"Anh nói thế tôi thấy đúng là cũng hơi giống." Thư ký gật gù như đồng cảm: "Còn nhớ lần đầu gặp cô ấy không? Cô ấy đã cản xe của chủ tịch Hà lại, dáng vẻ liều mạng đó. Anh nói xem ở thành phố G này có ai dám cản xe của chủ tịch Hà? Ngay đến thị trưởng còn phải đích thân đứng cạnh để tiếp đãi nữa là..."
Cô ta nói đúng, kinh tế ở G có thể phồn vinh là do công ty ANI chiếm phần quan trọng, những công ty khác không thể so sánh, ở G nếu mất đi công ty ANI thì cũng như một người mất đi trái tim, cho dù có thể sống cũng không lâu dài được.
Mặc Tô không còn tâm tư ăn uống nữa, những món trước đây cảm thấy ngon lành đều vì chuyện ban nãy mà trở nên nhạt nhẽo, vô vị.
Người đối diện nếm vài miếng cũng không ăn thêm, nhưng miệng vẫn khen những món cô giới thiệu rất ngon.
Mặc Tô không tin, thầm nghĩ nếu ngon thật thì sao anh chỉ ăn có chút xíu?
Niệm Sâm tất nhiên nhìn thấy vẻ bất mãn của cô, không giải thích nhiều mà chỉ hỏi: "Cô nghỉ việc rồi à?"
"Ừm." Cô đáp lời, ban nãy cô cầm thùng giấy đựng đồ đạc, anh không nhìn ra mới lạ.
"Sau này có dự định gì không?"
Mặc Tô ngạc nhiên nhìn anh, không tin người đàn ông lạnh nhạt này lại có hứng thú quan tâm đến người bạn không thân lắm là cô.
"Vẫn chưa nghĩ ra, tìm công việc khác thử xem sao." Cô đáp qua loa, thực tế thì cô đã bắt đầu vạch ra kế hoạch đi du lịch một thời gian, trước đây cứ mải làm việc vì tình yêu của mình, nhưng cuối cùng vẫn là tay trắng. Nếu nói còn lại gì thì đó chính là số tiền mấy năm nay ít khi đụng đến.
Viên Mộ Tây là người đặc biệt gia trưởng về mặt tiền bạc, từ khi họ mới quen nhau, lần nào đi ăn hoặc mua đồ gì đó đều là anh ta trả tiền, cho dù mua những món khá đắt tiền cho cô, chỉ cần ở cạnh anh ta là anh ta đều không cho phép cô bỏ ra một đồng nào.
Sau khi tốt nghiệp hai người sống chung, về mặt tiền bạc, Mặc Tô càng không có cơ hội tiêu tiền, ban đầu hai người đều bận rộn công việc, thời gian mua sắm ít đi, đương nhiên càng ít tốn tiền. Về sau công ty đi vào quỹ đạo, thẻ ngân hàng của Viên Mộ Tây giao hẳn cho cô, đồng thời nghiêm túc bảo rằng cô muốn mua gì cứ quẹt thẻ đó là được, nếu số tiền bên trong một tháng không đụng tới, anh ta còn tức giận, bảo cô rằng đàn ông bẩm sinh đã có nghĩa vụ nuôi phụ nữ rồi.
Người đàn ông như thế đối với phục nữ là cực kỳ hấp dẫn, nếu anh ta chung thủy thì đã hoàn hảo rồi.
Mặc Tô cười buồn, nhìn món cá om dưa chua trước mặt, những món này bình thường anh ta rất thích ăn, có lúc anh ta không rảnh đi cùng cô, cô đến đây cùng Lý Dao mà anh ta còn vòi vĩnh cô trong điện thoại rằng phải mang về cho anh ta ăn nữa.
Định thần lại thì thấy một đôi mắt đen nhánh đang nhìn mình, cô ngại ngùng hỏi: "Anh... đang nhìn gì thế?"
"Nhìn cô." Anh trả lời không hề kiêng kị, "Phải chăng phụ nữ đều giống cô, chia tay rồi rất dễ nhớ đến chuyện cũ, đồng thời sẽ bất giác cười thành tiếng?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT