"Em yêu anh ta, nhưng lại muốn rời xa anh ta? Đây là tình yêu rắm thúi gì vậy?" Chu Ngôn Thành châm chọc.
"Tùy anh nghĩ, vở kịch này anh có đồng ý diễn chung thì diễn, không đồng ý thì thôi, em không có thời gian ở đây nghe anh dạy dỗ." Ôn Đồng cũng không chút nhân nhượng.
Cô lợi dụng Chu Ngôn Thành, nhưng anh ta cũng không bị tổn thất gì, đôi bên giao dịch mà thôi, anh ta không có tư cách dạy đời cô.
Chu Ngôn Thành câm nín, một lúc lâu sau mới nói: "Anh không phải...... có ý đó."
"Mặc kệ ý gì đi nữa, anh và em không khác gì nhau, chẳng phải sao? Anh yêu Vệ Triết, nhưng vẫn duy trì mặc cho tin đồn lan truyền, kéo em ra làm bia đỡ đạn, không phải là để khỏi ảnh hưởng đến tương lai của anh ta sao? Chúng ta đều như nhau thôi, đừng cho mình đứng ở điểm cao hơn người rồi đi chỉ trích làm cái gì đúng hay sai. Nhưng em muốn nói, so sánh với sinh mạng, sự nghiệp thật sự không tính là gì, nếu như Vệ Triết thật lòng....em đề nghị anh nên suy nghĩ thử." Ôn Đồng nói.
Chu Ngôn Thành kinh ngạc: "Em đều...biết tất cả rồi?"
Ôn Đồng gật đầu.
"Được, anh diễn vở kịch này với em. Coi như anh dùng việc này bồi tội sự việc lúc trước, từ này về sau chúng ta không ai nợ ai." Chu Ngôn Thành đứng dậy, chìa tay về phía cô.
Ôn Đồng đưa tay ra: "Thành giao."
**
Trước khi về nhà, Ôn Đồng đặc biệt đảo tới tiệm quần áo Cận Tây Trầm thường mặc lấy một chiếc áo sơ mi, so với tác phong bình thường của anh thì nghiêm trang hơn một chút, loại thường mặc cũng đều là sơ mi vải, cho nên cũng không cần chọn gì nhiều.
Chu Ngôn Thành khăng khăng muốn tiễn cô về nhà, nói cái gì mà có thể thể hiện mức độ chân thật rằng hiện thời cô đang thay đổi, Lâm Tu Trúc cũng gật đầu: "Không phải vừa rồi cháu báo cáo với nó đang dạo phố với Vương Mông Mông sao, kết quả là một người đàn ông đưa về nhà, chuyện này so với việc trực tiếp chạy tới nói với Cận Tây Trầm rằng cháu đã thay lòng còn có sức thuyết phục hơn nhiều."
Ôn Đồng: "........."
Lúc về đến nhà, Cận Tây Trầm đã ở trong nhà, cầm cái xẻng đứng ở bên cửa, cười nói: "Sao trễ như vậy mới về tới."
Ôn Đồng ngẩng đầu, thấy anh đứng trên bậc thang, đáy lòng có một giọng nói đang không ngừng gào lên, không ngừng thôi thúc: "Nói với anh ấy đi, nói với anh ấy mày bị bệnh, nói với anh ấy mày chỉ còn sống được một năm." Đến lúc này, cô không biết bản thân đã suy đi nghĩ lại bao nhiêu lần, muốn đem tất cả mọi việc nói cho anh biết, sau đó lao vào ngực anh khóc một trận, tất cả mọi phiền não đều giao hết cho anh.
Anh đứng trên đỉnh cao của giới y học nhiều năm, rất nhiều sinh viên ngành y đối với một câu anh thuận miệng nói thôi cũng xem đó như là chuẩn mực, người xung quanh ban cho anh danh hiệu: có thể cướp người với tử thần. Nhưng suy cho cùng, anh không thể chi phối việc sinh tử, anh đấu không lại được tử thần. Có giỏi giang thế nào đi nữa, anh cũng chỉ là một người bình thường, không chống lại được bệnh tật.
Ôn Đồng nhận cái túi từ thay Chu Ngôn Thành, nói: "Anh về trước đi, ngày khác em lại tìm anh nói chuyện."
Ánh mắt Chu Ngôn Thành đánh giá nét mặt cô một lượt, lại chuyển về phía Cận Tây Trầm, sau đó khẽ gật đầu: "Được."
"Anh liệu có cần xem thử em giúp........" Ôn Đồng cười cất giọng, nhưng thấy Cận Tây Trầm quay đầu đi vào trong phòng bếp.
Cô theo sau anh, trước đây, cô chưa bao giờ nói dối Cận Tây Trầm, cho dù anh rất không thích thể thao mạo hiểm, cô vẫn như cũ không dùng lời lẽ bịa đặt để che giấu, nhưng hiện giờ cô phải nói dối từng chút từng chút để đập tan tình yêu của anh. Nghĩ thử, thật sự tàn nhẫn.
"Anh đang giận sao." Ôn Đồng đặt chiếc túi trong tay xuống, đi tới sau lưng anh nhỏ giọng hỏi.
"Không có." Cận Tây Trầm đáp.
Anh không xoay người, giọng nói cũng bình thường không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì. Từ trước đến nay, khi nói chuyện, giọng anh đều mang theo một tia ấm áp, giống như không có bất kỳ việc gì có thể ảnh hưởng đến tâm tình của anh, vì sao hiện giờ lại đột nhiên mất hứng rồi?
"Vậy sao anh không quay lại nhìn em?" Ôn Đồng hỏi.
"Anh đang ghen, Đồng Đồng." Cận Tây Trầm thở dài, cuối cùng đặt cái xẻng trong tay xuống, quay người lại.
Ôn Đồng sửng sốt, không ngờ anh vậy mà lại thẳng thắn thừa nhận bản thân đang ghen. Người khác thì trăm phương ngàn kế che giấu sự ghen tuông của mình, còn Cận Tây Trầm lại thẳng thắn như vậy, trái lại khiến cô không biết phải trả lời thế nào.
"Không phải em nói đi dạo phố với Vương Mông Mông à? Sao lại về cùng cậu ta vậy, hửm?" Anh bước lại gần, vuốt vuốt tóc cô, đem búi tóc lòa xòa vén ra sau tai.
"Tình cờ gặp giữa đường. Em thấy em cũng có quyền giao thiệp bạn bè, anh không thể chuyện gì cũng quản em." Ôn Đồng ngước lên, nghênh đón ánh mắt anh.
"Ồ?"
"Anh cả ngày đến bệnh viện thăm Khương Lệ, anh rõ ràng biết cô ấy thích anh, anh còn chăm sóc cô ấy như vậy. Em ăn một bữa cơm với Chu Ngôn Thành, rất bình thường." Ôn Đồng hung hăng nói.
"Giận rồi?" Cận Tây Trầm cười.
"Không có." Ôn Đồng quay mặt sang một bên, dùng sức cắn đầu lưỡi, kiềm chế cảm xúc.
Chân chợt nhẹ bẫng, cô theo bản năng ôm lấy cổ Cận Tây Trầm: "Anh anh anh làm gì đó."
Cận Tây Trầm không đáp, bước chân kiên định đi về phía lầu hai, giữa đường tình cờ gặp dì Lý đang nói chuyện với Ôn Hinh, anh cũng chỉ hơi nghiêng đầu dặn dò: "Coi chừng tôm trong nhà bếp."
Cửa phòng sập một tiếng đóng lại, một khắc sau cô đã bị anh ép lên ván cửa mạnh mẽ hôn, nụ hôn mãnh liệt tựa như phong ba bão táp khiến cô không cách nào hô hấp, chân lại bị anh tách ra chen vào. Bàn tay nắn bóp eo hướng dần lên trên, toàn thân tựa như dây tơ hồng trong mưa bão, chỉ có thể dựa vào người anh.
Đầu lưỡi nhanh chóng bị quấn lấy, không kịp đề phòng chợt thoát ra một tiếng rên khẽ, giao hòa cùng tiếng thở dốc cố kìm nén của anh, hai tay Ôn Đồng ôm lấy vai anh, níu chặt vải vóc nơi đó, cảm giác giống như có thứ gì đấy đang muốn thoát ra. Cô chỉ có thể gắng sức ngẩng đầu, mặc cho anh tàn sát bừa bãi nơi vùng cổ trơn mượt.
Giây tiếp theo, Cận Tây Trầm chợt buông cô, sau đó bước đến bên cạnh tủ quần áo, mở cánh tủ lấy ra một chiếc áo blouse trắng.
Anh nhanh nhẹn khoác vào, còn chậm rãi ung dung cài từng khuy áo, Ôn Đồng nhìn sườn mặt tĩnh lặng của anh, nét mặt bình lặng. Cả người đều muốn tông cửa xông ra, nhưng lại bị anh từ phía sau giữ lấy cổ tay, một lần nữa đè lên ván cửa. Nhìn vào ánh mắt càng lúc càng gần, cô hoàn toàn không cách nào cử động, líu lưỡi lắp ba lắp bắp: "Anh anh anh đừng kích động nha."
Môi một lần nữa bị đoạt lấy, nhưng lần này là sự mút mát tinh tế, mơn trớn kiều mị như thể muốn biến người cô thành một ghềnh nước. Cô muốn mở miệng, nhưng lại không cách nào phát ra âm thanh, chỉ có thể mặc cho đầu lưỡi anh thần tốc tiến vào.
"Không phải em muốn thấy dáng vẻ anh mặc áo blouse sao? Còn nói muốn cởi xuống từ trên người anh, sợ rồi?" Cận Tây Trầm thoáng thả lỏng người cô.
"Uhm...." Ý thức Ôn Đồng có chút mơ hồ, chỉ cảm thấy cần phải đáp lại điều gì đó, nhưng suy nghĩ đều đặt hết vào đầu ngón tay đang mơn trớn khắp nơi của anh. Luồn vào bên dưới vạt áo len, cởi khuy áo, thuận tiện ma sát làn da mẫn cảm nơi đó.
"Đồng Đồng, nói em yêu anh." Cận Tây Trầm cắn vành tai cô, lại nặng nề thở dốc.
Ôn Đồng bị anh khiêu khích đến không cách chống đỡ, giọng nói mềm mại mơ mơ hồ hồ lặp lại lời anh: "Em yêu anh."
"Thế em thích anh,hay là thích Chu Ngôn Thành?" Anh hôn lên mạch máu nơi gáy, như thể nếu Ôn Đồng đáp là Chu Ngôn Thành, anh sẽ cắn đứt cổ cô vậy, nhưng các giác quan của Ôn Đồng hiện giờ đều buông lỏng, lông tơ dựng đứng cảm thụ sự tê dại khó nhịn.
"Em thích anh." Thực ra vốn không cần hỏi, dưới tình huống ý thức mê loạn như vậy, cô căn bản không cách nào nói dối.
"Giúp anh cởi áo, được không?" Cận Tây Trầm kéo tay cô, đặt lên khuy áo blouse, giọng nói mang theo sức cám dỗ không gì sánh được.
"Không được! Ôn Hinh đang ở bên dưới, sẽ bị nghe thấy......." Ôn Đồng vẫn còn một chút lý trí, bàn tay đang níu vạt áo của anh run rẩy, cho dù không phải thì việc anh mặc đồng phục để "làm" thì cũng quá mức kích thích rồi.
Áo blouse trắng thuần khiết bị anh biến thành....đạo cụ, đùa hả trời!
"Chỉ cần em nhỏ tiếng một chút sẽ không sao." Cận Tây Trầm nâng chân cô lên cao, vòng bên hông mình, càng ép sát cô vào cánh cửa, tay anh lượn vòng trêu chọc vùng đùi trong của cô. Toàn thân có rất nhiều dây thần kinh, mỗi nơi đều như một mạng lưới, tùy tiện khiêu khích một chỗ nào đó thì sẽ tác động cả hệ thống, ngón tay anh chưa từng rời đi, nhưng cô lại cảm thấy toàn thân đều bắt đầu nóng lên.
Tiếng rên khe khẽ từ miệng thoát ra, cô liền hoảng hốt đưa tay che lại, Cận Tây Trầm cười nhưng không giúp cô, mà lại càng xấu xa hôn ngón tay cô, từng ngón từng ngón, tinh tế nhấm nháp.
Mười ngón tay liền tâm, Ôn Đồng mơ hồ cảm thấy từ đầu ngón tay có một cảm xúc mềm mại đang truyền ra, trực tiếp đánh thẳng vào tim, ở nơi máu thịt ấy, dần trở nên ấm áp.
Mỗi việc Cận Tây Trầm làm đều vô cùng nghiêm túc thỏa đáng, cho dù đây là tình dục không cách nào khống chế, nhưng anh lại dùng hết khả năng để chiều chuộng cô, để cô cùng lúc đạt được khoái cảm lớn nhất đồng thời cũng thỏa mãn chính mình, lúc Đại Mông nghe cô nhắc đến chuyện này thì liên tục che mắt: "..........Hai người liệu có thể giữ chút mặt mũi không! Đi nói khoái cảm với một cẩu độc thân! Cậu cứ thế sẽ bị sét đánh đó!"
Kết quả, cô không bị sét đánh, mà bị bệnh ung thư bổ một nhát.
"Cái kia.... Anh xem, em hiện giờ còn chưa được 19, làm thường xuyên như vậy không tốt lắm, lỡ như em có thai sẽ phiền phức, chưa kết hôn đã có con........" Ôn Đồng ngừng lại, kế đó Cận Tây Trầm đặt cô lên chiếc bàn trong phòng.
"Cách sử dụng áo mưa em còn chưa nhớ chứ?" Cận Tây Trầm nói, sau đó từ trong ngăn kéo dưới chân cô lấy ra một cái túi nhỏ vuông vức.
"..............." Mặt Ôn Đồng thoáng chốc đỏ bừng, từ mặt lan đến vành tai sau đó đến cổ đều đỏ rực một mảng, lúc đó cô cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, chưa từng nghĩ sẽ thật sự dùng mà...
Được rồi, cái cô làm thử lần đó là củ cà rốt, cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng trên người thật...
Ôn Đồng quýnh quáng bật dậy, lùi người ra sau: "Em vẫn chưa đủ thuần thục, đợi em học xong sẽ lại tới giúp anh nha, lần này anh trước tự xử đi."
"Không sao, chúng ta có thể cùng nhau thảo luận, cùng nhau tiến bộ." Cận Tây Trầm ném cái túi nhỏ sang một bên, hai tay một lần nữa chống hai bên người cô.
Ôn Đồng dịch người về sau, bị anh nắm mắt cá chân kéo trở về, ôm vào trong ngực: "Anh trước tiên cởi quần áo.... không phải, cởi áo blouse. Còn nữa, lên giường lên giường, đừng ở trên bàn, đây là chỗ anh xem văn kiện, kế đó khóa cửa kéo màn."
Cận Tây Trầm cười: "Nghe em hết."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT