Văn Nghiễn làm một cái danh sách, đem địa phương có thể làm nơi hẹn hò toàn bộ đều đưa ra cho Bạch Đào chọn, nhìn cậu muốn đi đâu.
Bạch Đào nhìn danh sách một loạt các địa điểm hẹn hò lý tưởng liền cảm giác chứng không dứt khoát của mình phát tác, cảm thấy nơi này rất tốt, chỗ đó cũng không tồi, chọn tới chọn lui chọn không ra.
Văn Nghiễn đợi một lúc nhưng không thấy Bạch Đào rep thì liền biết hiện tại cậu đang suy nghĩ gì, anh trực tiếp gọi điện cho cậu, Bạch Đào bên này lập tức nhận, cậu đang ở ký túc xá, sợ bạn cùng phòng nghe được liền nhỏ giọng ‘Này’ một tiếng
Văn Nghiễn nói: “Những chỗ này chúng ta đều sẽ đi, hiện tại ngươi liền chọn ra một chỗ ngươi muốn đi nhất là tốt rồi.”
“Như vậy a” Bạch Đào trầm ngâm một chút, quyết định trước tiên nên đi nơi nào: “Vậy đi công viên trò chơi đi.”
“Hảo” Dừng một chút, Văn Nghiễn lại hỏi: “Ngươi ăn gì chưa? Lát nữa ngươi có muốn cùng ta ăn một bữa cơm hay không? Ta muốn gặp ngươi.”
Chưa nghe thấy câu trả lời của Bạch Đào thì Văn Nghiễn đã nghe ở đầu dây bên kia truyền tới một thanh âm xa lạ:
“Bạch Đào, ngươi cùng bạn trai ngươi gọi điện thoại à?! Cuối tuần này các ngươi ra ngoài chơi có về ký túc xá hay không? Nhớ làm tốt biện pháp an toàn a.”
Tiếp đến chính là giọng của Bạch Đào có chút vội vàng:
“Ngươi đừng nói bừa!!!”
Trong loa truyền đến âm thanh cười nói vui vẻ xen lẫn tiếng Bạch Đào vô lực biện giải, một lúc sau, âm thanh đối diện mới nhỏ lại, nhất định là Bạch Đào ra ban công nghe điện thoại của anh. Anh biết Bạch Đào vào lúc này nhất định sẽ thẹn thùng, mặt của cậu nhất định sẽ đỏ bừng lên rất đáng yêu.
“Này, ngươi còn nghe sao?”
Thanh âm của Bạch Đào nhuyễn nhu âm cuối làm tâm anh ngứa
“Ân, ta đang nghe.”
Văn Nghiễn cũng đi ra ban công, ngửa đầu cùng Bạch Đào xem cùng một mảnh ánh trăng sao.
“Bạn cùng phòng của ta hắn nói mò, bọn họ rất thích trêu đùa ta”
Trong lời nói của Bạch Đào có một chút điểm oán giận, cậu oán giận lên như là đang làm nũng, tổng khiến người không nhịn được muốn ôm lấy cậu, nói một ít lời ngon tiếng ngọt hống hống cậu
Văn Nghiễn rất yêu thích Bạch Đào như vậy nói chuyện cùng anh, hướng anh oán giận những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, nói ngày hôm nay cậu đụng phải người nào rồi nói cái gì. Cậu giống như là đem toàn bộ sinh hoạt kể cho anh mà không giữ lại chút nào, chia sẻ cảm xúc của mình trong một ngày, sau đó nhượng Văn Nghiễn không trở ngại chút nào xâm lấn sinh hoạt của cậu nắm giữ cậu hết thảy.
Văn Nghiễn mỉm cười hỏi cậu: “Cho nên cuối tuần này ngươi còn muốn về ký túc xá sao?”
Bên kia yên tĩnh vài giây, sau đó điện thoại liền bị cúp.
Văn Nghiễn nhìn thông báo cuộc gọi đã kết thúc trên màn hình, lắc đầu cười cười. Da mặt Bạch Đào hảo mỏng, lá gan quá nhỏ, căn bản không chịu nổi trêu đùa.
Hai ngày sau đó Bạch Đào da mặt mỏng không có tiếp nhận điện thoại của Văn Nghiễn không biết xấu hổ, thế nhưng vi tin ngược lại vẫn là mỗi ngày phát, tán gẫu về chuyện lặt vặt phát sinh mỗi ngày
Sáng sớm ngày cuối tuần Văn Nghiễn đã ở dưới ký túc xá của Bạch Đào chờ cậu, Bạch Đào quên mất chính mình cuối tuần không đặt báo thức, khi nghe Văn Nghiễn gọi điện mới cuống quít rời giường rửa mặt, qua gần hai mươi phút cậu mới chuẩn bị hảo, thở hổn hển từ trên lầu chạy xuống chỗ Văn Nghiễn, đối với anh nói xin lỗi:
“Xin lỗi, tối hôm qua ta quên đặt đồng hồ báo thức.”
Biểu tình của Văn Nghiễn vẫn bình thường, cũng không có bởi vì chờ lâu mà bực mình, anh vuốt vuốt lại tóc bị bay toán loạn của cậu sau đó dắt tay cậu, nói:
“Chỉ cần ngươi tới, muộn mấy cũng không tính là muộn.”
Bạch Đào kỳ thực đối với luyến ái có rất nhiều ảo tưởng, nhưng bây giờ cùng Văn Nghiễn tay trong tay đứng ở trước cổng công viên trò chơi, tâm lý ngược lại sinh ra mấy phần cảm giác không thực
Cậu thật cùng Văn Nghiễn nói chuyện yêu đương, hơn nữa còn tay dắt tay đi công viên trò chơi hẹn hò a.
Văn Nghiễn đã đặt vé online nên không cần phải xếp hàng, trực tiếp xoát mã đi vào, vào cuối tuần công viên trò chơi có rất nhiều người, mỗi cái trò chơi đều có một hàng dài xếp hàng, Bạch Đào không dám chơi mấy trò kích thích như tàu lượn siêu tốc này nọ, cái khác cũng không biết muốn chơi gì, đơn giản nắm tay Văn Nghiễn ở trong công viên trò chơi tản bộ.
Văn Nghiễn nhìn thấy bên cạnh có chú hề đang bán bóng bay, vây quanh là một vòng tiểu bằng hữu, anh cũng đi tới mua một quả bóng bay hình trái tim trở về thắt ở cổ tay Bạch Đào
Bạch Đào kéo kéo cái dây trên cổ tay, nói:
“Ngươi cho ta trói cái này là sợ ta đi mất sao?”
“Đúng vậy, bên trong nhiều người như vậy, vạn nhất ngươi đi lạc ta phải làm sao a?”
“Vậy ngươi nắm tay chặt một chút, ta sẽ không đi lạc nha.” Bạch Đào gãi gãi lòng bàn tay của Văn Nghiễn, sau đó hỏi anh: “Ngươi có muốn ở trong vòng đu quay hôn môi không?”
Văn Nghiễn cúi đầu nhìn cậu, tầm mắt của Bạch Đào cũng nhìn vòng đu quay to đùng sừng sững ở bên cạnh, thấy Văn Nghiễn thật lâu không trả lời, lại hỏi:
“Ở vòng đu quay hôn môi sẽ rất bình thường sao?”
Văn Nghiễn nói: “Không có chút nào bình thường, ta cũng muốn cùng ngươi tại vòng đu quay hôn môi.”
Bọn họ sắp xếp cái muốn chơi đầu tiên chính là vòng đu quay, người chơi cái này không phải rất nhiều, không tới mười phút bọn họ liền ngồi lên một khoang hai người. Chờ vòng đu quay chuyển tới điểm cao nhất bọn họ đã bắt đầu hôn môi.
Bạch Đào nhón chân lên nhắm mắt tiến lại gần, đem môi mình kề sát môi Văn Nghiễn, bộ dáng cậu hôn môi rất nghiêm túc, như hiến tế vậy. Văn Nghiễn ngậm môi dưới của cậu, rất mềm rất nhẹ rất cẩn thận hôn cậu, không hề có dục vọng, chỉ thuần túy là một nụ hôn.
Vòng đu quay quay một vòng mất mười phút, từ điểm cao nhất xuống dưới tổng cộng năm phút đồng hồ, bọn họ liền hôn môi suốt năm phút đồng hồ
Chờ bọn cậu ngồi xong vòng đu quay xuống dưới, Văn Nghiễn đột nhiên hỏi Bạch Đào:
“Ngươi tại vòng đu quay cùng ta hôn môi, là muốn cùng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ sao?”
Bạch Đào xoát một cái liền đỏ mặt, thời điểm hôn môi thì không đỏ mặt, hiện tại mặt đỏ đặc biệt, Văn Nghiễn đột nhiên cúi đầu tại trên môi của cậu hôn một chút, dẫn tới những tiểu bằng hữu ở xung quanh quay qua nhìn hai người bọn họ.
Bạch Đào không chịu được ánh mắt của tiểu hài tử ngây thơ tò mò, nhanh chóng lôi kéo Văn Nghiễn chạy trốn, chờ chạy đến một chỗ vắng người, Bạch Đào mới bỏ tay Văn Nghiễn ra nằm nhoài lên ghế đá thở dốc.
Văn Nghiễn cũng suyễn, thở gấp rồi đột nhiên nở nụ cười:
“Ta có cảm giác chúng ta như là học sinh trung học nói chuyện yêu đương, quá ngây thơ.”
Bạch Đào nhìn anh rồi cũng cười theo, Văn Nghiễn hỏi cậu:
“Ngươi có muốn đi đu quay ngựa gỗ hay không a?”
“A? Nhưng đó là chỗ của tiểu bằng hữu.”
Bạch Đào nhìn sang, ngồi trên ngựa gỗ đều là nhóc con, cha mẹ các bé thì ở bên ngoài nhìn.
“Ngươi cũng là tiểu bằng hữu a.” Văn Nghiễn một lần nữa nắm lấy bàn tay của Bạch Đào: “Tiểu bằng hữu Bạch Đào có muốn chơi đu quay ngựa gỗ hay không a?”
“Muốn!” Bạch Đào đột nhiên nở nụ cười, cậu nhào tới ôm lấy eo Văn Nghiễn: “Ta muốn chơi đu quay ngựa gỗ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT