Hôm sau, Mặc Tô dùng tốc độ như vòi rồng quét qua, rời khỏi chung cư của anh. Lúc đó cô đau lòng, tuyệt vọng hơn tưởng tượng, cô muốn trốn thoát tất cả, xách hành lý bỏ đi đến một nơi thật xa, ca hát, lang thang, ngắm hoa, ngắm biển. Cùng người lạ ôm ấp, đốt pháo hoa, kể lể tâm sự, sau đó chia tay và không gặp lại. Bướng bỉnh, ích kỷ, và phóng túng một lần.
Nhưng thực tế thì điều cô có thể làm chỉ là ngoan ngoãn ở trong văn phòng làm việc, xem các vụ án.
Cô làm việc ở một công ty luật nhà nước, ban đầu chọn chuyên ngành này cũng là vì Viên Mộ Tây, vốn dĩ còn nghĩ rằng cho dù bước vào xã hội làm việc thì cũng có thể làm chung một công ty. Về sau, họ may mắn tới mức ai cũng ghen tỵ, không chỉ cùng bạn đại học hợp tác mở văn phòng luật sư này, mà danh tiếng cũng rất tốt. Nhưng không ngờ là, công ty đã có rồi mà hai người lại sắp chia tay.
Mặc Tô vốn định xin nghỉ việc, nhưng trong tay đang có một vụ án lớn, không thể vứt hết bỏ đi một cách vô trách nhiệm ngay được, lại thêm việc đang làm quá nhiều, mượn cớ bận rộn cũng có thể khiến cô tạm quên đi nỗi đau thất tình.
Khi bận rộn, cô thường tự an ủi, bình thường bận thì bận đi, chí ít thì công ty sẽ không tăng ca vào cuối tuần. Kết quả là mới sáng sớm cuối tuần này, anh đồng nghiệp đẹp trai đã gọi cô túi bụi, nói anh ta không thể đổi được vé máy bay về G sớm hơn, nên nhiệm vụ đón máy bay buổi trưa chỉ có thể cử cô đi.
Đúng là chuyện tốt không linh mà chuyện xấu quá linh, cô xưa nay vốn ghét việc này, từ lúc đi làm tới nay, mỗi lần đến lượt cô ra sân bay đón khách, chuyến bay của đối phương lúc nào cũng có lý do bị trễ.
Điện thoại lúc này đổ chuông, cô liếc nhìn màn hình, lại là cô bạn thân Lý Dao gọi tới. Xoa trán, cô hơi đau đầu, nghe máy, nhớ lại tối qua mới chống mí mắt lên nghe cô nàng gọi tới nấu cháo điện thoại bảy tiếng đồng hồ, bây giờ lại gọi tới khóc kể với cô. Phải nói là cô nàng hết thuốc chữa rồi. Bao nhiêu năm rồi, cô nàng có một sở trường: yêu chồng người khác.
Mặc Tô nghe chuyện tình sử của cô nàng không tới một tỷ lần thì cũng tới chín trăm triệu hơn rồi, cô không chịu nổi mà nói với bạn, "Cậu đừng gọi điện cho tớ nữa, chúng ta đều mắc chứng thiếu hạnh phúc, cứ truyền nhiễm cho nhau thế này thì vòng tuần hoàn ác tính không còn cứu được đâu." Cô thấy bên kia không nói gì thì khẽ thở dài, an ủi: "Cậu thấy con trai của Niệm Niệm người ta đã đầy tháng rồi, người ta có chồng vừa giàu vừa đẹp trai, con trai khỏe mạnh lại lanh lợi, nhà họ có xe có nhà, chúng ta nên giao lưu với cô ấy nhiều hơn."
Lý Dao cảm thấy cô nói rất có lý, gật đầu đồng ý lia lịa bên kia rồi tốc chiến tốc thắng cúp máy, đi quấy rối một người đáng thương khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT