"Em không thể." Viên Mộ Tây nói chắc nịch.

Mặc Tô cười khẽ, đến trước mặt anh ta, khinh bỉ đưa ngón tay ra cởi nút áo sơ mi của anh ta, chậm rãi vẽ vòng tròn trên lồng ngực, cười hỏi: "Tại sao không thể? Anh nói tôi không quyến rũ, hay là không có gan?"

"Ngoài anh ra, em không thể yêu bất cứ ai." Viên Mộ Tây đột ngột đè cô xuống chiếc xe hơi sau lưng, chiếc xe lập tức phát ra âm thanh cảnh báo, anh ta không quan tâm mà hỏi: "Giống như ngoài em ra, anh không muốn yêu bất cứ ai, anh đã quen thuộc cơ thể của em, giống như em cũng quen thuộc với cơ thể anh, không phải sao?" Nói xong, anh ta còn dùng chỗ ấy cọ vào người cô.

Mặc Tô suýt thì hoảng hốt kêu lên, không dám tin trong tình huống này, anh ta lại có thể làm chuyện đáng xấu hổ như vậy.

"Mặc Tô, em yêu anh mà." Anh ta tiếp tục khẳng định.

Ánh đèn neon làm nổi bật gương mặt tuấn tú của anh ta, nụ cười tự tin đó càng lúc càng chói mắt, nhưng Mặc Tô lại không mê mẩn như trước nữa, chỉ có cảm giác lạnh lẽo từ xương tủy.

Sau đó cô đã làm một chuyện mà cả đời này cũng không quên được, cô đột ngột đẩy Viên Mộ Tây đang đè lên người mình ra, kéo lấy một người đàn ông mới từ quán bar bước ra, nhón chân hôn người đó.

Chẳng qua là nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, người đàn ông đó rõ ràng ngẩn ngơ, phảng phất quanh mũi là mùi hương nhè nhẹ của anh, vừa thân thuộc lại vừa xa lạ.

Như muốn chứng minh điều gì đó, cô quay sang trừng mắt nhìn Viên Mộ Tây, lạnh lùng: "Tôi yêu người khác cũng như nụ hôn này, chỉ cần không phải là anh thì ai cũng được!"

Trong tim như có thứ gì bị đánh vỡ, Mặc Tô ngẩn người đứng tại chỗ, tay cô đang run như mình vừa làm một chuyện vô cùng tàn ác.

Còn nhớ ban đầu khi quen Viên Mộ Tây, anh ta có bệnh sạch sẽ nhẹ, nếu không phải anh ta chủ động hôn thì ngay cả nắm tay cũng sẽ tránh né theo thói quen.

Lúc đó Mặc Tô thường bị anh ta làm tổn thương, có cô gái nào chủ động hôn con trai, bị tránh né lại vui đâu? Một hai lần anh ta nói nguyên nhân thì cô còn thông cảm, lâu dần thì sẽ không chịu nổi. Có lần cô vì chuyện này mà khó chịu với Viên Mộ Tây, cuối cùng tuy vẫn là bị anh ta khuyên nhủ quay lại, nhưng cô vẫn thề thốt bảo rằng: "Vì em thích anh mới chủ động hôn, nếu là người khác, dù bị chạm vào em cũng thấy buồn nôn."

Nhưng ban nãy, điều cô làm là gì vậy?

Viên Mộ Tây, chính là kiếp nạn mà cô không tài nào thoát được, vì anh ta, cô còn phải làm bao nhiêu chuyện mà chính cô không muốn làm?

Vì sự im lặng đó mà xung quanh chỉ có âm thanh ồn ào của quán bar và tiếng cảnh báo của chiếc xe sau lưng.

Mặc Tô nhìn thấy rõ sự thất vọng trong mắt Viên Mộ Tây, cô không biết anh ta đã rời đi với tâm trạng thế nào. Cô chỉ biết từ sau khi chia tay anh ta, cuộc sống của cô đúng là quá tệ hại.

Trong vòng một ngày mất đi tự tôn, mất đi nụ hôn, cũng đánh mất bản thân, ông trời còn định thử thách sức chịu đựng của cô thế nào nữa?

Đúng lúc cô thất thần đi tiếp thì một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng: "Nụ hôn ban nãy của luật sư Đổng, không biết tôi có thể kiện cô tội quấy rối không?"

Mặc Tô ngẩn người, quay lại thì thấy người đàn ông đó, tay anh vẫn đang nghịch một món đồ, chỉ có điều lần này là bật lửa. Mà trên khóe môi anh vẫn là nụ cười phong lưu nhưng lười nhác.

Người cô vừa cưỡng hôn lúc nãy là - Hà Niệm Sâm?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play