(Mic: Chương 47 là Ngoại truyện nên mình sẽ post sau nhé)
"Không, em không có ý đó... Em chỉ nói anh đừng...." Ôn Đồng lắc đầu, nhưng cảm thấy bất luận thế nào cũng không nói được.
Cận Tây Trầm kiên nhẫn đợi hai giây mới nói: "Anh đã đồng ý với em sẽ không thích người khác, em còn chưa hài lòng sao? Đồng Đồng, rốt cuộc em muốn anh làm thế nào, nói dứt khoát một lần được không?"
Ôn Đồng ngước lên nhìn anh, ánh đèn trong hành lang vẫn chói mắt như thế, anh nhướn mày từ trên cao nhìn cô, trong mắt ánh lên đau đớn, nhưng khóe môi lại khẽ cong thành nụ cười nhẹ, dịu dàng.
Cho dù là ở trong thời điểm hiện tại, anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp như trước, kiên nhẫn chờ cô nói hết câu.
Ôn Đồng không cách nào lặp lại lời nói trước đó, cũng không nhẫn tâm lại nói lời gì làm tổn thương anh, chỉ hi vọng anh có thể hiểu được tâm ý của cô, và hi vọng tốt nhất đừng hiểu chuyện như vậy. Cứ thế qua một lúc lâu, Cận Tây Trầm mới nhẹ giọng lên tiếng: "Không có việc gì chứ? Em về sớm đi, anh còn có tiết."
"Sau này có thể em sẽ rời khỏi đây một khoảng thời gian, đến khi Chu Ngôn Thành tốt nghiệp rồi bọn em sẽ về quê hương anh ấy, có lẽ sẽ không quay lại thành phố Thanh Giang. Em rất cảm ơn những năm qua anh đã chăm sóc cho em, cũng rất xin lỗi vì đã tổn thương anh. Nhưng trước khi em đi, có thể cho em gặp ba em một lần không?" Ôn Đồng nói.
"Được, anh sẽ sắp xếp." Cận Tây Trầm gật đầu.
"Còn nữa, chuyện kia....Cho dù chúng ta chia tay, em vẫn hi vọng anh sẽ tìm được một người rất rất tốt. Cô ấy nhất định tốt hơn em rất nhiều lần, hơn nữa cô ấy còn khỏe mạnh, có thể sống cùng anh thật lâu, bạc đầu giai lão, con cháu đầy nhà. Cô ấy có thể cùng ăn, cùng thức dậy, cùng tản bộ, làm tất cả mọi chuyện anh thích với anh. Đến tuổi già, đôi bên vẫn như trước ở cạnh nhau, vừa xem ảnh vừa nhớ lại những ký ức tuổi trẻ...." Ôn Đồng lí nhí, cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng nhất thời lại không bắt được trọng điểm, cuối cùng chỉ có thể nói năng lung tung một tràng, cũng không biết anh nghe có hiểu hay không.
"Em muốn nói gì? Đồng Đồng." Cận Tây Trầm vẫn như cũ, kiên nhẫn nghe cô nói hết mới cười bảo.
"Em hi vọng anh sống tốt." Ôn Đồng cắn môi, buồn bã nói.
"Em cảm thấy những câu mà em vừa nói, có câu nào là thật lòng không? Em thật cho rằng sau khi chúng ta chia tay, anh sẽ vui vẻ giống như em, sau đó tìm một người khác sống với anh cả đời?" Cận Tây Trầm cười lạnh.
Ôn Đồng không lên tiếng, bởi vì cô không cách nào trả lời.
Hàng lang càng trở nên yên ắng, tất cả sinh viên trong phòng đều đang nghiêm túc thực nghiệm, không ai nhìn ra bên ngoài. Chỉ có một mình Khương Lệ nhìn qua tấm kính cửa sổ quan sát, nhưng lại không nghe được bất kỳ âm thanh gì.
Vạn vật như thể bị khóa trong bầu không khí tĩnh lặng, cứ thế qua một lúc lâu, Cận Tây Trâm cuối cùng nhẹ lên tiếng: "Em thật sự kiên quyết muốn chia tay như thế sao? Đồng Đồng."
Khi anh nói câu này, bầu không khí dường như bị xé rách đột ngột, Ôn Đồng cảm thấy có luồng gió lạnh quét qua lồng ngực, "vù" một tiếng tràn đầy trong tim phổi, tắc nghẽn nơi đây hết nửa ngày cũng không thoát ra. Bấm chặt phần da thịt mềm mại nơi lòng bàn tay, cô mới thoáng tìm lại được chút lý trí.
"Cảm ơn, Cận Tây Trầm." Ôn Đồng ngẩng lên, mỉm cười với anh.
Cận Tây Trầm quay đi: "Cảm ơn anh để em đi sao? Không cần như vậy."
Hôm nay anh lại mặc chiếc áo sơ mi cô tặng, dưới ánh đèn càng trở nên sạch sẽ không chút bụi bẩn. Ôn Đồng không biết mấy ngày qua Cận Tây Trầm trải qua như thế nào, nhưng cô biết, so với cô, anh còn đau khổ gian nan hơn gấp trăm lần. Nhưng tất cả những phong ba bão táp này, đều được một tay anh dằn xuống, sau đó như thể không có gì đối diện với cô, hỏi han cô bằng lời lẽ ôn nhu nhất.
Cho dù là quyền quyết định chia tay, Cận Tây Trầm vẫn giao cho cô, không chỉ tôn trọng, mà còn hi vọng có thể vào thời khắc cuối cùng, cô sẽ hối hận, nói người cô yêu vẫn là anh. Nhưng mọi chuyện đến cuối không tiến triển theo hướng đó, Ôn Đồng vẫn kiên quyết đề nghị chia tay.
Thực ra dựa trên những gì Lâm Tu Trúc rỉ ra bên tai anh mấy ngày nay, cộng thêm tin tức hôm qua, Ôn Đồng biết Cận Tây Trầm đại khái đã có chút chấp nhận quyết định chia tay của cô. Sự việc từng bước từng bước đều xúc tiến theo như dự định của cô, không chút lệch lạc, cô nên vui vẻ mới phải, nhưng vì sao lại cảm thấy đau đớn như vậy chứ? Có lẽ bởi vì mặc dù Cận Tây Trầm yêu cô, nhưng thà để cô rời đi còn hơn là bị người khác mắng chửi sỉ nhục.
Lúc có được đáp án này, Ôn Đồng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng hiểu rõ, từ nay về sau, có lẽ sẽ không một ai có thể cho cô sự yêu thương ấm áp như thế, cô cũng mất đi niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời này.
Khi ấy cô nói với Cận Tây Trầm, anh chăm sóc cô rất tốt, xảy ra chuyện gì dường như chỉ cần trốn trong lòng anh thì sẽ bình an yên ổn, nhưng điều cô muốn không phải như vậy, cô chỉ muốn rời xa anh.
Thực ra không phải thế, được Cận Tây Trầm yêu có bao nhiêu may mắn, cho dù lấy ra một điểm bất kỳ nào đó thì đều đủ khiến bao người ước ao, huống chi người như vậy còn vẹn toàn tất cả. Hiện giờ niềm hạnh phúc lớn lao nhất này sắp bị thu về, so với chưa từng sở hữu thì càng khó chấp nhận hơn.
"Nếu anh thật sự thích Khương Lệ.....Vậy em....em...." Ôn Đồng ấp úng hết nửa ngày, trong lòng thật sự muốn đem chuyện Khương Minh bắt cóc cô nói với anh, nhưng như vậy lại giấu không được bệnh tình, quả thật là một lựa chọn khó khăn.
Nếu cô vẫn khỏe mạnh, cô nhất định lập tức lôi Khương Lệ trong kia ra, ném đi cách xa Cận Tây Trầm mấy trăm mét, tốt nhất vĩnh viễn không được lại gần anh, nhưng hiện giờ cô lại sợ đối mặt với chị ta.
"Yên tâm đi, anh sẽ không thích Khương Lệ." Cận Tây Trầm lấy từ trong túi áo ra vật gì đó, đưa cho cô, Ôn Đồng nhìn xuống, là chiếc đồng hồ bỏ túi bất ly thân của anh.
Bề ngoài chiếc đồng hồ cũ kỹ, xem ra đã nhiều năm, còn là vật bất ly thân của anh chứng minh đây là món đồ quý giá, hiện giờ lại đưa cho cô, quà chia tay sao? Ôn Đồng bật cười, không ngờ anh còn biết cả chuyện này.
"Chia tay với anh, em vui vậy ư?" Cận Tây Trầm hỏi.
Ánh mắt anh đen thẫm tĩnh lặng, đã không còn tia bi thương đau đớn lúc đầu nữa, tất cả đều được che đậy rất tốt, nhưng từ trong đôi mắt ấy, cô nhìn ra được sự thất vọng vô vàn.
Một lúc sau, Cận Tây Trầm xoay người đi vào phòng thực nghiệm, rất nhanh đã lấy ra một chiếc áo khoác, choàng lên người cô, sau đó từng chút từng chút cẩn thận vén những sợi tóc bên trong áo cô ra ngoài: "Anh đưa em về.... Muốn đến chỗ Vương Mông Mông thật sao?"
Ôn Đồng mấp máy môi, định nói không ần, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt anh thì bất giác trở nên yếu đuối, đành gật gật đầu, để mặc anh sửa sang lại đầu tóc cho mình, cài từng chiếc nút, sau đó quay người, Ôn Đồng nhìn bóng lưng anh, biết người này sẽ không còn dắt tay cô, vì cô che gió chắn mưa, dẫn cô tiến về phía trước.
"Đồng Đồng, không sao chứ?" Chu Ngôn Thành khẽ ho một tiếng, từ trong góc đi ra.
Ôn Đồng sửng sốt, sao anh ta lại ở đây? Mình đâu có nói với anh ta là muốn đến viện y đâu.
Chu Ngôn Thành bước tới, đưa tay cầm ngón tay cô, ngữ khí dịu dàng nói: "Em vừa bảo tới chỗ Cận giáo sư có chút việc, kêu anh ở cửa đợi em, thấy lâu rồi mà em vẫn chưa ra nên có chút gấp gáp chạy đến, em đừng giận nhé."
"Ể, không đâu." Ôn Đồng không dám nhìn biểu cảm của Cận Tây Trầm, chỉ có thể cứng miệng đáp lại Chu Ngôn Thành.
"Vừa rồi em nói tối nay đến chỗ Vương Mông Mông, anh đưa em đi nhé."
"Được, cảm ơn anh."
Ôn Đồng cầm đồng hồ bỏ túi, nhanh chóng rời đi với Chu Ngôn hành, ngay cả câu "Hẹn gặp lại" cũng không nói. Cô sợ bản thân nếu còn không mau đi thì giây tiếp theo nhất định sẽ nhịn không được mà nắm tay anh, nói với anh mình lừa anh thôi.
"Nét mặt này của em khó coi lắm, nếu như không phối hợp đóng kịch với em, anh cho rằng em muốn giết anh đấy." Chu Ngôn Thành trêu ghẹo.
"Nói thật nhé, nếu không phải đóng kịch với em, chỉ bằng việc hôm nay anh kéo tay em, Cận Tây Trầm ắt hẳn sẽ rút gân tay anh." Ôn Đồng nghiêm túc đáp trả.
"...............Có thể nói chuyện phiếm không vậy." Chu Ngôn Thành ngập ngừng.
"Để một người bệnh tám chuyện với mình, anh có cân nhắc tới sức khỏe và tâm trạng của người đó không?" Ôn Đồng nói.
"Em sợ à?" Chu Ngôn Thành đột ngột hỏi, ngay cả nét mặt cũng lập tức trở nên nghiem túc, tựa như kết một tầng băng.
"Sợ cái gì?" Ôn Đồng hỏi lại.
"Chết. Trước mặt người khác, em vĩnh viễn luôn lạc quan vui vẻ, đối với chuyện sống chết cũng bình thản đối mặt. Cho dù người khác nhắc tới bệnh tình của mình thì em vẫn có thể cười bảo, đâu phải chết ngay bây giờ, vẫn còn được sống vui vẻ một thời gian mà, đâu có lỗ. Tất cả nước mắt của em đều rơi ở chỗ Cận Tây Trầm, dường như chỉ có lúc đối diện với anh ta, em mới sợ hãi cái chết, thiết tha ước mong được sống. Cho nên anh muốn hỏi, em thật sự không sợ, hay là em sợ anh ta sẽ chết?" Chu Ngôn Thành nói một mạch, Ôn Đồng sững sờ mấy giây, đây hình như là câu nói dài nhất trong lịch sử trước giờ của anh ta! Cái người trầm mặc kiệm lời vậy mà cũng có thể dông dài như thế? Vệ Triết....công lao không nhỏ nha.
Lần này, Ôn Đồng thật sự không cách nào hi hi ha ha qua quít cho qua, cô ngẩng đầu nhìn trời, sau đó cúi xuống nói: "Chết ư? Đương nhiên là sợ. Có ai mà lại không sợ chết cơ chứ? Em cũng là người bình thường, đối mặt với cái chết hiển nhiên cũng sẽ có giây phút sợ hãi, nhưng như vậy thì có thể làm được gì? Chẳng bằng em lo liệu một chút cho người khác."
Thật ra có thể nhận thấy, Chu Ngôn Thành không phải người tâm cơ thâm trầm. Anh ta không hiểu vì sao Ôn Đồng lại tự mình đưa ra quyết định lớn như vậy thay Cận Tây Trầm, lại còn che giấu bệnh tình của mình. Có lẽ ngoại trừ ý định muốn bồi thường cho cô, còn thì vốn không cách nào đồng tình với cách làm của Ôn Đồng, cho rằng đây thật ra chỉ là sự ích kỷ của cô.
Lâm Tu Trúc nói không sai, cô quả thật ích kỷ.
**
Lúc cô đến nhà Đại Mông là tám giờ rưỡi tối, ba mẹ cô ấy thấy cô đến cũng chỉ tùy tiện nói Đại Mông ở lầu hai, có gì cần thì cứ bảo Đại Mông đi lấy, xem cô như con gái trong nhà không cần khách sáo. Ôn Đồng lễ phép chào hai người rồi trực tiếp lên thẳng phòng Đại Mông.
Đại Mông đang tựa vào đầu giường đọc tiểu thuyết, thấy cô tới thì trực tiếp phi thẳng xuống giường đóng cửa, giống như đặc vụ, lôi kéo cô đến bên giường ấn xuống: "Sao rồi sao rồi?"
"Cận Tây Trầm đồng ý chia tay, qua vài ngày hẳn là có thể đi rồi." Ôn Đồng nói.
Sắc mặt Đại Mông tức khắc tối sầm, bàn tay đang nắm tay cô siết chặt hơn: "Thật sự không có cách nào khác sao? Hay là chúng ta ra nước ngoài tìm bác sĩ đi, mình sẽ xin nghỉ đi cùng cậu."
Ôn Đồng đặt tay lên tay cô ấy: "Khương Lệ không phải là từ nước ngoài về sao."
Cô tỉnh táo lại, để mu bàn tay lên chóp mũi rồi xoay người đi, bờ vai gầy gầy run lên từng đợt, Ôn Đồng thấy cô khóc, cười nói: "Bây giờ cậu đã khóc như vậy, lỡ như một ngày nào đó mình chết rồi, chắc cậu khóc tới chết luôn quá."
Đại Mông xách cái gối lên, hung hăng ném về phía Ôn Đồng: "Cậu im đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT