Editor: Cẩm Hi

Thượng Hải vốn đã là nơi thương tâm, cha mẹ, tam nương, Thẩm Tông Tuyền đều được chôn cất tại đó, huống hồ bây giờ Chung Ly Khâm còn phải tiếp quản quân vụ, làm sao có thời gian chiếu cố cô với bọn nhỏ, Nhị nương với Nhị muội chắc chắn sẽ phát giận vào cô, cô không muốn để bọn trẻ lớn lên trong hoàn cảnh lục đục như vậy, không bằng cứ theo ý của Viên Trần. Đinh Kha cười lạnh, nước Mỹ, cũng chỉ là một giấc mộng hão huyền, nhưng vẫn còn tốt hơn những thực tế tàn khốc kia.

Lão tam, bọn trẻ vẫn khỏe chứ?" Đại soái nằm trên giường, hô hấp khó khăn, "Vâng, bọn họ vẫn khỏe, con đã phái người bí mật bảo vệ họ rồi, hơn nữa trước đó con đã đưa tiền cho Đinh Kha, cô ấy sẽ chăm sóc bọn chúng thật tốt."

Viên Trần vừa nói vừa dịch chăn cho đại soái, một sợi dây chuyền rơi khỏi cổ áo hắn, đại soái có thể nhìn được rõ ràng, viên kim cương được cố định bởi sáu móng bằng vàng trắng, với 58 vết cắt rõ ràng phản chiếu lại ánh sáng, viên kim cương chính được tạo bởi những viên kim cương nhỏ lấp lánh, đây là chiếc nhẫn được đặt riêng cho đám cưới của Viên Trần, chiếc nhẫn kim cương cỡ nhỏ này chắc chắn là của Đinh Kha, Viên Trần lại dùng một sợi dây chuyền bạc luồn vào chiếc nhẫn đeo trên cổ.

"Thật sự ủy khuất cho con rồi!" Đại soái thở dài, Viên Trần đem vòng cổ lại nhét lại vào trong áo, "Không có gì, ít nhất cô ấy và bọn trẻ vẫn được an toàn."

Đại soái vươn tay ra khỏi chăn gấm nắm lấy bàn tay lạnh băng của Viên Trần, "Trận chiến này có nắm chắc không?"

Viên Trần cong môi, gật đầu nói có, đại soái rút tay về, nếu như nắm chắc, sao hắn lại phải đem Đinh Kha và bọn nhỏ ra nước ngoài chứ.

"Tuy ta xuất thân từ thổ phỉ, nhưng tuyệt đối không phải quân bán nước, trận chiến này dù thắng thua đều đến đánh!" Đại soái có chút kích động, đột nhiên khụ lên, Viên Trần cuống quít gọi bác sĩ, đại soái lại ho ra máu, ông dùng mu bàn tay dùng sức lau sạch vết máu, rồi ngẩng mặt lên cười lớn, "Con không cần phải xen vào chuyện của ta, cứ chuyên tâm chiến đấu đi! Cha anh đời này sống đủ rồi!"

Viên Trần nhìn đại soái nhưng không nói chuyện, bác sĩ đã nói với hắn, thân thể đại soái có nhiều vết thương do súng gây nên, lại thêm bệnh cũ tái phát, không thể sống quá một tháng nữa.

"Hãy để em ở lại bên cạnh anh, có được không?" Mai Hồng quỳ xuống trước mặt Viên Trần, dịu dàng như một con mèo, Viên Trần duỗi tay sờ đầu cô ta, chỉ cười nói, "Trừ cô ấy ra, tôi không muốn bất kỳ người phụ nữ nào khác!"

Viên Trần đột nhiên đứng dậy, Mai Hồng bị bất ngờ ngã xuống sàn nhà, "Anh có thể nói là không muốn em gặp phải nguy hiểm mà, vì sao lần nào cũng phải nói trắng ra như vậy chứ?"

Mọi người đều nói con hát vô tình, lại không biết bản thân rơi vào giữa vào quân phiệt và ông chủ, sau những tiếng hát ngọt ngào đều là đau đớn, hắn vốn không hề yêu mình.

"Cho dù lừa em cũng được mà." Mai Hồng vừa nói nước mắt không được rơi xuống, nhưng cô ta biết hắn chỉ là coi mình như cỏ rác, thậm chí còn chẳng buồn tốn tâm tư đi lừa gạt.

Viên Trần không quay đầu lại nhìn cô ta, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại Bắc Bình nhìn vẫn còn yên bình vô sự, nhưng thật ra sắp long trời lở đất, những trận chiến trước đây luôn có cô làm bạn, mà nay khi bản thân sắp phải đối mặt với cái chết, cảm xúc chỉ còn lại bình yên vô nghĩa.

Ngay cả dì Ngô cũng không ngờ Uyển Như phu nhân lại nhiệt tình như vậy, Đinh Kha lại còn mang theo trẻ nhỏ và hầu gái, Uyển Như phu nhân đối xử với Đinh Kha như thể con gái ruột của mình, lại càng yêu thích hai đứa trẻ hơn.

Nhưng Đinh Kha lại nói rất ít, cô chỉ ngẩn người nhìn về phía đông, "Có một số việc phải học cách mất trí nhớ!" Uyển Như phu nhân bưng salad hoa quả ra, sự kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây tạo nên vẻ dịu dàng mang theo nhân hậu của mẹ, "Mất trí nhớ?" Đinh Kha nhìn bà chăm chú, "Nhưng tình yêu đã ngấm vào cơ thể, tiến vào tận đáy lòng, thậm chí còn vô tình trở thành một thói quen, làm sao có thể mất trí nhớ được chứ?"

Chính văn không rời không bỏ

Uyển Như phu nhân đặt chiếc đĩa trên tay xuống, ngồi xuống bên cửa sổ sát đất với Đinh Kha, "Không nghĩ tới các cháu lại yêu nhau đến vậy." Đinh Kha lại lắc đầu như trống bỏi, đến cả những giọt nước mắt trên má cũng loang lổ theo, "Không, hắn không yêu cháu, đối với hắn cháu chỉ như món đồ chơi mới lạ mà thôi, chơi chán rồi thì ném đi đổi các mới!"

"Có lẽ không phải đâu?" Uyển Như phu nhân ngập ngừng hỏi Đinh Kha, Đinh Kha đưa mắt nhìn bà, trong mắt hiện lên một sự kiên định đáng sợ, "Chắc chắn ạ!" Cô cắn chặt miệng, dưới ánh mặt trời Uyển Như phu nhân chú ý tới bàn tay thon dài của Đinh Kha, ngón áp út tay trái lưu lại dấu vết do đeo nhẫn cưới một thời gian dài, cho dù không có chiếc nhẫn kim cương thì vẫn còn vết khoanh trên ngón tay.

Đinh Kha chăm chú nhìn về phía đông, nơi đó có hai người đàn ông mà cô yêu thương nhất, một người vì cô mà chết, một người thì bỏ rơi cô cách cả ngàn dặm, "Thỉnh thoảng cháu tự hỏi, có phải cháu đã chọn nhầm người hay không, nếu khi đó......" "Không đâu!" Uyển Như phu nhân đột nhiên ngắt lời cô, Đinh Kha kỳ quái nhìn bà, Uyển Như phu nhân đảo mắt cười gượng gạo, "Được rồi, cháu cũng đừng nghĩ lung tung nữa?"

Viên Trần chắp tay sau lưng đứng trước bản đồ, sáu tỉnh trực thuộc Bắc Bình và vùng Giang – Chiết (Giang Tô và Chiết Giang) của Chung Ly Khâm tuy mạnh, nhưng cũng chỉ ngang sức với phía Đông Nam của Ân Mộ Tiêu, mà hiện giờ Ân Mộ Tiêu đã hoàn toàn về phe người Nhật Bản, chỉ muốn nuốt chửng lấy đất nước khiến nó trở thành chính quyền bù nhìn.

Chiến tranh liên miên, cả nước không có một nơi thái bình, chiến loạn càn quét, quân địch lại từng bước ép sát.

“Thiếu soái, không tốt rồi!” Phó sĩ quan xông vào doanh trướng, “Đinh Kha xảy ra chuyện?” Viên Trần quay đầu lại hỏi, phó sĩ quan lập tức sửng sốt, không biết phải nói sao: “Phu nhân vẫn khỏe, chỉ là tiểu thư Mai Hồng đã chết rồi!”

“Chết rồi? Sao lại chết?” Viên Trần hơi nhíu mày, như thể chỉ là một con chó con mèo mình nuôi vừa chết.

Phó sĩ quan hơi tức giận vì loại thái độ này của Viên Trần, nhưng chỉ có thể tiếp tục trả lời: “Người Nhật Bản bức Mai Hồng tiểu thư hát cho bọn họ nghe, Mai Hồng tiểu thư thà chết cũng không chịu, sáng nay đã cắt cổ tay tự sát trong phòng tắm!”

Khi đó cô ta trốn ở trong sân viện khẽ cất giọng hát, cô ta mặc một chiếc áo khoác đỏ trong trời đông giá tuyết, đứng dưới tàng cây vừa hát vừa khóc, “Cô đang xướng khúc gì vậy?” Cô ta quay đầu lại với một khuôn mặt đầy nước mắt, “Tôi cũng không biết đây là khúc gì nữa, chỉ là vô tình nghe thấy nó ở trong phòng của thiếu gia thôi ạ.” Núm đồng tiền hằn sâu trên má, duyên dáng và dịu dàng.

Mà bóng lưng của Mai Hồng khi đứng dưới tuyết lại cực kỳ giống với Đinh Kha lúc ở Alabama, bởi vì không có được, Viên Trần liền coi cô ta như cái bóng của Đinh Kha, Mai Hồng cũng luôn biết có một khoảng cách không thể với tới, nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.

“Thiếu soái?” Phó sĩ quan thấy Viên Trần ngẩn người liền gọi hắn một tiếng, Viên Trần bừng tỉnh lấy lại tinh thần, tiếp tục ngẩng đầu nhìn tấm bản đồ, “Cô ta cũng coi như là trinh tiết liệt nữ, hậu táng đi!” Viên Trần bỏ lại một câu, phó sĩ quan không thể hỏi gì khác nữa, chỉ có thể yên lặng rời khỏi doanh trướng.

Khung cảnh phồn hoa của Atlanta lúc này trong mắt Đinh Kha chỉ toàn là thê lương, cô bước đi một mình trên phố thì bỗng nhiên thấy lạnh lẽo, dẫm lên cầu thang vào nhà thì chuông điện thoại bất ngờ reo, Đinh Kha nhìn phòng khách không một bóng người, liền thuận tay nhấc điện thoại lên nghe.

“Cô ạ?” Đối phương mở miệng hỏi, Đinh Kha cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc, đang muốn mở miệng thì nghe thấy bên trong điện thoại truyền ra tiếng Uyển Như phu nhân trả lời: “Chung Ly Khâm à?” Đinh Kha cầm ống nghe mới ý thức được, thì ra trong phòng Uyển Như phu nhân ở trên lầu cũng có bộ điện thoại, ba bộ điện thoại kết nối với nhau vừa vặn có thể nghe được hai bên kia nói chuyện.

“Cô, cháu gửi cho cô chút tiền, mong cô có thể chăm sóc tốt cho chị cháu với bọn trẻ!” Đinh Kha nghe Chung Ly Khâm nói vậy thì bất giác chua xót, nhưng cảm thấy nghe lén bọn họ nói chuyện như vậy là không tốt, đang chuẩn bị gác máy, “Sao lại gửi tiền nữa, thiếu soái đã đưa cho cô không ít rồi!”

Thiếu soái?

Ống nghe vừa rời khỏi tai thì Đinh Kha lại nghe thấy cô nhắc tới hai chữ thiếu soái, cô vội vàng nắm chặt ống nghe đặt ở bên tai, hắn quyết tuyệt như vậy, sao lại gửi tiền cho cô cô chứ?

“Lại nói, cô cũng không thiếu tiền, cháu xem cô là người như vậy sao? Cho dù không có tiền, cô cũng sẽ chăm sóc tốt cho Đinh Kha và bọn trẻ!” Đinh Kha nghe cô cô với Chung Ly Khâm nói qua nói lại, không hề nhắc lại hai chữ thiếu soái, chẳng lẽ là mình nghe nhầm rồi?

Đinh Kha đang nghĩ có nên buông ông nghe xuống không, chợt nghe thấy Chung Ly Khâm nói, “Cô, bây giờ Thượng Hải cũng đã gia nhập chiến loạn rồi, Bắc Bình chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu nữa, mấy tin tức này cô đừng để chị ấy biết nhé!”

Liền Thượng Hải cũng gia nhập chiến loạn, Bắc Bình chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu nữa?

Sao lại thế này?

“A?” Uyển Như phu nhân sợ tới mức thét chói tai, đầu kia điện thoại quả nhiên chiến hỏa liên miên, tiếng pháo đạn không ngừng truyền tới, “Cháu yên tâm đi, cô đã giấu hết báo đài đi rồi, Đinh Kha sẽ không biết được tình hình trong nước đâu, nhưng tại sao Thượng Hải lại gia nhập vào chiến loạn thế? Nếu không, trước cháu cũng tới Mỹ trốn đi?”

Truyền lại là tiếng cười lạnh của Chung Ly Khâm, “Không kịp nữa rồi!” Tiếng nổ súng vang lên theo đó điện thoại bị ngắt kết nối, bên kia tĩnh mịch không một tiếng động, ống nghe trong tay Đinh Kha lập tức rơi xuống sàn nhà.

Tại sao lại như vậy?

Tại sao lại như vậy?

Dường như có từng đợt sấm dồn dập đánh xuống đỉnh đầu Đinh Kha, cô chỉ cảm thấy trời đất u ám, “Rầm” một tiếng ngã xuống sàn nhà lạnh băng.

“Đinh Kha, cháu làm sao vậy?” Uyển Như phu nhân mới vừa đi ra khỏi phòng thì thấy Đinh Kha ở dưới tầng, bà cuống quít đi tới đỡ Đinh Kha dậy, Đinh Kha rơm rớm nước mắt nhìn bà, Uyển Như phu nhân lúc này mới phát hiện ống nghe điện thoại đang nằm trên sàn nhà, “Cháu đều biết cả rồi?”

Đinh Kha hơi nhếch khóe miệng lên, nước mắt lăn theo gương mặt tới bên môi, “Cháu biết hết rồi, hắn là Viên Trần, là người đàn ông đáng để cháu yêu cả đời!”

Uyển Như phu nhân giữ chặt tay Đinh Kha, cô nhịn không được nức nở mà run rẩy, “Trong nước giờ đã nổ ra chiến tranh rồi, hắn cũng hy vọng cháu có thể ở lại đây.”

“Không, cháu muốn cùng sống cùng chết với anh ấy, cháu không thể bỏ anh ấy một mình được!” Đinh Kha lắc đầu hất tay Uyển Như phu nhân ra.

Uyển Như lại túm lấy bàn tay ấm áp của cô, “Vậy còn bọn nhỏ thì sao, bọn chúng vẫn còn nhỏ như vậy!”

Đinh Kha nhìn đường nét quen thuộc trước mắt, giống như mẹ ruột của mình vậy, “Cô à, cô giúp cháu chăm sóc bọn nhỏ nhé! Cứ xem chúng như con mình ấy ạ!”

Uyển Như phu nhân biết không ngăn được Đinh Kha, hồi lâu sau bà chỉ có thể để Đinh Kha tách khỏi tay mình, rốt cuộc thì bà cũng không phải mẹ ruột của cô, “Cháu nhất định phải trở về đấy!” Uyển Như phu nhân nhìn cô xoay người rời đi, Đinh Kha mặt đầy ý cười gật đầu.

Uyển Như nhìn theo bóng lưng Đinh Kha xách rương hành lý bằng da rời đi, bất giác nhớ tới bản thân mình cách đây vài chục năm, khi đó họ đứng từ biệt ở bay nước Mỹ, “Tử Linh, cậu căn bản là không yêu anh tớ!” Giữa chân mày của Tử Linh và Đinh Kha có nét giống nhau, bà ấy ngẩng lên lộ ra một xinh đẹp với lúm đồng tiền như hoa, “Uyển Như, anh trai cậu cũng không hề yêu tớ! Nhưng số phận đã định sẵn là tớ phải gả tới Chung Ly gia!”

Uyển Như đứng ở sân bay nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của bà ấy, hét lên: “Nhưng trái tim cậu chỉ hướng về người đàn ông kia!” Tử Linh đột ngột dừng lại, mang theo nụ cười xinh đẹp quay đầu lại, “Hẹn gặp lại!”

Đó là lần từ biệt cuối cùng của Uyển Như và Tử Linh, cũng là lần cuối cùng gặp nhau, bà ấy kiên trì nghe theo quyết định của gia tộc, không hề phản bác mà gả cho anh trai bà, gả cho một dòng họ nhìn như cao quý nhưng lại trống rỗng.

Uyển Như hoảng thần nhìn lại bóng lưng kiên quyết của Đinh Kha, con bé thật sự là con gái của bà ấy sao?

Rõ ràng lớn lên giống nhau đến thế, nhưng tính cách lại hoàn toàn bất đồng, Uyển Như nghĩ như vậy bên môi liền xẹt qua ý cười……

Chính văn khói báo động cuồn cuộn

Bắc Bình đã khai chiến, dân chúng hoảng sợ bỏ trốn, binh lính thề sống chết bảo vệ từng tấc đất cuối cùng, chiến hỏa bay tán loạn khói báo động cuồn cuộn, Đinh Kha xuyên qua giữa cái sống và cái chết, bất cứ lúc nào cũng có người ngã xuống bên cạnh cô, cô nắm chặt lấy khẩu súng lục mà cha đưa cô lúc trước.

Đinh Kha đứng lẫn trong đám đông đang kích động, trong không khí phảng phất khói thuốc súng cùng mùi máu tươi, trong đầu cô chỉ còn lại hình ảnh khi đó Viên Trần chậm rãi móc súng lục màu bạc từ trong ngực ra, hắn nhẹ nhàng mở lòng súng rồi đưa cho Đinh Kha, Đinh Kha bị hắn giữ chặt, không còn cách nào khác đành liếc hắn một cái, trong lòng súng chỉ có một viên đạn, “Có ý gì?”

Viên Trần thuần thục đóng lòng súng lại, “Ở trong kế hoạch của tôi em là người duy nhất nằm ngoài ý muốn! Tôi trăm triệu lần không nghĩ tới em sẽ xông ra chiến trường, cho nên tôi chỉ mang theo hai viên đạn thôi, một viên để lấy mạng Tô Sâm Trạch, một viên khác,” Viên Trần nhẹ rũ mắt, nhìn vào đôi mắt chớp động như pha lê của Đinh Kha, “Nếu em và bọn nhỏ xảy ra chuyện, viên còn lại tôi sẽ dành cho chính mình!”

Đinh Kha tức muốn hộc máu đánh một quyển vào ngực hắn, “Anh điên rồi sao?”

“Bốn năm trước lúc gặp em tôi đã điên rồi!” Giữa làn sương khói mờ mịt, chỉ có đôi mắt cô là trong veo như nước.

Cẩm Hi: Mọi người ơi, không hiểu sao 2 tháng nay rồi mình không vào được wattpad trên laptop... ㅠㅠ có ai bị như mình không ạ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play