Trời ngả về đêm, Sùng Thiên sau khi dọn dẹp xong đã chạy ra ngoài với đám trẻ con trong thôn. Với chúng thì Thiên chính là lão đại được bọn trẻ tôn sùng. Hôm nay hắn đột phá cảnh giới Trúc Linh nên cơ hồ đám trẻ đều hân hoan. Một vài đứa còn luôn miệng gọi một tiếng “ lão đại”.
Cách chỗ đám trẻ đang hân hoan vui mừng thì tại một nơi khác ở bên trong tòa kiến trúc giữa làng nơi các đại trưởng lão đang nghị sự. Giờ phút này đại trưởng lão mặc một thân đạo bào màu xanh kiểu dáng rát có cốt cách tiên gia. Chẳng là cứ 5 năm một lần trong thôn sẽ có một buổi trắc nhiệm tư chất cho đám trẻ trên 10 tuổi. Nếu chúng có tư chất tốt sẽ được ưu tiên giành thời gian đào tạo để trở thành một Linh sư chân chính. Còn đám trẻ không có tư chất thì sẽ phải về nhà cả đời làm các công việc chân tay. Chuyện đáng lẽ cũng chẳng có gì nhưng hôm nay mọi người ngồi lại đến giờ phút này trên cơ bản là vì việc Đại Nam Học Viện lần này có tới thôn để cùng tham gia trắc thí linh căn.
Văn Lang Đại Lục, Văn Lang Quốc có rất nhiều các học viện đào tạo Linh sư từ sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Trong số các học viện đó thì có thể kể đến 2 học viện Quốc tử giám đế đô học viện và Đại Nam học viện. 2 cái tên này luận về chất lượng đào tạo và học viên thì đều đứng đầu Văn Lang Quốc. Quốc tử giám đế đô học viện là học viện đào tạo giành riêng cho con cháu có thế gia hùng mạnh và con cháu hoàng thất, Đại Nam học viện thì lại chiêu mộ các học viên từ khắp nơi không phân biệt giàu nghèo.
Học viên của các học viện sau khi tốt nghiệp thường vẫn liên lạc lại với trường. Từ đó tạo nên một hệ thống liên kết giữa trường cùng các thế lực bên ngoài. Chính vì lẽ đó nên dù nhiều thế lực lớn hay đại tông môn thậm chí hoàng thất cũng phải mắt nhắm mắt mở nhìn các học viện này phát triển. Tất nhiên các học viện cũng không có can dự quá nhiều vào các chuyện thế sự đời thường, nói chung việc ai nấy lo.
Nghe đâu trưởng thôn trước kia cũng là một học viên của Đại Nam học viện. Thế nên lần này ra ngoài buôn bán chẳng hiểu thế nào liền có thể mời một đoàn đạo sư về thôn tuyển sinh. Ngay lúc nhận được tin báo của trưởng thôn thì đại trưởng lão đã ngay lập tức tập hợp một hội nghị các trưởng lão bàn bạc về sự kiện trác thí Linh căn sắp tới. Có điều ngay lúc định bàn bạc thì Sùng Thiên lại đột phá Trúc Linh cảnh đẫn đến bây giờ mới có thể chính thức thông tri tới các trưởng lão.
Sự kiện trắc thí linh căn còn gần 2 tháng nữa mới tổ chức mà giờ phút này trong thôn đã huyên náo lên rất nhiều. Một vài hộ khá khá trong thôn cũng có con cái đến tuổi trắc thí liền tìm mua các loại đan dược có chức năng phụ trợ tinh tiến tu vi cho con cái. Một số hộ khác để yên tâm hơn còn đem quà cáp đến biếu xén gia đình các trưởng lão nhằm cho con mình một cơ hội.
Bên trong phòng nghị sự các trưởng lão đang tranh luận sôi nổi, đại trưởng lão thì ngồi một bên nhắm mắt định thần nghe các trưởng lão khác huyên thuyên. Mấy vị này cơ hồ ai nấy cũng đều tự hào về thôn của mình nhiều lắm nên đã soạn thảo ra một danh sách dài những cái tên của con cháu sẽ vượt qua cuộc trắc thí. Tất nhiên là cũng có thêm mọt danh sách ứng cử viên đề cử vào học viện Đại Nam. Có điều tuyệt nhiên Thiên lại không nằm trong danh sách đề cử đó.
Đại trưởng lão đang ngồi nhắm mắt lúc này khóe miệng nhếc lên điệu dáng cười mỉa mai. Tựa hồ như đang coi thường đám con cháu vô tích sự này. Lúc này một lão hán mặt nhăn đứng lên vỗ bàn cái Uỵch nói lớn “ Các vị trưởng lão có phải hồ đồ rồi không, như ta biết Đại Nam học viện mỗi năm tuyển sinh tại mỗi địa phương có hạn, ví như thôn ta cùng bất quá cũng chỉ được 9 xuất là cao. Vậy mà mỗi vị ở đây lại muốn đưa con cháu của mình vào hết như thế thì hơi thiếu công bằng. Chúng ta đều là các Trưởng lão nên ta cũng không có nói nhiều, luận về thực lực thì đám con cháu chúng ta mà có hoàn cảnh tu luyện tốt thì có khi còn vượt xa đám con cháu thế gia, huống hồ Thôn ta là một thôn lớn có trên 500 hộ nên càng phải cần dòng dõi các trưởng lão chúng ta hùng mạnh. Các vị nói xem có phải 9 xuất này nên phân chia đều cho 8 trưởng lão chúng ta không”. Lão hán mặt nhăn vừa nói xong thì trên mặt mỗi người một vẻ tỏ ra trầm ngâm suy nghĩ. Đợi một lát sau một lão giả đứng lên. Lão giả này tuổi tác khá cao, râu tóc lão đã bạc hết và đặc biệt lão còn bị cụt mất một cánh tay trái. Lão già ho khan hai tiếng rồi mới mở lời “ Tứ trưởng lão nói không sai, Chúng ta 8 vị trưởng lão mỗi người đề cử ra một hậu nhân tu vi tốt nhất rồi còn dư một xuất chúng ta sẽ nhường cho Trưởng thôn. Các vị thấy như thế có ổn thỏa không. Haha”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT