Thật sự không phải Đổng Mặc Tô keo kiệt, mà cô cảm thấy không cần hoang phí như thế. Cô đã lớn rồi, đã qua cái tuổi yêu thích hàng cao cấp, dù trong độ tuổi đó cô cũng chưa từng mua thứ xa xỉ nào, nhưng cũng thấy chẳng sao cả.

Mỗi người đều có cuộc sống riêng mà họ muốn, nếu ông trời đã an bài cô sinh ra trong một gia đình bình thường, thế thì cô sẽ sống một đời yên ổn, bình thường thì có gì không tốt đâu. Hàng hiệu tuy bắt mắt, nhưng thưởng thức là đủ, không cần lao tâm khổ tứ kiếm tiền, tiết kiệm tiền chỉ để nâng cao thể diện.

Nhưng không biết Hà tiên sinh sẽ nghĩ về cô thế nào.

"Nếu bây giờ cô đứng trước mặt bạn trai cũ, tôi tin hắn nhất định sẽ hối hận về lựa chọn của mình." Bỗng dưng, trong khoang xe yên tĩnh vẳng đến giọng nói của anh.

Cô nhìn sang, anh đang tập trung lái xe, không nhìn cô.

Nở một nụ cười, cô nói: "Thứ đàn ông quan tâm mãi mãi chỉ là bề ngoài của phụ nữ."

"Phụ nữ thì sao?" Anh hỏi vặn, "Thứ họ mãi mãi quan tâm chỉ là đàn ông có tiền hay không?"

"Cũng không chắc, tìm một người đàn ông tốt với mình là quan trọng nhất. Đàn ông càng có tiền càng dễ hư hỏng, tôi hy vọng người đàn ông sau này của tôi đừng có quá nhiều tiền, anh ấy có thể không mua nổi một món hàng hiệu, nhưng anh ấy sẽ tốt với tôi, cưng chiều tôi, mãi mãi không thay lòng."

"Người phụ nữ như thế rất vô vị."

"Tôi có phải game đâu, cần gì phân biệt thú vị hay vô vị."

Niệm Sâm lại cười: "Tình yêu chẳng phải là một trò chơi hay sao?" Khi cô còn chưa nghĩ ra nên trả lời anh thế nào thì anh đã ném một chiếc hộp sang, "Cái này cho cô, đeo vào đi."

Mở chiếc hộp anh đưa, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương, kim cương đính trọn một vòng dây, dù trong xe hơi tối cũng vẫn sáng lấp lánh.

Trên xe anh sao lại có dây chuyền phụ nữ?

Mặc Tô bất giác nhớ lại cô gái trong khung hình của anh, tuy các báo đài chưa từng chụp được hình ảnh bạn gái anh, nhưng trên các bảng độc thân vàng thì lại không có đại danh của Hà Niệm Sâm, nên Mặc Tô đương nhiên nghĩ rằng cái này nên tặng cho bạn gái anh mới phải?

Cô ngẩn ngơ nhìn sợi dây chuyền rõ ràng không hợp với mình.

Đèn đỏ, Niệm Sâm thấy cô chưa đeo vào, cũng không nói gì, đến khi lái xe vào bãi mới quay sang: "Sao? Đổng tiểu thư không thích hàng hiệu chắc sẽ không đến nỗi không dám đeo một sợi dây chuyền chứ?"

"Không thèm, tôi chỉ nghĩ sợi dây chuyền này của anh chắc là để tặng ai đúng không?"

"Hử?" Niệm Sâm nhướn mày, không nói gì.

Mặc Tô xem như anh thừa nhận, đóng nắp lại và đưa trả anh: "Dây chuyền rất đẹp, nhưng món đồ này không được dễ dàng cho người khác mượn đeo, nếu không nữ chủ nhân sau này của nó sẽ không vui đâu."

"Nữ chủ nhân sau này?" Niệm Sâm cười khẽ, ngoắc ngón tay bảo cô lại gần, tự tay đeo dây chuyền vào cổ cô. Động tác thuần thục khiến cô biết đây không phải lần đầu anh đeo dây chuyền cho phụ nữ, nhưng lại khiến cô sửng sốt vì đây là lần đầu có người đàn ông đeo dây chuyền cho cô.

Nghĩ đến Viên Mộ Tây chẳng có chút tế bào lãng mạn nào ở phương diện này, trong lòng cô bất chợt thấy chua chát, gương mặt cũng bất giác nở nụ cười khổ sở.

Niệm Sâm đeo dây chuyền cho cô tất nhiên cũng thấy biểu cảm đó, hàng lông mày rất đẹp thoáng nhíu lại, nhưng không nói gì mà mở cửa xuống xe, sau đó đã có phục vụ đứng bên ngoài mở cửa cho cô.

Mặc Tô quả thực chưa từng tham gia kiểu tiệc thế này, trước đây tiệc cuối năm công ty tổ chức cũng không trịnh trọng như vậy, thi thoảng Mộ Tây cũng được mời đến tham dự, nhưng cô bẩm sinh đã không thích gặp gỡ người lạ, mỗi lần đều chây lỳ không chịu đi cùng, nên lần nào cũng là anh đi một mình, không có nữ giới đi cùng.

Giờ nghĩ lại, có lẽ trong tình yêu của hai người, cô cũng có phần không đúng, đối với sự nghiệp, cô không có dã tâm, chỉ cần một hạnh phúc bình thường.

Theo Hà Niệm Sâm vào trong sảnh tiệc, tim cô bắt đầu không kiềm chế nổi, sao nhiều người thế này, nào giống bữa tiệc, giống một đại tiệc linh đình thì đúng hơn, thậm chí còn có những khách quý ký tên lên miếng vải to, chỉ khoảng mấy phút mà Mặc Tô đã nhìn thấy những ngôi sao rất được hoan nghênh mà trước kia chỉ nhìn thấy trên tivi.

"Thả lỏng một chút." Bên tai vẳng đến tiếng của Niệm Sâm: "Vẻ mặt của cô sẽ khiến người ta nghĩ cô bị tôi bắt cóc tới đây đấy. Muốn thay đổi Đổng Mặc Tô trước đây thì bắt đầu làm từ bây giờ."

Mặc Tô ngẩn người, nhìn anh rồi không nhịn được cười thành tiếng, hít một hơi thật sâu. "Vâng, tôi sẽ cố gắng."

Khoác tay anh đến chỗ ký tên, rất nhiều lão tổng trong giới thấy anh đến thì đều ùa tới, hết người này tới người kia chào hỏi anh, có thể thấy địa vị của Hà Niệm Sâm trong giới rất đặc biệt.

Nhưng Hà Niệm Sâm không phải người thích giao lưu với người khác, thông tin này Mặc Tô đã nghe nói từ trước khi quen anh, nên những người kia cũng chỉ đến chào hỏi, trò chuyện vài câu rồi biết ý mà đi chỗ khác.

Tiệc theo kiểu Tây, chiếc bàn dài toàn những món điểm tâm, nhân viên phục vụ bưng những ly rượu đi xuyên qua đám đông. Niệm Sâm gọi một trong số đó lại, tự lấy một ly champagne rồi đưa cho Mặc Tô một ly nước cam.

Mặc Tô hỏi: "Không phải tiệc sao? Uống nước cam ở đây được ạ?"

Niệm Sâm nhìn cô, nói ra một câu khiến cô sửng sốt mãi cũng không dám tin là anh có thể nói ra...

Anh nói: "Con gái uống rượu không tốt."

Hà Niệm Sâm thực sự quá nổi tiếng, chỉ một chốc mà lại có một đám người tới bắt chuyện với anh, và anh cũng không tỏ ra lạnh nhạt như lúc nãy, tuy gương mặt vẫn thoáng vẻ cao ngạo nhưng không tỏ ra bực bội gì.

Đương nhiên không thể thiếu việc giới thiệu bạn gái đi cùng, cũng không rõ là vô tình hay cố ý mà Hà Niệm Sâm không nói nhiều với người khác, mà người ta sau khi biết đến cô lại trò chuyện với cô nhiều hơn, nào là khen cô xinh đẹp có khí chất, nào là muốn giới thiệu vài người bạn trong giới để làm quen, cứ như cô mới là vai chính vậy.

Về sau Mặc Tô mới biết Hà Niệm Sâm chưa từng giới thiệu người đi cùng mình với người khác, khi anh đã bắt đầu giới thiệu thì chứng tỏ cô gái đó có vị trí nhất định trong tim, những doanh nhân tinh quái kia làm sao không hiểu ý? Muốn đứng vững trong giới thì phải quen biết khách hàng, trò chuyện với các lão tổng là kỹ năng giao tiếp mà một nhân viên thành công không thể thiếu được, còn Hà Niệm Sâm chẳng qua là mở đường giúp cô mà thôi. Giống như trên tờ giấy trắng bỗng xuất hiện một tòa nhà, anh chỉ là ra tay vẽ giúp cô một đường ở tầng dưới cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play