Ngải Lâm đỗ xe bên ngoài, gọi điện thông báo cho Mạc San Du cô đến rồi. Còn chưa kịp mở cửa xe thì đập vào mắt là bóng dáng của người đàn ông phía trước, nhất là khi anh xoay người bước lên xe.
Gương mặt ấy bỗng chốc làm cô có cảm giác như bị một cái búa gõ lên đầu vang dội.
Nhìn chiếc xe phía trước rời đi rồi, khoé môi cô giật giật, vừa mở cửa vừa thấp giọng mắng một câu:
"Con mẹ nó."
Mạc San Du vừa cất điện thoại thì nhìn thấy Ngải Lâm đang hớn hở đi tới, cô bật dậy. Hai người dang tay ôm chầm nhau.
"Nhớ cậu quá."
"Tôi cũng vậy." Mạc San Du nói xong, cô nới lỏng tay, chuẩn xác hôn chụt một cái lên môi Ngải Lâm.
Tần Kháp suýt chút nhảy dựng lên, sắc mặt khó coi vô cùng, quát khẽ: "San Du, chú ý hình tượng."
Mạc San Du lại hôn chụt một cái, trước khi Tần Kháp phun ra lửa liền buông Ngải Lâm ra, cô giơ hai tay, khuôn mặt nghiêm túc khẳng định: "Ok, giữ hình tượng." Còn tặng kèm thêm cái nháy mắt.
Ngải Lâm đã quá quen với cái thói này của cô, nên vô cùng thông cảm cho Tần Kháp, suốt ngày phải đi theo kè kè trông coi một người như vậy.
Nỗi lòng uất hận.
Thật sự là nỗi lòng uất hận.
Ba người đi ra xe, Ngải Lâm thắt dây an toàn, nói: "Đưa cậu và chị Tần về câu lạc bộ?"
"Ừ. Không phải vì cậu thì tôi đã cùng mọi người về đến nơi rồi." Mạc San Du bắt đầu luyên thuyên: "Dù sao cũng sẽ gặp nhau, có cần nhớ đến mức này không? Cậu không thấy rất mất thời gian ư, chạy đến sân bay đón tôi về câu lạc bộ. Không có cậu thì tôi không tới nơi được chắc?"
Ngải Lâm lườm cô: "Đúng vậy, nhớ cậu muốn chết luôn, nhất định phải gặp ngay, nếu không tôi sẽ ăn ngủ không ngon, làm gì cũng không có tinh thần."
Mạc San Du thở dài: "Dù sao tình cảm giữa chúng ta cũng đã chấm dứt lâu rồi. Cậu không cảm thấy nói như vậy là rất có lỗi với chồng cậu sao?"
Ngải Lâm chép miệng, không muốn nói mấy câu vớ vẩn với cô nữa, nhìn phía trước, nói: "Chị Tần, tối nay em có thể hẹn San Du không ạ?"
Tần Kháp nói: "Hẹn thì có thể hẹn, nhưng đổi sang tối mai được không! San Du vừa xuống máy bay, cứ để cho em ấy nghĩ ngơi trước đã, sáng mai bắt đầu tập luyện rồi."
Ngải Lâm đánh lái, rẽ sang phải, thuận miệng đáp: "Được ạ."
***
Ánh đèn đường hắt lên khung cảnh u buồn, chiếc ô tô giữa lộ gặp nạn lật úp khó coi, dưới nền đường hàng ngàn mảnh vỡ thuỷ tinh, bên trong xe là người đàn ông gương mặt đầy máu với đôi mắt đã nhắm nghiền từ rất lâu.
Trong không khí thoang thoảng mùi rỉ sắc tanh nồng, lất phất thê lương, tiếng hét gần như xuyên thủng màn đêm vang lên, đau thương đến thắt lòng, bàn tay trắng nõn không ngừng ra sức lay người đàn ông, gào khóc xé lòng.
Khắp trên cơ thể người đàn ông thấm đẫm máu tươi làm chói mắt Mạc San Du, dù sức lực không đủ nhưng vẫn không muốn bỏ cuộc, cô như bị điên bất chấp tất cả lôi kéo anh, âm thanh bởi vì gào thét quá lâu mà dần trở nên khàn khàn yếu ớt, không ngừng thiều thào.
"Anh dậy đi, dậy đi mà, đừng ngủ nữa."
Cánh tay người đàn ông đã mất hết sức lực cứ muốn trượt xuống, Mạc San Du thấy lòng quặn thắt, nỗi đau lan toả khắp người, hô hấp trở nên khó nhọc, cô bất lực hét lên.
"Anh không được bỏ rơi em!"
Mạc San Du giật mình choàng tỉnh.
Xung quanh tối mờ, hơi lạnh lan toả khắp phòng, cả người cô như con tôm nhỏ cuộn chặt vào chăn, trên má mát lạnh, cô đưa tay chạm vào, thấm đẫm nước mắt, bên gối cũng ướt một mảng.
Trong đầu cứ luôn xoay vòng cảnh tượng giấc mơ, hình ảnh người đàn ông cùng gương mặt đầy máu kia xâm chiếm lấy cô, có xua thế nào cũng không đi, từ lúc giật mình tỉnh dậy trái tim vẫn nhói đau như hàng ngàn lưỡi dao cứa vào, cảm giác mất mát không thể diễn tả được.
Cứ thế, sau một đêm trằn trọc không thể chợp mắt, sáng hôm sau tinh thần Mạc San Du hơi sa sút, quầng mắt thâm đen, sắc mặt thiếu đi mấy phần sinh khí.
Tần Kháp nhìn cô giật mình, lo lắng hỏi: "Em sao vậy? Sắc mặt kém quá, có phải không khoẻ ở đâu không?"
Mạc San Du ủ rủ lắc đầu: "Không phải, em mơ thấy ác mộng."
Tần Kháp cau mày: "Em mơ thấy gì?"
Mạc San Du nhớ đến người đàn ông trong giấc mơ, cô cắn môi, nói: "Không có gì, chỉ là mơ linh tinh thôi."
Tần Kháp quan sát vẻ mặt cô, qua một lúc mới thở phào: "Không có gì thì tốt. Sắp tới thời gian thi đấu nên cường độ tập luyện sẽ rất cao. Em cố gắng điều chỉnh trạng thái cho tốt nhé."
Cô đáp: "Em biết rồi."
Đúng lúc này huấn luyện viên gọi.
Tần Kháp vỗ vai cô: "Em đi tập luyện đi."
Mạc San Du cởi khăn bên ngoài, bước về phía hồ.
Huấn luyện viên nói: "Khởi động* ba mươi phút."
*Trong một buổi tập thì sẽ có hai bài tập: khởi động trên cạn và dưới nước.
Khởi động trên cạn chính là tập cho giãn cơ để linh hoạt hơn, tập trung vào các vùng khớp vai, hông, cổ tay, chân và kích hoạt cơ lưng bụng. Thường thì huấn luyện viên sẽ dựa vào năng khiếu của từng người mà định ra bài tập cho họ.
Mạc San Du tập xong bài trên cạn liền tiến hành khởi động dưới nước, lúc cô chuẩn bị xong thì huấn luyện viên mới nói: "*Bơi pace 2."
*Pace là thuật ngữ chỉ tốc độ được áp dụng trong cả chạy bộ và bơi lội. Trong bơi lội thì pace được tính bằng thời gian di chuyển cho mỗi 100m. Nhưng hồ bơi Mạc San Du đang tập là 200m, huấn luyện viên nói pace 2 nghĩa là 200m bơi trong hai phút.
Trong đầu không ngừng xuất hiện gương mặt đầy máu của người đàn ông, Mạc San Du càng muốn xoá thì lại càng nhìn thấy, day dứt mãi trong tâm trí cô, xua thế nào cũng không tan, bất giác càng bơi tăng tốc.
Huấn luyện viên vừa quan sát các vận động viên khác, liếc mắt tới Mạc San Du liền cảm thấy không đúng, hai chân mày không tự chủ cau chặt, lập tức thổi còi, hét: "Sai rồi, sai rồi, Mạc San Du, em ngừng lại ngay cho tôi."
Mạc San Du giật mình, lập tức giảm tốc độ, dừng lại ở giữa hồ, gỡ kính, vuốt mặt xoay người, hướng mắt về phía huấn luyện viên.
Ánh mắt huấn luyện viên gần như sắp phun ra lửa, gương mặt đỏ gay, dường như rất tức giận.
Ông quát: "*Scull sai rồi, em làm sao vậy, ngay cả lỗi cơ bản cũng phạm phải, chọc cho tôi tức chết thì em mới hài lòng có phải không?"
*Scull là chỉ một động tác kỹ thuật của bơi lội, được dùng rất nhiều trong các bài tập của bơi để cải thiện sức mạnh và độ hiệu quả dưới nước. Về cơ bản, scull chỉ động tác di chuyển đôi tay với lòng bàn tay úp xuống, theo một vòng tròn hoặc hình số 8 ngay dưới bề mặt nước để ép xuống. Cần đưa tay ra phía trước mặt với cùi chỏ gập lại và tay hơi rộng hơn vai. Động tác này giúp cho người tập luyện nổi trên mặt nước khi đang ở tư thế đứng. Tương tự khi ở tư thế nằm ngang trên mặt nước thì scull sẽ giúp người tập luyện tiến về phía trước hoặc thậm chí bơi giật lùi về phía sau nếu chân không bị chìm.
Mạc San Du bơi về điểm xuất phát, nói: "Em xin lỗi."
Tần Kháp lo lắng nhìn cô.
Huấn luyện viên quát: "Bơi lại cho tôi."
Mạc San Du gật đầu, bước lên bờ về điểm xuất phát chuẩn bị, cô hít một hơi sâu, tự trấn tỉnh bản thân, không được tiếp tục nghĩ đến nữa.
Ba tiếng sau buổi tập luyện kết thúc, huấn luyện viên nhịn không được lại dạy dỗ cô một trận, Tần Kháp đứng bên cạnh nghe mà xót lòng, muốn nói giúp vài câu, nhưng lại sợ càng nói càng chọc giận huấn luyện viên hơn.
Mạc San Du ngược lại bộ dạng rất ngoan ngoãn, bình tĩnh nghe huấn luyện viên mắng một trận, cuối cùng cam kết hứa hẹn: "Thầy yên tâm, sẽ không có lần sau nữa ạ."
Huấn luyện viên lúc này mới nguôi giận, đối với vận động viên trong đội tuyển ông ấy nghiêm khắc một thì với Mạc San Du lại nghiêm khắc gấp đôi, bởi vì cô là nhân tài hiếm có, vô cùng xuất sắc, chỉ cần trận thi đấu có cô đều sẽ giành được giải cao. Liên tục phá vỡ kỷ lục, mặc dù tính cách thường hay cà rỡn, nhưng chỉ cần bước vào trạng thái công việc thì sẽ trở nên vô cùng nghiêm túc, phạm lỗi cơ bản như hôm nay cũng chính là lần đầu, nhưng cũng vì như thế huấn luyện viên mới càng tức giận, chứng tỏ cô đã để chuyện khác ảnh hưởng đến trạng thái của mình.
Ông nghe cô nghiêm túc khẳng định thì mới hài lòng, nói với Tần Kháp: "Chăm coi em ấy cho tốt."
Tần Kháp gật đầu, vâng vâng dạ dạ, đợi huấn luyện viên đi rồi mới thở phào một hơi, khoác khăn cho cô, lo lắng hỏi: "Em không sao chứ?"
Cô lắc đầu: "Không sao, em đi thay quần áo đây."
Tần Kháp thấy sắc mặt của cô thản nhiên, có chút nhìn không thấu, bất giác thận trọng hỏi: "Có phải em bị giấc mơ ảnh hưởng không?"
Mạc San Du dừng bước, Tần Kháp nghe cô nói: "Chị biết anh ấy, phải không?"
Tần Kháp mơ hồ: "Ai?"
"Người trong giấc mơ của em." Cô nhấn mạnh lặp lại: "Người đàn ông trong giấc mơ của em."
Tần Kháp giật thót, kiên định đáp: "Chị làm sao biết được, chẳng phải em nói ác mộng ư, sao bây giờ lại biến thành "người đàn ông"?" Cô ấy hỏi: "Em mơ thấy ai?"
Mạc San Du xoay đầu nhìn Tần Kháp, cái nhìn này lâu đến nỗi Tần Kháp cảm thấy chột dạ, cả người không được tự nhiên.
Qua một lúc cô mới lên tiếng: "Em về phòng." Nói rồi xoay người đi thẳng.
"Chẳng lẽ đã bắt đầu nghi ngờ rồi?" Tần Kháp vỗ đầu, thầm kêu: "Không thể, không thể, sao có thể được chứ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT