Biệt thự tối nay vì không có Hà Niệm Sâm mà trở nên trống trải quạnh quẽ hơn, Mặc Tô luôn không hiểu sao lại có người thích căn nhà có không gian lớn như vậy, buổi tối vì sợ mà cô đưa Dior vào phòng, khóa chặt cửa rồi lên giường ngủ.

Nhắm mắt một lúc vẫn không ngủ được, thế là mở tivi xem một lát, đến khi dần dần buồn ngủ mới tắt đi. Khó khăn lắm mới đi vào giấc mộng thì nghe thấy tiếng di động rung bên tai, cô xưa nay không có thói quen tắt máy khi ngủ. Vốn định lờ nó đi nhưng đối phương hình như rất cố chấp, cứ gọi mãi.

Người bị đánh thức thường rất nóng tính, Mặc Tô đã muốn chửi thề rồi, tiện tay cầm điện thoại nghe máy, alo mãi cũng không thấy động tĩnh gì nên càng tức tối hơn, cúp luôn điện thoại, cũng không biết ai mà nửa đêm rảnh rỗi đi gọi điện quấy rối.

Nhưng vừa cúp máy thì lát sau điện thoại lại đổ chuông, Mặc Tô giận dữ nghe máy, quát lên: "Rốt cuộc là ai vậy?" Giọng cô hét lên khiến Dior nằm cạnh giật mình, đang nằm trên thảm phải nhảy bật dậy.

Bên kia im lặng một lúc rồi giọng nói mang vẻ ra lệnh vang lên: "Bây giờ đến bệnh viện ngay."

Mặc Tô chỉ muốn chửi thề, nhưng cố không thốt ra mà kiên quyết nói hai chữ: "Không đi."

"Đổng Mặc Tô!"

"Sao nào?"

"Tôi bảo em đến bệnh viện ngay, nếu không hậu quả tự chịu!" Nói xong đối phương cúp máy ngay.

Mặc Tô trừng nhìn điện thoại, mắng một câu "thần kinh" rồi ném điện thoại ra rõ xa, ở cạnh người đó lâu thì nhất định tinh thần cô sẽ bị suy sụp, không chừng nhất thời không nghĩ sáng suốt, còn chạy đi giải phẫu người nữa. Vì lúc này suy nghĩ duy nhất muốn đi bệnh viện của cô chính là để kéo Hà Niệm Sâm vào phòng mổ để giải phẫu anh!

Mặc Tô nằm xuống, hôm qua cả buổi tối không ngủ ngon đã khiến cô mệt mỏi rồi, nhưng bị đánh thức rồi lại không tài nào ngủ nổi.

Cô bật dậy chạy xuống lầu, rót một ly nước uống, rồi lấy thuốc an thần trong túi xách ra, đó là thứ lần trước rời khỏi chung cư cô đã tiện tay mang theo, vốn để phòng bị mình sẽ mất ngủ vì Viên Mộ Tây, không ngờ đến giờ lại sử dụng vì Hà Niệm Sâm.

Thuốc an thần rất có tác dụng, cô nằm lên giường một chút đã ngủ, vốn tưởng uống thuốc rồi thì kiểu gì sáng mai cũng phải đặt mấy lượt đồng hồ báo thức, ai ngờ không ngủ được bao lâu thì tự dưng tỉnh.

Trong bóng tối chỉ thấy hình như có thêm thứ gì đó, chớp mắt nhìn sang, thì thấy trên sofa có một bóng người, cô sợ tới mức ngồi bật dậy ngay.

Thấy bóng người kia bất động, cô sợ hãi bật đèn, đến khi nhìn rõ người đó mới bình tĩnh lại, nhưng nhịp tim vẫn đập nhanh như muốn bắn ra ngoài, bất giác phẫn nộ: "Nửa đêm nửa hôm rồi, anh ngồi đó một mình làm gì vậy? Muốn dọa chết người sao?"

Hình như anh cảm thấy buồn cười vì dáng vẻ sợ hãi khiếp đảm của cô hay sao mà còn bật cười thành tiếng: "Nếu em đã không chịu đến bệnh viện thì tôi đành về thôi." Làm gì có người như vậy, Mặc Tô buồn bực nhìn anh, mãi sau mới thấy tim đập bình thường lại: "Tôi nhớ đã khóa cửa rồi mà? Sao anh vào được?"

"Đây là nhà của tôi, có cái khóa nào mà tôi không vào được?" Anh nhướn mày.

"Thế anh cũng không thể nói vào là vào chứ, tuy là nhà anh nhưng bây giờ tôi đang ở trong căn phòng này, nếu anh nói vào là vào thì tôi còn thấy an toàn không?"

"Thế thì không cần thấy an toàn nữa." Nói xong anh đứng dậy khỏi sofa, tiến lại phía giường.

Mặc Tô vội vàng hét lên: "Anh đừng lại đây."

Đương nhiên anh không nghe lời rồi, đến giường ngồi xuống rồi kéo cô lại, ôm vào lòng.

Mặc Tô bị anh kéo mạnh, mặt đập vào lồng ngực mạnh mẽ của anh, mũi bị đập đau nhói, nước mắt suýt thì chảy ra, vô thức đẩy mạnh anh ra nhưng càng cố gắng thì anh càng ôm chặt hơn.

Cô thấy tủi thân, nằm co trong lòng anh, giọng hậm hực: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Cơ thể anh không còn nóng hổi như trước, có lẽ anh đã khỏi bệnh rồi.

Anh không nói gì, chỉ ôm cô.

Mặc Tô yên lặng một lúc, cảm thấy tư thế này khó chịu nên định đổi, nhưng anh lại bá đạo không chịu cho cô nhúc nhích.

"Này." Cô túm lấy vạt áo anh, "Tay tôi sắp tê dại rồi, anh cho tôi đổi tư thế được không?"

Nói xong mà mãi cũng không thấy anh nói gì, cô hơi bực, ngẩng lên, gương mặt anh gần trong gang tấc, một giây, mà có lẽ chỉ là một phần mấy trăm giây, môi anh đã áp xuống.

Nụ hôn quen thuộc như gió tháng ba mơn man thổi vào tim cô.

Mặc Tô không hề cự tuyệt nụ hôn của anh, cô mở mắt, anh cũng vậy. Cứ như đây là lần đầu có can đảm nhìn vào mắt anh vậy. Hơi ấm trong phòng có phải bị anh mở hơi lớn rồi? Cô mặc áo ngủ mà không hề thấy lạnh, ngược lại còn thấy nóng nữa.

Hồi lâu sau, anh mới buông môi cô ra, nhưng vẫn ôm lấy cô, cưỡng ép cô phải dựa vào lòng anh.

Nhìn cô ngửa đầu, hơi thở hổn hển, đôi mắt nhìn anh có vẻ mơ màng, ánh mắt anh trở nên hậm hực, lại cúi xuống mút nhẹ môi cô: "Cái cô nàng đáng ghét này!" Giọng điệu lại vô cùng thương yêu.

Cô há miệng định nói nhưng cuối cùng lại thôi, có lẽ cô cũng không biết mình phải nói gì, chỉ thấy sự mờ ám mà khó khăn lắm cô mới cắt đứt lại càng tăng thêm vì hành động của anh. Cứ như không kiềm chế nổi, nụ hôn của anh lại rơi xuống, môi lưỡi quấn quýt, cứ như đó là sự tiếp xúc thân mật nhất giữa những người yêu nhau. Cánh tay anh siết chặt, gần như muốn hòa cô vào trong cơ thể anh. Khiến cô cảm giác chỉ cần anh ra sức mạnh thêm, thì sẽ khiến lục phủ ngũ tạng trong người cô vọt ra hết vậy.

Đúng lúc cô thấy sắp không thở nổi thì cố gắng đẩy anh ra, anh cũng không khá hơn, mái tóc rũ xuống che mắt, càng tăng thêm độ quyến rũ của đàn ông. Mày mắt cong cong, khóe môi cũng đang cười, cứ như đó là niềm vui phát ra tự đáy lòng.

Chưa từng thấy anh vui như thế bao giờ, Mặc Tô chỉ thấy trái tim như có gì đó đang tan ra thành nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play