu Vy nài nỉ

- Cậu muốn vậy?

- Ừm_Tiểu Vy gật đầu

- Còn các cậu?

- Ở lại thêm một năm nữa nha!_Tiểu Đan nói

- Tớ thì sao cũng được_Tiểu Phong khoanh tay trước ngực trả lời

- Vậy được rồi.Các cậu ở lại nhé!_Tiểu Tuyết mỉm cười

- Cậu nói thật à?_Tiểu Vy mừng rỡ

- Thật _Tiểu Tuyết mỉm cười

- Cậu cũng sẽ ở lại chứ?_Tiểu Phong nghi hoặc.Bởi xưa nay, một khi Tiểu Tuyết đã quyết định điều gì thì sẽ không bao giờ thay đổi,nhưng lần này Tiểu Tuyết lại dễ dàng thay đổi dự định của mình, cô e là…

- Không_Tiểu Tuyết trả lời

- Ủa sao vậy?Cậu không muốn ở lại cùng bọn tớ sao?Thiếu cậu bọn tớ sẽ buồn lắm!_Tiểu Đan rưng rưng.

- Tiểu Đan nói đúng đấy.Cậu ở lại với bọn tớ nha!_Tiểu Vy mếu máo

- Tớ..tớ…tớ e là…

- Này, đi thì phải cùng đi chứ!Cậu bảo bọn tớ ở lại để cậu về đó một mình à?Bạn bè kiểu gì vậy?Cậu đang bỏ rơi chúng tớ đấy_Tiểu Phong giận dữ

- Tớ không có ý đó.Nhưng lần này tớ nhất định sẽ về.Còn hai chữ “bỏ rơi”, đừng bao giờ thốt ra chúng

- Cậu về bọn tớ cũng sẽ về.Đi, chúng ta cùng đi, vậy về….

- Tớ sẽ quay lại

- Cậu sẽ quay lại.Tiểu Tuyết cạu nói thật à?_Tiểu Vy mừng rỡ

- Ừ.Tớ sẽ trở lại.Sớm thôi

- Bao giờ cậu trở lại?_Tiểu Phong hỏi

- 1 tháng nữa

- Có lâu quá không?_Hạo Thiên lên tiếng

- Lâu?_Tiểu Tuyết ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Hạo Thiên

- Tôi sẽ nhớ cậu nhiều lắm!Thời gian đó quá dài!

“Nhớ!” Cậu ta vừa nói nhớ mình.Mình hình như nghe nhầm thì phải?Tim mình.Điên..điên rồi.Ngoài cậu ấy ra mình sẽ không…không bao giờ….”_Nhớ ư?_Tiểu Tuyết hỏi

- Ừm

- Ha ha, thật vớ vẩn_Tiểu Tuyết ngửa mặt cười lớn

- Vớ vẩn?

- Hì, có lẽ vậy.Thôi tạm biệt.Tớ sẽ quay lại vào tháng sau.Tớ sẽ nhớ các cậu nhiều!_Tiểu Tuyết nói rồi ôm lấy từng người bạn của mình, nhìn họ một lượt.Cuối cùng, cô bước đến trước mặt Hạo Thiên:

- Tôi…rất ngưỡng mộ tài quản lí của cậu.Rất suất sắc! Sau khi tồi trở lại Việt Nam, tôi có thể đến chỗ cậu học hỏi kinh nghiệm không?_Tiểu Tuyết nghiêng đầu hỏi

- Học hỏi?_Hạo Thiên hỏi lại_”Tiểu Tuyết, tình cảm của em dành cho tôi chỉ thế thôi sao?Chúng ta chỉ có thể dừng ngang đó?”

- Ừm.Được chứ?

- Được_Hạo Thiên gật đầu tuyệt vọng

- Cảm ơn_Tiểu Tuyết mỉm cười rồi kéo vali bước đi

- Nhớ quay lại nhé!_Tiểu Phong nói vọng theo

Tiểu Tuyết quay lại nhìn bạn gật đầu rồi bước đi tiếp

Gần một tháng sau:

Tại phòng VIP của”Angel or Devil”:

- Nhớ Tiểu Tuyết quá đi!_Tiểu Vy phụng phịu

- Ừ, không biết nó đang làm gì ở bên đó nhỉ?_Tiểu Phong nhấm nháp chút rượu nho, nói

- Còn hơn một tuần nữa Tiểu Tuyết mới về.Không biết chúng ta sẽ làm gì trong những ngày này nhỉ?Không có Tiểu Tuyết đi chơi cũng mất vui.Haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz.Ôi chán dễ sợ_Tiểu Đan thở dài

- Anh ganh tị với cô ấy đấy_Thiên Lâm nhìn Tiểu Đan nói

- Ganh tỵ gì cơ?_Tiểu Đan ngây thơ

- Hì, cậu thông cảm.Vì chúng tôi là bạn lâu năm mà.Thiếu một người sẽ buồn lắm_Tiểu Vy nói

- Anh ganh tỵ về vấn đề đó à?

- Ừm_Thiên Lâm giận dỗi

- Hì..ha ha_Tiểu Đan bỗng bật cười lớn

- Em cười cái gì chứ?

- Cười vì cái gì á?Vìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii….

- Vì cái gì?

- Cái bản mặt giận dỗi của anh đó

- Em…em…._Thiên Lâm giận quá không biết phải nói gì

- Này, mày bị say nắng ai rồi à?_Anh Khang ngồi cạnh Hạo Thiên dò hỏi

- Ai?

- Vương Hàn Tuyết

- Vớ vẩn

- Tao nhớ mày bảo nhớơơơơơ người ta kia mà_Gia Kiệt chen vào

- Tao thấy mày mới là người say nắng đó_Hạo Thiên đáp lại

- Tao thì say ai được chứ

- Kia kìa_Hạo Thiên đẩy ánh mắt về phía Tiểu Phong

- Ai..ai..nói chứ?_Gia Kiệt ấp úng

- Điều này không cần ai nói mọi người cũng thấy rõ_Anh Khang đáp

- Gì mà thấy rõ chứ?

- Why not?

- Thôi, không nói chuyện với bọn mày nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play