Tiếp đó, như ăn ý với nhau, điện thoại của Viên Mộ Tây cũng đổ chuông. Không cần đoán cũng biết bên kia là ai, nhưng anh ta như không nghe thấy, chỉ cố chấp chờ câu trả lời của cô.

Tiếng chuông reo mãi như đòi mạng, đến mức người ta phải khó chịu, cô nói: "Anh nghe điện thoại đi đã."

Viên Mộ Tây một tay túm chặt cô, tay kia nghe máy.

"Mộ Tây, anh đang ở đâu?" Do phía này quá yên tĩnh nên Mặc Tô có thể nghe rõ giọng nói bên kia vẳng tới.

Nhưng dù thế nào cô cũng không nghĩ rằng Viên Mộ Tây lại nói: "Tôi đang ở cạnh bạn gái tôi."

Sau đó cúp máy ngay.

"Anh điên rồi hả?" Ánh mắt cô nhìn anh như nhìn một kẻ tâm thần.

"Anh điên rồi đấy!" Anh ta nói, "Anh muốn cho em biết, cô ta trong lòng anh chẳng đáng để nhắc đến, em mới là người phụ nữ mà Viên Mộ Tây anh yêu nhất!"

"Anh đúng là một thằng điên!" Cô hất tay anh ta ra, một sự buồn bực khó tả dâng lên. Quay lưng mới đi được vài bước đã thấy Vu Nhược Cẩn đứng không xa, tay cầm điện thoại, vẻ mặt giận dữ.

Cô ta lao tới, giơ tay định tát Mặc Tô: "Cô là đồ tiện nhân!"

Tay giơ lên giữa chừng bị Mặc Tô chụp lấy, cô vung tay tát cô ta, sức mạnh đó như thể dồn hết nỗi tủi thân khi chia tay vào đó, trong lòng thấy sảng khoái khó tả.

"Cô Vu, cái tát này dạy cô biết thế nào là biết dừng đúng lúc. Tôi chưa thấy ai không có sĩ diện như cô, cướp bạn trai người khác còn quay ngược lại gọi người ta là tiện nhân? Kẻ xứng đáng với từ tiện nhân đó trên thế gian này không nhiều đâu, nhưng cô lại là một trong số đó."

Đúng là tức điên, phá hoại tình cảm người khác còn sỉ nhục cô! Mặc Tô chưa từng nổi giận như thế với ai, ỷ mình xinh đẹp cũng không được bắt nạt người khác như vậy chứ? Tưởng cô không thị uy thì là mèo con thật sao?

Cô gái kia có lẽ bị đánh đến phát điên, đờ đẫn nói một câu: "Cô dám đánh tôi hả?", sau đó lao tới phản kích, Mặc Tô làm sao dễ bị ức hiếp như vậy, cô xưa nay luôn ghét chuyện hai người phụ nữ đánh nhau trước mặt bàn dân thiên hạ, đặc biệt là vì một người đàn ông mà cô không muốn dây vào.

Cô nhanh nhẹn vặn ngược tay cô ta ra sau lưng, đau tới mức cô ta hét lên chói tai, Mặc Tô cười lạnh: "Ngại quá, bạn trai cô chắc chưa kể cô nghe, chị đây ở trong trường từng học kỹ thuật phòng vệ, vốn định phòng biến thái háo sắc, ai ngờ lại bị cô sử dụng trước."

"Lại còn thuật phòng vệ, bộ dạng như cô thì có tên háo sắc nào mù mà thích cô được?"

Không ngờ ả kia đau đến thế còn nói được những lời chọc tức người khác.

Mặc Tô khẽ cười: "Xin lỗi nhé, bạn trai hiện giờ của cô trùng hợp là thích tôi. Ban nãy còn khuyên tôi đừng bỏ đi, cô gái à, cô phải làm rõ tình hình, không phải chị đây rời xa anh ta thì bây giờ cô vẫn đang như kẻ ăn mày thôi! Toại nguyện cho cô mà không biết cảm ơn, cứ làm trò trước mặt tôi thì tự hào lắm hả?"

Không muốn có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với cô gái này, Mặc Tô cũng tin là qua chuyện ban nãy, chí ít cô ta sẽ kiềm chế về mặt động thủ, liền buông cô ta ra, nào ngờ cô ta liền vung móng vuốt về phía cô, cũng may Mặc Tô phản ứng nhanh, nếu không mặt cô đã bị móng vuốt của cô ta cào thành sẹo rồi.

Cô ả này là mèo hoang sao? Đánh không thắng thì dùng móng cào người ta? Giây sau đó chắc sẽ không biến thành chó cắn người chứ?

Cô khẽ nhắc nhở: "Cô Vu, bây giờ tốt nhất cô soi gương xem bộ dạng mình đi, người ta không đẹp còn có thể đến bệnh viện thẩm mỹ, cô thế này có vẻ cả bệnh viện thẩm mỹ cũng từ chối cô. Một người không đẹp cũng chẳng sao, nếu gặp phải một kẻ vô giáo dục thì rất kinh dị."

Vừa dứt câu, đã nghe một giọng nam trầm thấp vang lên: "Mặc Mặc..."

Hai chữ đó khiến không khí vốn căng thẳng hoàn toàn ngưng đọng, Mặc Tô nhìn sang thì thấy một bóng dáng cao lớn đang lại gần. Anh đi không chậm nhưng lại cho người ta cảm giác an nhiên trầm tĩnh, trên gương mặt tuấn tú là nụ cười nhàn nhạt. Hà Niệm Sâm vốn rất đẹp trai, lại thêm khí chất quá mạnh, anh bước tới cứ như thần tiên hạ phàm, những người khác đều biến thành phù vân.

Mặc Tô phát hiện, hình như lần nào chỉ cần Hà Niệm Sâm xuất hiện, Vu Nhược Cẩn sẽ tự động hóa thành kẻ vô hình, mắt nhìn anh chăm chú, miệng há ra, dáng vẻ mê trai siêu cấp, làm sao còn hình tượng hung dữ ban nãy nữa.

Mặc Tô vốn không muốn chuyện riêng của mình bị anh biết, thấy anh tới thì muốn bỏ đi với anh, nhưng lại thấy anh bỗng đưa tay gạt lọn tóc xõa trước trán của cô ra sau tai, dịu dàng nói: "Mặc Mặc lúc nào cũng thích chạy lung tung, ban nãy anh tìm em rất lâu đấy." Trong giọng nói có vẻ lo âu, mặt anh nghiêm túc đến mức Mặc Tô cũng thất thần.

Anh cúi xuống, nhẹ nhàng cầm tay cô lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đó: "Mặc Mặc, ban nãy là anh không đúng, không nên quên mất em còn ở bên cạnh, bây giờ chúng ta về nhà được không?"

Mặc Tô cảm giác xương mình cũng sắp nhũn ra rồi, cô ngơ ngẩn gật đầu, để mặc anh nắm tay mình đi về cuối hành lang.

Vu Nhược Cẩn đứng sau không chịu nổi, bỗng to tiếng gọi: "Này, trong lòng bạn gái anh luôn thích bạn trai tôi, anh có biết không?"

Mặc Tô khó tin nổi, dừng bước, lúc này cô còn chẳng buồn giận dữ, chỉ không dám tin trên thế giới này sao lại có loại phụ nữ mặt dày như cô ta.

Họ chưa đi quá xa, vẻ mặt Vu Nhược Cẩn vẫn thấy rất rõ, trong đôi mắt đẹp của cô ta bắn ra những tia sáng gần như có thể nói là hung ác. Lẽ nào đây chính là người đẹp rắn rết trong truyền thuyết? Có một gương mặt xinh đẹp như vậy mà lại có tâm địa rắn độc?

"Tôi không nói bậy đâu, anh xem, họ đã chia tay rồi mà cô ta cứ bám lấy bạn trai tôi, tôi chỉ nói có mấy câu đã bị cô ta đánh, anh nhìn tay tôi này, vẫn còn vết cào. Hà thiếu, anh đừng bị cô ta lừa nhé, có lẽ cái cô ta thích chỉ là tiền của anh mà thôi."

Mặc Tô thề, tuy ba năm nay cô từng gặp không ít cực phẩm như vậy, như đạt đến trình độ cực phẩm như Vu Nhược Cẩn thì là lần đầu cô đụng phải. Thật không biết cô ta đã có cá tính "đặc biệt" này trong hoàn cảnh thế nào nữa.

Lại nhìn sang Viên Mộ Tây, thấy vẻ mặt anh ta lạnh lùng dửng dưng, hình như sau khi Vu Nhược Cẩn xuất hiện, anh ta chưa từng nói một câu nào.

Trong lòng Mặc Tô bỗng dâng lên cảm xúc không còn là thất vọng, mà là tuyệt vọng, cô đang định mở miệng thì đã bị Niệm Sâm ngăn lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play