Hôn nhân của Hà Duyệt cùng Bạc Ngôn là một hồi âm mưu?
Các võng hữu lao tới dưới Weibo An Kiều Kiều chuẩn bị mắng chửi, tức khắc tất cả đều ngốc, đây rốt cuộc là thật hay giả, đến tột cùng là chuyện như thế nào?
Ở trong ấn tượng của mọi người, dĩ nhiên đã sớm biết quan hệ của Hà Duyệt cùng Bạc Ngôn lãnh đạm, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng đây là bởi vì hai người chênh lệch giai cấp quá lớn, sau khi kết hôn càng lúc càng xa, như thế nào cũng không nghĩ tới hôn nhân ngay từ đầu đã là một âm mưu.
Cho nên, lúc An Kiều Kiều bóc vụ hôn nhân này, tất cả mọi người đều chấn động, không nhịn được mà nhất trí cùng nhau truy vấn.
"Một cái linh hoạt lam mập mạp: Lời này cũng không thể nói bậy, thà hủy đi một cây cầu, cũng không hủy mười cuộc hôn nhân!"
"Ngốc Đại Nữu: Vì sao ta một chút cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ có mỗi ta thấy thế sao?"
"Thịnh thế mỹ nhan: Lầu trên đừng đi, ta cũng không thấy lạ... Bởi vì Bạc tổng tài rõ ràng là lão công của ta [ mặt kiêu ngạo ]!"
"Cà phê đen không thêm đường: An Kiều Kiều, đừng có trốn tránh, có can đảm thì nói rõ ràng ra hết đi, đừng có quăng hai ba câu ta lừa người!"
An Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy trong đầu có một luồng suy nghĩ, không ngừng thúc giục cô ta nhanh một chút, lại nhanh một chút, nhất định phải nói hết ra, cho mọi người thấy rõ bộ mặt thật của Hà Duyệt.
Cô ta kích động đến tay hơi run, nhưng vẫn bùm bùm mà gõ điện thoại: "Ba năm trước hôn lễ của Hà Duyệt cùng Bạc Ngôn rất đột ngột, thậm chí trước đó tất cả mọi người đều không nghe được đồn đãi bọn họ quen nhau, cứ đột ngột như thế mà thông báo kết hôn, chẳng lẽ tất cả mọi người đều không nghi ngờ sao? Mà sau khi kết hôn, Bạc Ngôn lại càng tỏ rõ thái độ mình không thích Hà Duyệt, đây là vì cái gì? Kế tiếp, ta liền giải thích điểm đáng ngờ cho mọi người, vạch trần bộ mặt thật của Hà Duyệt!"
"Một, vì sao Hà Duyệt muốn kết hôn?"
An Kiều Kiều phát Weibo một cái tiếp một cái, trong lúc cô ta đang đánh chữ, trong khu bình luận các võng hữu đã nổ tung rồi.
"Ta ôn nhu nhất: Muốn kết thì kết!"
"Tiến công đạn pháo: Lầu trên đầu óc ngu si, tứ chi phát triển sao? Nữ minh tinh nào có kết hôn sớm như vậy? Kỳ thật lúc ấy ta cũng thấy kỳ lạ."
"Na na: Hừ, Hà Duyệt thật vất vả mới tìm được chỗ dựa lớn như Bạc tổng, tất nhiên là có thể nhanh tý nào thì tốt tý ấy, có cái gì phải hoài nghi, đổi thành ai cũng đều làm như vậy cả!"
Các võng hữu đưa ra đủ kiểu giả thuyết, An Kiều Kiều từng chữ từng chữ mà gõ ra: "Ba năm trước đây Hà Duyệt tuổi tác cũng không lớn, ơn ở thời kỳ sự nghiệp bay lên, đột nhiên kết hôn có thể nói là tự hủy tương lai, vì cái gì mà cô ta lại muốn làm như vậy?"
"Nguyên nhân chính là do tình huống bất đắc dĩ, thân bất do kỷ. Rất nhiều người trong vòng đều biết Hà Duyệt có một người anh trai thích đánh bạc như mạng, thường xuyên đến sòng bạc ném tiền, quay đầu lại nhận rất nhiều phim cho Hà Duyệt để lấy tiền. Mà là ba năm trước đây, vừa lúc là thời điểm anh trai cô ta bị nợ nần cờ bạc quấn thân, tất cả gia sản của Hà Duyệt đều bị phá hết. Lúc ấy đành phải vội vàng tìm một kim chủ cho mình để thoát thân, mà người cô ta chọn chính là Bạc Ngôn."
Weibo này vừa đăng lên, tất cả võng hữu đều sóng to gió lớn.
"Hoa phi hoa: Sao có thể? Hà Duyệt rõ ràng thoạt nhìn thực thanh thuần, sao có thể có tâm kế như vậy?"
"Nữ hài thích cười vận khí đều sẽ không quá tệ:...... Ta có hơi không hiểu, Hà Duyệt chính là nữ thần của ta, không nghe không nghe ta không nghe, một chút cũng không muốn tin tưởng!"
"Áo choàng ấm áp: Ta cũng không tin, Bạc tổng nào có ngu như vậy, các ngươi coi hắn là trên ngốc nhà giàu mới nổi sao? Hắn rõ ràng chính là đại tổng tài thông minh nhanh nhẹn, nếu như Hà Duyệt có tâm tư cùng tính kế như vậy, hắn không phải liếc mắt một cái liền nhìn ra rồi sao? Sao còn có thể cưới Hà Duyệt vào cửa chứ?"
Nhìn những bình luận này, trong lòng An Kiều Kiều không khỏi đắc ý, mọi chuyện càng ồn ào càng tốt, chờ lát nữa cô ta sẽ khiến hình tượng của Hà Duyệt xuống dốc không phanh.
Cô ta nhàn nhã dùng ngón tay bấm di động, tiếp tục viết: "Đây là thứ nhất, thứ hai Hà Duyệt gả vào Bạc gia như thế nào?"
Hiển nhiên, điểm này chính là chuyện mà rất nhiều người nghĩ cả trăm lần cũng không ra.
Ví dụ hào môn cưới nữ minh tinh cũng có không ít, nhưng đây đều là ngươi tình ta nguyện.
Không ít nữ minh tinh muốn leo lên, liên tiếp tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu để được gả vào hào môn. Mà bên kia, hào môn thiếu gia cũng phong lưu phóng khoáng, lưu luyến bụi hoa, quen biết rất nhiều người trong giới mới có thể cam tâm tình nguyện mà đón một ngôi sao nữ vào cửa.
Nhưng Hà Duyệt cùng Bạc Ngôn rõ ràng không phải hai loại ở trên.
Chưa nói tới Hà Duyệt, chỉ lấy Bạc Ngôn mà nói, hắn ở trong ấn tượng của mọi người vẫn luôn là kiểu người khiêm tốn, lạnh lùng, cũng không thấy có tai tiếng gì.
Đừng nói không có đến người trong giới giải trí, ngay cả cùng công ty, hay trong thương giới cũng rất ít thấy hắn có tiếp xúc với phái nữ, có lần hắn còn được bầu thành kim cương vương lão ngũ không dễ tiếp xúc nhất.
Cho nên, dưới loại tình huống như vậy, đông đảo võng hữu đều rất tò mò An Kiều Kiều đến tột cùng có thể đưa ra giải thích không giống người thường nào, trong lúc nhất thời số người ngồi canh ở Weibo của cô ta có thể nói là hoàn toàn nổ tung lên rồi.
"Bóng dáng lướt qua: Trật tự, mọi người không cần nháo, trước hết nghe cô ta nói cho hết lời đã!"
"Đại tiểu thư làm càn: Chuyện liên quan đến lão công của ta, chịu không nổi rồi! Đám nữ nhân tâm cơ giới giải trí các ngươi buông Bạc tổng ra, để cho ta tới!"
"Nam thanh niên văn nghệ: Nói trắng ra là vẫn là hâm mộ ghen tị hận đi, nếu không An Kiều Kiều quan tâm đến việc của Hà Duyệt như vậy làm gì? Không có việc gì, ăn no rửng mỡ à?"
Mắt thấy các võng hữu đã nháo nhào lên rồi, An Kiều Kiều thấy hơi nôn nóng nên nhanh chóng liên tiếp đánh chữ: "Hà Duyệt gả vào Bạc gia như thế nào? Không hề nghi ngờ, nhất định là cô ta đã sử dụng thủ đoạn ti tiện! Nếu không, Bạc Ngôn sao lại đối xử với cô ta lạnh nhạt như vậy? Bố chồng không thương, mẹ chồng không yêu? Tất cả đều là bởi vì thủ đoạn của cô ta quá thấp kém, khiến cho nhiều người tức giận."
Lời này vừa ra, tuy rằng cũng giải thích được, nhưng là nghe thấy có hơi ba phải thế nào cũng được, lập tức không ít võng hữu liền sôi nổi bất mãn. Thậm chí trừng mắt nhìn hồi lâu cũng không thấy tin nóng mới nhất của An Kiều Kiều. Lập tức, rất nhiều người trở nên nóng nảy.
"Người đâu? Người đã chạy đi đâu rồi! Chúng ta ngay cả quần cũng cởi rồi, cuối cùng chỉ cho chúng ta xem cái này thôi sao!"
"Nói tiếng gì đây? Những việc này không phải tất cả chúng ta đều biết rồi hay sao? Bây giờ là muốn biết rốt cuộc là loại thủ đoạn gì, âm mưu gì! Có thì ngươi mau nói rõ ràng đi!"
"An Kiều Kiều chém à? Bây giờ chắc là chém không nổi nữa! Nếu không sao lại không dám xuất hiện nữa rồi?"
Trên mạng là một mảnh tiếng mắng chửi, có người còn tổ chức thành đoàn thể chửi bới, nhưng mặc cho các võng hữu lăn lộn như thế nào, cũng không thấy An Kiều Kiều xuất hiện, nói được một nửa liền chạy trốn.
Hành động như vậy hoàn toàn chọc cho các võng hữu mắng chửi!
Nhưng mà, bọn họ không biết lúc này An Kiều Kiều lại đang sợ hãi đến không dám ngẩng đầu lên, nhìn di động của mình bị tủy ta đùa nghịch trong tay người khác, trong lòng gấp đến mức giống như bị mèo cào, nhưng lại không dám cướp về.
Cô ta ngồi quỳ trên mặt đất, căng da đầu nỗ lực kiêu ngạo mà nói: "Hà Duyệt, ngươi đây là tự tiện tiến vào nhà riêng, ta muốn báo nguy kiện ngươi!"
Chỉ thấy Hà Duyệt cười lạnh một tiếng, như là một mảnh băng rơi vào lỗ tai cô ta.
"Tùy ngươi." Hà Duyệt lạnh nhạt chậm rãi nói, vẻ mặt không thèm để ý.
An Kiều Kiều nhìn sắc mặt bình đạm không gợn sóng của cô, trong lòng càng hận đến ngứa răng, hận không thể xé rách bộ da mặt này của cô xuống! Cô ra chán ghét nhất chính là dáng vẻ làm bộ làm tịch, mọi chuyện đều không thèm để vào mắt của Hà Duyệt, nó khiến cô ta cảm thấy mình như vai hề đang nhảy nhót vậy.
Cuối cùng cô ta không áp chế được phẫn hận trong lòng, tức giận quát lớn: "Hà Duyệt, rốt cuộc cô muốn làm gì? Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Chuyện của cô cùng Bạc gia trong lòng tôi biết rõ ràng, tôi không có bịa chuyện lung tung. Chuyện xấu chính cô làm ra, chẳng lẽ còn không cho người khác được nói à?"
Nghe được lời này, lúc này Hà Duyệt mới nhìn thẳng cô ta một cái, đôi mắt trắng đen rõ ràng lạnh băng như tuyết: "Cô biết cái gì?"
An Kiều Kiều tức giận nói thẳng: "Từ đầu tới cuối!"
"Bạc gia chọn con dâu cũng không phải là chuyện bí mật gì, cũng đã ngầm tiếp xúc qua với nhóm cao tầng của công, dò hỏi nhân phẩm tính cách cùng tình huống của nữ minh tinh. Lúc ấy, công ty đưa ra người để tham khảo cũng không chỉ có mỗi cô. Nếu không phải ở sau lưng cô sử dụng thủ đoạn xấu xa, thì sao Bạc tổng lại cưới cô chứ?" An Kiều Kiều trong thanh âm đầy cõi lòng ủy khuất cùng khó chịu.
Hà Duyệt nghe thế liền hiểu rõ: "Còn có cô."
Cô khẳng định nói, chỉ thấy An Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng, phẫn nộ mà trừng mắt với mình, liền biết là cô đoán không sai. Trong lòng, lại càng không đồng ta với cách làm của Bạc gia. Chọn con dâu kiểu như vậy có khác gì với ở cổ đại quang giăng lưới tuyển chọn? Không phải là đều coi nữ nhi như đồ vật mà lựa chọn à!
Cô suy nghĩ trong một cái chớp mắt, lại đột nhiên hỏi An Kiều Kiều: "Cô biết tôi làm thế nào mà tìm được chỗ ở của cô không?"
An Kiều Kiều dùng sức cắn môi dưới, không muốn suy đoán là công ty nói cho Hà Duyệt, nghĩ lại thấy cũng có không ít paparazzi theo dõi cô ta (AKK), nhất định là bọn họ bán tin tức chỗ ở của mình. Lập tức, trong lòng liền tức giận hừ một tiếng.
Trước mắt, cô ta đã ngoài ý muốn để Hà Duyệt tiến vào, lại bị trói chặt như vậy, muốn phản kháng cũng không có sức lực, đành phải cứng miệng ngoan cố nói: "Cô tìm được tôi thì thế nào? Quản được tôi nhất thời, nhưng không quản được cả một đời, tôi cũng không tin cô dám giết tôi!"
Cô ta ngẩng mặt lên, khuôn mặt âm trầm, thê lương gào lên: "Tôi bây giờ cái gì cũng không có, nếu có cũng là hận cô mà thôi! Chỉ cần còn có một hơi, tôi thế nào cũng phải tố giác hết tất cả mọi hành vi của cô cho mọi người biết!"
Trong lúc nói chuyện tranh chấp, đầu tóc cô ta rối tung rơi rụng xuống, khiến cho gương mặt cô ta càng thêm âm trầm, thê thảm.
Hà Duyệt lạnh lùng nhìn cô ta một cái, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, chọc cho An Kiều Kiều càng điên hơn.
Cô ta dồn dập mà thở dốc, cả khuôn mặt vì tức mà đỏ bừng lên, có chút điên cuồng mà không thu liễm được thanh âm, giận dữ hét ầm lên: "Cô cười cái gì?"
Nhưng mà, Hà Duyệt chỉ nhẹ giọng nói: "Tôi cười cô ngu."
Mấy chữ này vừa rơi xuống, sắc mặt An Kiều Kiều bỗng nhiên trở nên dữ tợn cùng độc ác.
"Hôm nay tôi dám đến, tất nhiên là có thứ để dựa vào. Người kia không chỉ cho tôi địa chỉ của cô, hơn nữa còn đưa hết mọi nhược điểm từ trước đến giờ của cô cho tôi, lúc trước đoạn ghi âm bị tung lên mạng kia chẳng qua cũng chỉ là món khai vụ mà thôi. Thế nào, cô thấy hài lòng chứ?" Hà Duyệt mỉm cười cười nói, nhìn cô ta đầy thâm ý.
Chỉ một thoáng, An Kiều Kiều liền thay đổi sắc mặt. Cô ta bỗng nhiên nhớ tới một người, thân cận cùng với quen thuộc tình huống, biết được nhược điểm cùng chỗ đau của cô ta, sắc mặt An Kiều Kiều trong nháy mắt liền đen như đáy nồi.
Hoá ra, là người đại diện của cô ta.
"Thằng khốn kiếp, dám làm ra loại chuyện này, xem tao không xé xác mày ra!" An Kiều Kiều không đè nén được tức giận, gầm lên một tiếng, cả người cũng âm trầm như nước.
Hà Duyệt nhếch đuôi lông mày lên, biết cô ta có điều cố kỵ, liền càng thêm thư thái mà tiếp tục nói: "Cho nên ——"
Cô thản nhiên đứng dậy, rũ mắt xuống nhìn An Kiều Kiều đang phủ phục trên mặt đất, thản nhiên dặn dò: "Ngoan một chút, nếu không những bí mật nhỏ đấy của cô có lẽ không giấu được nữa đâu."
Vừa nghe lời này, An Kiều Kiều cắn chặt môi đến bật máu, có thể thấy được là cô ta đang cực kỳ căm hận. Cô ta dứt khoát muốn bất chấp tất cả, lên tiếng uy hiếp Hà Duyệt: "Cùng lắm thì chính là cá chết lưới rách, bây giờ tôi cái gì cũng không có, còn sợ cái gì chứ?"
Hà Duyệt cười lạnh một tiếng, thương hại mà nhìn An Kiều Kiều: "Lá gan cũng không nhỏ, nhưng không biết mạng thì có mấy cái đây?"
Cô châm chọc mà nhìn An Kiều Kiều: "Sự kiện dây cáp kia tôi vẫn còn nhớ rõ ràng rành mạch, một cô gái khác rơi xuống bây giờ còn đang còn nằm ở bệnh viện. Hay là cô nói chuyện với tôi một chút xem tội cố ý đả thương người có thể bị phạt mấy năm tù đây?"
An Kiều Kiều sắc mặt đại biến, đôi mắt nhìn cũng không dám nhìn vào cô, trên trán toát mồ hôi lạnh ròng ròng, làm cả gương mặt trở nên chật vật đến cực điểm.
Lúc này, cô ta cũng không rảnh lo khác, chỉ có thể gắt gao nắm chặt ngón tay, căng da đầu nói: "Cô bớt oan uổng người đi! Có chứng cứ sao?"
Trong lòng đang lo lắng không yên, lại nghe Hà Duyệt bỗng nhiên cười khẽ một tiếng rồi nói: "Đương nhiên là có, cô đã quên là ai đang giúp tôi sao?"
Trong giây lát, An Kiều Kiều liền xanh mặt. Cô ta thế nào cũng không thể tưởng được người đại diện của mình lại phản bội quay sang Hà Duyệt, này không phải là thẳng thừng đưa nhược điểm của mình vào trong tay Hà Duyệt sao?
Nhớ tới mấy việc mấy năm nay mình đã làm, sau lưng ngầm dùng thủ đoạn tranh đoạt nhân vật, chèn ép đối thủ, còn từng lén đối phó qua không ít người trong giới giải trí. Chỉ cần Hà Duyệt tùy ý tiết lộ một chút bí mật có trong tay ra thôi, chỉ sợ cô ta cũng sẽ bị mọi người chỉnh đến chết mất!
Cho dù là cô ta không lăn lộn ở trong giới nữa, nhưng chuyện cắt dây cáp, gian lận, hại người bị thương phải đổi nhân vật cũng là đã làm vài lần. Thậm chí năm đó có một người mới còn bị hủy dung bị bắt rời khỏi giới giải trí. Nếu là thật truy cứu lên, chỉ sợ cô ta không tránh được phải ngồi xổm trong nhà giam mấy năm.
Nghĩ vậy, cả người An Kiều Kiều toát mồ hôi lạnh ướt đầm đìa, đột nhiên tứ chi vô lực, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Nhìn thấy tình cảnh này, Hà Duyệt hừ lạnh một tiếng, một con dao nhỏ "keng" một tiếng bị ném rơi xuống đất, cũng lười phải cởi bỏ dây thừng cho cô ta, lập tức liền đi ra bên ngoài. Chỉ nghe An Kiều Kiều thê lương suy yếu hoi lên ở phía sau: "Hà tỷ, chị tha cho em đi, em ——!"
"Phanh!"
Cửa vừa đóng, ngoài cửa Từ Ngọc Thúy lòng nóng như lửa đốt tiến lên đón, nhéo cô một cái rồi gấp giọng nói: "Em điên rồi à! Tự mình chạy tới, bị người nhìn thấy thì làm sao bây giờ? Danh tiếng cũng từ bỏ sao?"
Hà Duyệt thản nhiên ném một cái di động cho Từ Ngọc Thuý: "Di động của An Kiều Kiều."
Lập tức, Từ Ngọc Thúy giống như là cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay, hoảng loạn mà nhanh chóng nhét vào trong túi, cẩn thận đánh giá xem bốn phía có người người nhìn thấy không. Thẳng đến hai người đi đến gara, mượn xe của những người khác che chắn mới thở phào một tiếng.
"Em ý em!" Từ Ngọc Thúy quả thực không biết nói cái gì nữa, chỉ cảm thấy hôm nay cũng chính mình điên rồi, cùng cô làm bậy như vậy.
Hà Duyệt lại là sắc mặt trầm tĩnh, dựa người vào ghế không nói chuyện nữa.
Thấy thế, Từ Ngọc Thúy chỉ có thể tạm thời nén những lời muốn nói lại trong lòng, nhanh chóng lái xe rời đi.
Lại không nghĩ, các cô vừa rời đi không lâu, dưới gara trong một góc im ắng có một chiếc xe thương vụ màu đen mở cửa ra, một đội người mặc đồ đen nối đuôi nhau đi xuống.
"Bạc tổng, chúng ta làm sao bây giờ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT