Anh tiến về phía cô, thực sự không hề giống một tổng giám đốc chút nào, mà lại giống một sinh viên năm tư hơn: "Đói chưa?" Anh hỏi, trừ vẻ mặt lạnh nhạt của anh khiến người khác không dám lại gần thì mọi thứ khác thực sự rất phù hợp.
"Cũng hơi đói." Cô đáp, thực sự là rất đói, buổi trưa vốn đã ăn ít, lại thêm vận động mạnh ban nãy, không đói mới lạ.
"Ừ, đi ăn thôi." Anh nói.
"Được thôi, nhưng..."
"Hử?"
"Sơn hào mỹ vị thì thôi, nếu ăn món bình dân thì tôi có thể chấp nhận." Cô xưa nay không thích ăn ở những nơi sang trọng, đặc biệt là cùng đại nhân vật này, không chừng paparazzi còn nấp ở nơi nào đó để chụp trộm, cô không thích ngày mai bị lên báo đâu.
Cuối cùng Niệm Sâm nói "tùy cô" rồi quay lưng định đi, cô tiện thể hỏi một câu: "Thư ký và tài xế của anh cũng đi chung chứ?"
Kết quả là lúc ra ngoài lại không nhìn thấy tài xế và thư ký của anh đâu, lịch sự mở cửa xe cho cô xong, anh tự mình ngồi vào ghế lái.
Mặc Tô hoảng hốt ngồi vào trong, nhìn anh khởi động xe, hỏi với vẻ bất an: "Chủ tịch Hà cũng biết lái xe à?"
"Sao? Có người quy định tôi không được lái xe hả?"
"Không... lần nào thấy anh cũng ngồi sau, hiếm thấy anh lái."
"Nên cô không tin kỹ thuật lái xe của tôi à?"
Mặc Tô vội lắc đầu, "Không, anh lái đi, anh lái đi."
Chiếc xe khởi động, quay đầu rồi vững vàng lao đi trên đường, trong xe phát nhạc dìu dặt, đều là nhạc không lời, yên tĩnh du dương, khiến trái tim con người nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
"Những món ăn bình dân tôi không rành lắm, cô có muốn đến nơi nào không?"
Anh bỗng hỏi, Mặc Tô nhìn sang, anh nhìn thẳng phía trước, chăm chú lái xe mà không nhìn cô.
"Thế bình thường chủ tịch Hà thích ăn những gì?" Cô vừa hỏi đã sửa lại, "Ưm... hay là anh nói tôi biết anh có kén ăn không?"
Kiểu người như anh, đồ ăn bình thường là gì chắc cô cũng chưa từng thấy, hỏi cũng như không.
"Không kén." Anh nói, "Cô thích đi đâu ăn cũng được."
"Ừm... Nơi tôi có ấn tượng sâu đậm nhất là một quán ăn gần trường đại học của tôi, tuy trông không đẹp lắm nhưng đồ ăn trong đó thực sự rất ngon, là nơi ngon nhất ngoài tài nghệ của bố tôi ra."
Lúc Mặc Tô nói câu này, trong đầu cô hiện ra đương nhiên là những món ăn mà cô cho là rất ngon. Tất nhiên cô không thấy vẻ mặt cô lúc miêu tả là đáng yêu thế nào, bớt đi vẻ nghiêm túc trong công việc thường ngày, trông giống như một thiếu nữ còn đi học, rất thích thú với việc ăn uống.
Đến khi cô lần lượt liệt kê ra những món ngon trong đầu, mới nhận ra chiếc xe đã chạy về hướng trường đại học của cô.
Cô nghi hoặc nhìn người ngồi cạnh, hỏi: "Đây là hướng đến đại học G mà?"
"Ừ."
Ánh mắt cô càng nghi ngại, "... Ban nãy tôi có nói trường tôi là G không?"
"Không."
"..." Thế thì, vẻ tươi tắn của cô bỗng sa sầm, "Anh... điều tra tôi hả?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT