Hôm sau lúc Mặc Tô đi làm đã tưởng cả công ty sẽ đồn đại tin hôm qua cô bị Hà Niệm Sâm kéo đến biệt thự rồi. Chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng không ngờ cô lại an nhiên sống qua một ngày, bình thường thế nào thì hôm nay vẫn vậy, ngay cả một ánh mắt kỳ quặc của người khác cũng không có.

Về sau nghĩ lại, có lẽ là Tiểu Sảnh không hề nói chuyện này ra. Trong ấn tượng của cô, Tiểu Sảnh đơn thuần hơn những quản lý khác trong công ty, sẽ không nói bậy sau lưng người khác, cũng không thích tám chuyện thiên hạ.

Suốt một ngày, cô không thấy bóng Hà Niệm Sâm đâu, hôm nay anh bay đến thành phố khác để công tác, buổi tối mới về, bên cạnh chỉ đưa theo Tiểu Sảnh.

Buổi chiều tan sở, cô theo thói quen về cuối cùng, vừa ra khỏi văn phòng, như sực nhớ điều gì, cô do dự một lúc rồi quay về văn phòng.

Đặt túi xuống, cô nhìn xung quanh thấy không có ai, mới rón rén đi vào văn phòng Hà Niệm Sâm.

Trong văn phòng vì bầu trời bên ngoài xám xịt mà bên trong cũng trở nên trống trải và u ám.

Mặc Tô đến cạnh bàn làm việc của anh, nhìn quanh một vòng cũng không thấy thứ cô muốn thấy.

Tưởng mình hoa mắt, lại tìm kỹ một lượt, đáp án vẫn khiến cô thất vọng. Thực ra thứ cô muốn tìm khá to, nếu đặt trên bàn thì sẽ nhìn thấy ngay.

Nên... anh vẫn chưa cởi mở về chuyện đó? Mặc Tô ủ rũ nghĩ, nếu không làm sao anh vẫn không dùng khung ảnh cô tặng chứ?

"Đúng là người đàn ông tính tình kỳ quặc!" Cô không nhịn được nói khẽ.

Lén lút đi vào, tức tối trở ra. Nhẹ nhàng đóng cửa và quay người lại, bất ngờ xuất hiện một bóng người khiến cô giật bắn mình.

"Á!" Cô hét lên một tiếng theo phản xạ, người kia cũng không nói gì, chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn cô.

Mặc Tô thấy tim mình đập mạnh, tò mò quan sát người đó, là phụ nữ, không, phải nói là một nữ sinh mới đúng, cô ta ăn mặc trông rất giống một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp. Áo len trắng rộng, mái tóc đen xõa dài trên vai, ngũ quan thanh tú sạch sẽ, trông vô cùng có khí chất. Trong thời đại mỹ nữ nhiều vô số kể này, ngoại hình của cô ta chắc được coi là dạng trào lưu thanh thuần.

"Cô là... cô Tiêu?" Mãi sau, Mặc Tô mới hỏi.

Tiêu Tiêu không ngờ cô lại đoán ra thân phận của mình, trên gương mặt vốn lạnh lùng có chút ngạc nhiên: "Sao chị biết?"

Mặc Tô lúc này mới thấy yên lòng, đầu óc bắt đầu xoay chuyển nhanh chóng, gương mặt lập tức quay về dạng công thức hóa nhưng có chút tình cảm riêng tư, "Nhìn khí chất của cô Tiêu là nhận ra, người xứng với chủ tịch Hà là một cô gái có điều kiện rất tốt rồi. Với sắc đẹp và khí chất của cô Tiêu, trong đám đông tìm được mấy người, nên tôi nghĩ chắc hẳn cô là bạn gái chủ tịch Hà rồi, đúng không?"

Có cô gái nào không hư vinh? Có cô gái nào không thích nghe những lời khen ngợi? Tiêu Tiêu nghe vậy, tâm trạng vốn không vui lập tức trở nên phơi phới, khóe môi nở nụ cười, nói: "Rất tốt! Xem ra trợ lý mới lần này của Sâm rất khéo ăn nói, tôi quyết định bắt đầu thích chị rồi!" Vừa nói vừa như một cô bé kéo tay Mặc Tô, vẻ mặt "sau này chúng ta sẽ là bạn tốt".

Mặc Tô thầm toát mồ hôi lạnh, cô chỉ là đoán ra thân phận cô ta mà thôi, có cần nhiệt tình thế không? Nhiệt tình quá sẽ khiến cô lúng túng mất.

Lúc cô đang nghĩ như vậy thì Tiêu Tiêu đã lên tiếng: "Tôi biết chị tên Đổng Mặc Tô đúng không? Cái tên của chị thật mang lại cảm giác trưởng thành, tôi còn tưởng chị là một nữ yêu tinh chín chắn nữa đó! Giống như cái cô trợ lý Cao kia suốt ngày mặc đồng phục hở ngực để cám dỗ Sâm!"

Trợ lý Cao mà cô ta nói chính là cô trợ lý rất không phục Mặc Tô được tổng giám đốc đích thân phỏng vấn, cô biết là cô ta ghét mình, vì ngay cả lúc cô ta nói chuyện với cô cũng bằng giọng điệu ra lệnh.

"Tên là do cha mẹ đặt, tôi cũng chịu thôi." Cô cười gượng, khóe môi giật giật. Thực ra chính cô cũng rất thích tên của mình.

"Tôi biết. Giống như tôi tên Tiêu Tiêu, tôi luôn không thích cái tên này, cứ như mãi mãi không thể trưởng thành nổi."

"Không thể trưởng thành cũng rất tốt, luôn trẻ trung, cô Tiêu độ tuổi hiện giờ là tuổi mà rất nhiều người muốn quay trở lại đó!"

"Chẳng tốt tí nào!" Cô ta buông tay cô ra, vẻ mặt ủ rũ, "Tôi nghe người ta nói đàn ông đều thích dạng phụ nữ gợi cảm, chín chắn, ngực to mông cũng to. Chị nhìn tôi không ngực không mông cũng chẳng quyến rũ, tôi rất lo một ngày nào đó Sâm sẽ không cần tôi nữa."

Mặc Tô cười khan, "Cô Tiêu, cô nghĩ nhiều rồi."

"Không phải đâu!" Cô ta nhảy nhổm lên, chạy đến trước mặt Mặc Tô, chồm sát lại gần cô: "Chị nói tôi biết đi, bên cạnh Sâm có người phụ nữ khác không?"

Mặc Tô toát mồ hôi lạnh: "Cái này... tôi cũng không biết..."

"Sao chị lại không biết! Chị chẳng phải trợ lý riêng của Niệm Sâm sao?"

"Nhưng... tôi mới đến chưa tới mười ngày."

"Nói cũng phải!" Cô ta buông cô ra, vẻ suy tư, "Thế chị nói xem, mấy hôm nay chị có nhìn thấy người phụ nữ kỳ quặc ra vào văn phòng Sâm không?"

"Người phụ nữ kỳ quặc?"

"Chính là dạng phụ nữ không giống đi làm, mặc rất gợi cảm, để tóc xoăn dài." Chưa đợi Mặc Tô nói gì, cô nàng lại bổ sung: "Những người phụ nữ mà phim hay chiếu như vậy đều là bồ nhí."

"Không có." Mặc Tô thành thật trả lời: "Mấy hôm nay chủ tịch Hà không mấy có mặt ở văn phòng..."

"Thế hả, nhưng anh ấy cũng không về nhà." Tiêu Tiêu nghi hoặc: "Liệu anh ấy có đi gặp tình nhân không nhỉ?"

Mặc Tô cảm thấy đầu choáng váng, cô không thể nào nghĩ ra bạn gái của Hà Niệm Sâm lại là kiểu nữ sinh ngây thơ, chẳng biết gì thế này. Đúng là cô có thiện cảm với cô ta, nhưng ngặt mối quan hệ mờ ám giữa cô và anh, nên cô không muốn dính líu gì nhiều, chỉ có thể ra sức an ủi để cô ta mau về sớm.

"Không đâu, bên cạnh chủ tịch Hà không có ai cả, anh ấy không ở văn phòng là do đi gặp khách hàng, cô biết tổng giám đốc công ty lớn là rất bận mà, sao có thể rảnh rỗi đi tìm phụ nữ khác được? Nên cô Tiêu cứ yên tâm đi. Nếu không có việc gì, muộn quá rồi, cô không về nhà sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play