Cho dù là nữ minh tinh xinh đẹp, cũng không chịu nổi khảo nghiệm của cameras. Để mặt mộc trên ống kính, sẽ chỉ làm người không có thần thái, cho dù là một nữ minh tinh cũng sẽ bị lẫn bên trong đám người.
Về điểm này, người trong giới giải trí đều biết. Từ Ngọc Thuý không tin Hà Duyệt không biết.
Nhưng mặc cho cô nói đến gãy lưỡi, Hà Duyệt cũng hề không dao động.
Trong khoảng thời gian ngắn, Từ Ngọc Thúy nhịn không được nổi giận: "Lễ phục chuẩn bị cho em, em thích thế nào thì thế ấy đi, chị mặc kệ!" Nói, liền nhét một bộ lễ phục vào trong lòng ngực cô.
Hà Duyệt mở ra xem, chỉ thấy bên trong là một bộ váy dài thủ công tinh tế màu trắng, sa mỏng bao trùm, váy dài nhẹ nhàng, mặc vào người trông như là tiên nữ. Cả bộ còn có một hộp trang sức, bên trong là một cái vòng cổ kim cương toả sáng lấp lánh, cùng với một đôi hoa tai, có thể thấy được là dùng tâm tư tỉ mỉ mà chuẩn bị.
Cô không khỏi rũ mắt xuống, cười nhẹ nói: "Em biết là chị tốt với em nhất mà."
"Vậy em vì cái gì còn một hai phải nhất ý cô hành?" Từ Ngọc Thúy tức tối chất vấn: "Cho dù là giận dỗi với An Kiều Kiều, cũng không thể lấy tiền đồ của mình coi như trò đùa thế chứ!"
Cô nôn nóng mà nhìn thoáng qua thời gian, gấp giọng nói: "Thừa dịp bây giờ còn chút thời gian, chúng ta nhanh chóng đi tìm chuyên viên trang điểm khác vẫn còn kịp."
Không ngờ, Hà Duyệt lại lần nữa nhẹ nhàng lắc đầu, chặn lại động tác của cô.
"Từ tỷ, mục đích chúng ta đi tham dự lễ trao giải này là cái gì?" Hà Duyệt nhất châm kiến huyết hỏi: "Chẳng lẽ không phải là hấp dẫn người xem, lăng xê đề tài sao?"
Từ Ngọc Thúy không biết lúc này cô nói lời này là có ý gì, chỉ gật đầu đồng ý theo bản năng: "Là như thế, nhưng mà em còn không cả trang điểm, đối với người xem mà nói chẳng phải là có vẻ quá mức khinh thường họ sao? Nếu để cho người khác nhìn thấy nhất định sẽ nói là em nghèo túng!"
Nghe được lời này, ý cười của Hà Duyệt càng sâu: "Chị xem, nếu đến chị cũng kinh ngạc như vậy, em đây để mặt mộc đi đến đó, người xem chẳng phải sẽ càng kinh ngạc hơn sao? Kể từ đó, độ đề tài còn không phải càng nóng hơn à?"
Lần đầu nghe thấy loại cách nói như vậy, trong lòng Từ Ngọc Thúy không khỏi có chút kinh ngạc. Nghĩ sâu hơn, quả thực đúng là như thế.
Vừa rồi chính mình cũng không biết dự tính của cô, phản ứng còn lớn như vậy, vậy để người xem nhìn thấy, phản ứng chẳng phải là sẽ càng kịch liệt hơn sao?
Nhưng mặc dù cô nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng không khỏi vẫn có hơi không yên tâm: "Việc này, làm không tốt sẽ là biến khéo thành vụng. Đừng chỉ vì để ý độ hot, mà lại đánh mất hết hảo cảm của người xem, ngược lại còn mất nhiều hơn được."
Từ Ngọc Thúy trong lòng lo lắng, lập tức liền trực tiếp đặt ra câu hỏi, trên mặt đều là vẻ nghiêm nghị.
Lại thấy Hà Duyệt nhẹ nhàng nâng khóe miệng lên: "Chị cảm thấy mặt mộc của em kém sao?"
Nghe thấy vậy, Từ Ngọc Thuý ngẩng đầu lên nhìn nàng theo bản năng, làn da trắng nõn, trơn bóng như ngọc, trên mặt ngay cả một lỗ chân lông cũng không có, liếc mắt một cái nhìn qua quả thật da như bạch ngọc.
Huống chi, ngũ quan của Hà Duyệt không phải loại hình tinh tế từng chút một, nhưng lại cực kỳ thuận mắt, tổ hợp ở bên nhau, có một vẻ đẹp hào phóng dễ coi.
Trang điểm đậm, chính là kiều diễm. Không trang điểm, chính là tươi mát. Thật sự là trang điểm đậm hay nhạt đều thích hợp.
Tuy rằng gần đây cô liên tục quay mấy bộ phim bị flop, danh tiếng xuống dốc, nhưng mặc kệ là người trong vòng hay là người ngoài vòng, cũng không có ai chỉ trích giá trị nhan của cô không cao. Ngược lại, đều để ý đến kỹ thuật diễn của cô, cảm thấy cùng với tướng mạo rất không xứng đôi. Thậm chí có người còn nói đáng tiếc, cô lại trở thành một cái bình hoa.
Có thể thấy được, tướng mạo của Hà Duyệt, thật sự là làm người không chỉ ra được chỗ sai.
Nhưng là tring giới giải trí mỹ nữ đông đảo, nhan sắc tầm như Hà Duyệt cũng không thiếu. Cô lấy đâu ra tự tin, cho rằng mình không trang điểm là có thể chinh phục mọi người?
Từ Ngọc Thúy thấy rất khó hiểu, không khỏi nóng nảy nói: "Mặt mộc của em tuy tốt, nhưng cũng không phải là thiên hạ đệ nhất, nếu đứng chung một chỗ với nữ minh tinh trang điểm tỉ mỉ, còn không biết là ai lép vế hơn đâu!"
Hà Duyệt cười nhạt nói: "Lễ trao giải lần này ngoài em ra còn có nữ minh tinh nào nữa sao?"
Lời này vừa nói ra, Từ Ngọc Thúy lập tức cứng họng, không còn lời gì để nói.
Cô trầm mặc một lúc lâu vẫn thấy không yên tâm, nên trực tiếp kéo người trở về nhà, lấy ra son môi, cứng rắn bôi lên trên môi Hà Duyệt: "Son môi là một loại vũ khí cuối cùng của nữ minh tinh. Nếu không có thứ vũ khí sắc bén này, em thật sự có thể biến thành người qua đường rồi đấy."
Nói xong, liền đưa cái váy dài màu trắng cho Hà Duyệt: "Không có thời gian đâu, thay nhanh lên!"
Nhưng mà, Hà Duyệt lại là thấp giọng cười một tiếng, ánh mắt đảo quanh trên người cô: "Em thấy bộ trên người của chị rất tốt."
"Cái gì?"
Từ Ngọc Thúy hoàn toàn ngốc.
Trên người cô đang mặc một bộ tây trang đen cắt may ngắn gọn, sạch sẽ lưu loát, nào có thích hợp để tham dự thảm đỏ?
"Em đừng xằng bậy!" Từ Ngọc Thúy tức giận đến hận không thể bóp chết cô: "Tuy rằng Cây Chổi Vàng không phải giải thưởng tốt gì, nhưng cũng không thể làm bừa như vậy. Huỷ hoại hình tượng thảm đỏ một lần, về sau có muốn cứu cũng không cứu nổi."
Chẳng lẽ Hà Duyệt không chỉ muốn ôm về một giải thưởng kỹ thuật diễn thưởng nát nhất, mà còn phải bị bầu thành tạo hình thảm đỏ thảm hoạ nhất sao? Vậy sau này, các liên hoan phim lớn, tất cả các tiết mục truyền thông đều sẽ lấy cô làm bia ngắm, mỗi năm đều lấy đoạn lịch sử đen tối này ra để nói.
Cô vừa gấp vừa tức, thật muốn kéo Hà Duyệt lại đây hung hăng đánh một trận. Người này rốt cuộc bị cái tật xấu gì đây?
Vốn tưởng rằng cô thông minh hơn một chút rồi, có thể hạ quyết tâm để đối phó anh ruột của mình. Lại không nghĩ rằng, sau khi thu thập anh trai xong, chỉ số thông minh của cô hình như cũng trực tiếp offline, luôn là làm ra một ít hành động ngoài dự đoán của mọi người.
Càng muốn mạng chính là, ở thời khắc mấu chốt như vậy lại phạm vào bướng bỉnh, chẳng phải là tự hủy thanh danh sao? Lại không biết Hà Duyệt đã sớm có tính toán.
Cô mặc một bộ âu phục màu đen lên người, anh tư táp sảng, soái khí mười phần. Mái tóc đen dài xoã ra, vuông góc nhu thuận rơi rụng ở sau lưng. Tôn lên da thịt trắng nõn, đôi môi đỏ thắm, càng là có vẻ mặt mày như họa, thu hút người nhìn.
Một trắng một đen, làm sự chú ý của mọi người tập trung lên đôi môi đỏ cùng đôi nắt thâm thúy lộng lẫy.
Khí thế trầm ổn, thần thái tự tin thong dong càng làm lòng người phấn chấn.
Trong lúc nhất thời Từ Ngọc Thúy nhìn cô với vê mặt bừng tỉnh, tựa như hôm nay là lần đầu tiên chân chính quen biết cô vậy, tất cả những lời nói nghi ngờ đều bị yên lặng nuốt trở lại.
Hà Duyệt như vậy, nào cần đến mình tốn nhiều miệng lưỡi?
Hà Duyệt mặt mày phi dương, nhả khí như lan, lại thuận miệng hỏi ra một câu làm người dở khóc dở cười: "Đúng rồi, An Kiều Kiều vừa nãy rốt cuộc là ai vậy?"
Từ Ngọc Thúy kinh ngạc: "Em thật sự không biết? Trước mắt cô ta cũng được xem như là một tiểu hoa đang hồng. Phim thần tượng, phim cổ trang, phim thanh xuân vườn trường quay không ít, có lượng fans đông đảo trong giới trẻ, rất được yêu thích."
Chỉ nghe Hà Duyệt lại hỏi: "Vậy cô ta cùng ta rốt cuộc có quan hệ gì?"
Miệng lưỡi châm chọc, đối chọi gay gắt như vậy, nói là cô ta cùng mình không kết thù, ai tin được?
Từ Ngọc Thúy nghe xong lời này, không khỏi trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên nghĩ đến một lời đồn ở trong giới: "Bộ 《 Trăng non nữ hiệp 》 em diễn này, đạo diễn đã từng cố ý mời cô ta diễn, cuối cùng suy xét đến đủ loại, cuối cùng vẫn là quyết định chọn em. Hơn phân nửa là bởi vì như thế, An Kiều Kiều mới lòng sinh oán hận."
Cô vẫn để lại nửa câu nói nữa, có lời đồn An Kiều Kiều vẫn luôn ngưỡng mộ Bạc Ngôn từ lâu. Dù cho Bạc Ngôn không có đáp lại cô ta, nhưng cô ta xem Hà Duyệt không vừa mắt chưa chắc không có nguyên nhân này bên trong.
Nghĩ nghĩ, Từ Ngọc Thúy vẫn quyết định yên lặng nuốt lời này vào trong bụng.
Hà Duyệt cười nhạo một tiếng: "Nói nửa ngày, cuối cùng vẫn là cô ta đố kỵ với em."
Từ Ngọc Thúy nhíu mày nhìn cô một cái, trầm giọng dặn dò: "Về sau em nhớ giữ mồm giữ miệng một chút. Hiện giờ em là hổ lạc đồng bằng, có người coi khinh em là khó tránh khỏi. Lại nói, em đi lên cãi cọ với người ta làm gì, chả nhẽ còn ngại chưa đủ phiền toái hay sao?"
Hà Duyệt khẽ nhúc nhích, ánh mắt lưu chuyển, trên mặt nhiều thêm vài phần ngang bướng: "Em chưa bao giờ nhường nhịn với tiểu nhân, cô ta muốn dẫm em để bò lên trên, cũng phải xem em có đáp ứng hay không đã!"
Cô nói năng có khí phách như vậy, làm Từ Ngọc Thuý cảm thấy rất đau đầu nên lên tiếng thúc giục: "Được rồi, được rồi, đến giờ rồi, đi mau lên!"
Nói, liền đưa người tới lễ trao giải Cây Chổi Vàng.
Thảm đỏ đỏ thẫm trải một đoạn đường thật dài, hai bên thảm đỏ ánh đèn lộng lẫy, sáng ngời như ban ngày, nhưng mà lại không thấy một bóng người.
Toàn bộ hiện trường lễ trao giải đều trống không, chỉ có vài vị nhân viên công tác đang nhàn rỗi đứng ở một bên, cùng nhán viên mấy trang web phát sóng trực tiếp đang làm việc, chuẩn bị chờ lát nữa quay lễ trao giải.
Cảnh tượng này có thể nói là quạnh quẽ.
Từ Ngọc Thúy cố ý mượn từ công ty một chiếc Lincoln dài, mở ra toàn bộ ánh sáng, thong thả lấy ra tư thế ưu nhã tiến về phía cuối thảm đỏ.
Đèn xe lấp lánh, tiếng động cơ ô tô, cùng với thân xe thật dài, lập khiến khiến cho mọi người chú ý. Mọi người ở hiện trường không khỏi đồng thời nhón chân mong chờ, xôn xao lên.
"Là ai?"
"Ai tới?"
"Mau qua đi nhìn xem!"
Đây là chuyện xưa nay chưa từng có kể từ ngày tổ chức của lễ trao giải Cây Chổi Vàng, lần đầu tiên chân chính có minh tinh đến hiện trường nhận thưởng. Này quả thực chính là đánh vỡ lịch sử! Mà trước đó, mọi người không biết chút gì.
Cửa xe vừa mở, một nữ nhân đi xuống.
Một thân tây trang đen, da trắng như ngọc, trên mặt là mặt mộc không có một chút phấn nào. Chỉ có đôi môi đỏ, đường hoàng như lửa, thêm vào một phần khí phách thong dong kinh diễm.
Chỉ một thoáng, tất cả truyền thông đều sôi trào.
"Hà Duyệt!"
"Thế mà lại là Hà Duyệt!"
Bọn họ khiêng camera, chạy vội qua đó, thiếu chút nữa chọc cả ống kính đến trước mặt cô.
Cách đó mấy mét, Bạc Ngôn nheo mắt, nhíu mày lạnh nhạt nói: "Sao Hà Duyệt lại đến đây?"
Trợ lý Lý Tư Minh cũng thấy khó hiểu, lễ trao giải làm người khó chịu như vậy các minh tinh căn bản đều sẽ không lộ diện, đã trở thành nhận thức chung trong vòng rồi. Hà Duyệt sao lại làm trái ngược lại, cố ý đi vào nơi này?
Hắn không khỏi nghĩ nhiều vài phần, thấp giọng trả lời: "Bạc tổng, có lẽ là bởi vì phu nhân biết ngài cũng đến đây?"
Kim chủ lớn nhất sau lưng giải thưởng Cây Chổi Vàng chính là Bạc gia. Không ít cư dân mạng đều cười nhạo, Hà Duyệt ba năm nhận được giải thưởng nữ diễn viên tệ nhất, Bạc gia vẫn cứ vẫn luôn tài trợ cho giải thưởng này, có thể thấy được là lạnh nhạt với cô tới cực điểm. Nhưng thế nhân không có nhìn đến, kỳ thật Bạc gia nhiều năm trước tiến quân giới giải trí sản nghiệp vẫn luôn tăng lên, Cây Chổi Vàng chỉ là một hạng mục nhỏ nhất mà họ vẫn duy trì mà thôi, trước mắt Bạc gia khống chế Bác Nhã giải trí mới là chủ yếu.
Cho nên, làm tổng tài Bác Nhã, Bạc Ngôn tham dự lễ trao giải này cũng không làm người cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn sắc mặt lạnh lùng, cũng không muốn chạm mặt với Hà Duyệt, trực tiếp phân phó với Lý Tư Minh: "Ta rời đi trước."
"Vâng." Lý Tư Minh cung kính cúi đầu, biết trong lòng Bạc Ngôn có khúc mắc.
Đường đường là tổng tài Bạc gia, không chỉ trời sinh tính tình lãnh đạm, mà còn tránh nữ nhân như tránh rắn rết, lời này nói ra có ai tin?
Lý Tư Minh thầm than một tiếng, đang chuẩn bị đưa Bach tổng rời đi, lại không nghĩ lúc này ở cửa ra vào ồn ào náo động, phía cuối thảm đỏ lại có một chiếc xe thứ hai đi tới.
Hôm nay, minh tinh tới tham gia lễ trao giải thế mà lại không phải chỉ có một người?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT