Lục Hi Hoà ngủ một giấc tới lúc tự tỉnh. Lúc cô dậy Kỷ Thanh còn chưa tỉnh, nằm nghiêng một bên yên tĩnh ngủ say. Cũng không biết giờ là mấy giờ. Cô đưa tay tới tủ đầu giường lấy di động muốn nhìn một cái mới nhớ tới tối qua mình tắt máy.
Tối qua cô dứt khoát không trả lời anh. Vì phòng anh lại tiếp tục quấy rầy, cô hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, tắt máy luôn. Lúc đấy mới an ổn ngủ một giấc.
Dụ cô ra ngoài ngắm sao? Anh tưởng cô ngốc lắm sao? Đi ra rồi còn có thể vào lại sao?
Tưởng tượng tới bộ dạng nghẹn khuất của anh tối qua, trong lòng cô liền sảng khoái. Ai bảo anh lúc trước nói lời không giữ lời chứ?
Sau khi Lục Hi Hoà rửa mặt xong từ phòng tắm đi ra, Kỷ Thanh vẫn còn chưa tỉnh như cũ. Cô cũng không gọi dậy mà để cho con bé tiếp tục ngủ. Lúc mở cửa phòng đi ra ngoài, cô liếc mắt liền thấy Kỷ Diễn đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp.
Cô cười cười sau đó bước nhanh về phía anh, đến trước mặt anh: "Tối qua anh ngủ ngon không?"
Kỷ Diễn nhìn cô, khuôn mặt nhỏ trắng như phát sáng, đôi mắt như thuỷ tinh long lanh, vừa nhìn liền biết tối qua cô ngủ rất ngon. Anh thì ngược lại, một mình chăn đơn gối chiếc, một người không bao giờ mất ngủ giờ lại mất ngủ. Nghĩ tới cô nương này tự dưng tắt điện thoại, anh vừa tức giận lại vừa buồn cười. Chẳng lẽ anh đáng sợ vậy sao?
Lục Hi Hoà thấy Kỷ Diễn không trả lời mình, trong lòng rõ ràng, tám phần là vì chuyện cô tắt điện thoại. Đảo mắt một vòng, cô đưa tay ôm lấy eo anh, cọ cọ mặt trên ngực anh.
Kỷ Diễn vốn muốn cứng rắn một chút, nhưng mà cô dựa sát vào anh như vậy làm anh chống đỡ không nổi. Anh quá xem nhẹ sự yêu thích của mình đối với cô. Hai tay vốn ở bên hông không khống chế được mà đặt sau lưng cô.
Cảm giác được độ ấm của bàn tay anh, Lục Hi Hoà đang vùi trước ngực anh khẽ nhếch khoé miệng.
Trị Kỷ Diễn cô lành nghề nhất. Vì thế cô càng dùng sức ôm chặt anh, nhỏ giọng nói: "Dỗ một đứa trẻ thực sự là một việc khó khăn đó."
"Hửm?"
"Dỗ một hồi em mệt rã rời, buổi sáng dậy mới phát hiện điện thoại quên sạc nên tự động tắt máy." Những lời này mới là trọng tâm cô muốn nói, bất động thanh sắc phủi sạch không còn liên quan tới mình.
Kỷ Diễn đương nhiên không tin lý do thoái thác này của Lục Hi Hoà. Hôm qua trước khi đi ngủ điện thoại cô đầy pin, sao có thể tự hết pin rồi tắt được? Một chút tâm tư nhỏ như vậy trong lòng cô anh còn không biết sao? Nhưng anh cũng không muốn vạch trần cô, chỉ xoa xoa đầu, "May là có em, không thì anh cũng không biết dỗ trẻ con thế nào."
Lục Hi Hoà nở nụ cười, cô ngẩng đầu lên từ trong ngực Kỷ Diễn, buồn cười hỏi: "Anh không biết dỗ trẻ con, vậy sau này có con thì làm sao giờ?"
Lời này vừa nói ra, không khí xung quanh bỗng yên tĩnh lại, có chút lúng túng. Giờ Lục Hi Hoà thật sự muốn cắn lưỡi mình, không có gì để nói hay sao mà lại nói tới chủ đề này làm gì vậy?
Kỷ Diễn thấy dáng vẻ ảo não, khuôn mặt ửng đỏ của Lục Hi Hoà, trong nháy mắt trái tim mềm đi. Anh véo nhẹ cái mũi xinh xắn của cô, dùng giọng nói trầm thấp mà tràn đầy mê hoặc nói với cô: "Vậy anh sẽ học, nhất định có thể chăm sóc thật tốt con của chúng ta."
Mặt Lục Hi Hoà vốn đã đỏ ửng giờ lại càng đỏ thêm, trông như một con tôm nhỏ. Cô đập tay lên vai anh: "Mới sáng sớm đã không đứng đắn rồi."
Kỷ Diễn cười bắt lấy tay cô, đặt lên môi khẽ hôn một cái, trong mắt toàn là ôn nhu: "Anh nghiêm túc."
Lục Hi Hoà đương nhiên biết anh nghiêm túc, bởi cô biết người như Kỷ Diễn nếu không nghiêm túc sẽ không cho ai cơ hội nào cả. Cho nên cô cũng rất may mắn.
Bốn mắt nhìn nhau, giây tiếp theo cô cảm nhận được trên eo căng thẳng. Người cô dính sát lấy anh, mà đôi môi nóng bỏng liền ấn xuống...
Cho tới khi cửa phòng ngủ bị đẩy ra, thanh âm mơ màng như chưa tỉnh ngủ hẳn truyền tới.
"Tiên nữ tỷ tỷ, chị ở đâu vậy?"
Lục Hi Hoà đột nhiên thanh tỉnh, cô đưa tay đẩy đẩy Kỷ Diễn, ý bảo anh nhanh buông tay ra. Kỷ Diễn cũng biết cảnh này thực sự không phù hợp với trẻ em, nên cũng không làm khó cô, hôn một cái rồi thả cô đi.
Lục Hi Hoà dùng tay che miệng lại, sau đó mới đi ra ngoài: "Thanh Thanh, chị ở đây."
"Tiên nữ tỷ tỷ, sao chị lại che miệng nói chuyện nha?"
"... Ừm, là... Thanh Thanh, chị đưa em đi đánh răng rửa mặt đã được không?"
Cũng may Thanh Thanh không phải là một đứa nhỏ thích hỏi tới cùng, nên bị Lục Hi Hoà dễ dàng chuyển sự chú ý, ngoan ngoãn theo cô đi rửa mặt.
*
Cũng không biết có phải vì lời cô nói lúc sáng, Lục Hi Hoà cảm thấy Kỷ Diễn chăm sóc càng thuần thục hơn. Từ ăn cho tới mặc, mọi thứ đều được làm rất cẩn thận, hơn nữa cô cũng cảm nhận được Kỷ Diễn và Kỷ Thanh dường như thân thiết hơn rất nhiều.
Lục Hi Hoà nhìn Kỷ Diễn đang bóc tôm cho Kỷ Thanh, trong lòng thấy ấm áp. Người đàn ông này thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng nếu thật sự ở trong lòng anh, anh sẽ là kiểu nâng niu trong lòng bàn tay vậy. Có lẽ do là anh em ruột, khuôn mặt Kỷ Thanh vẫn có điểm giống Kỷ Diễn.
"Tiên nữ tỷ tỷ, chị cứ nhìn anh em chằm chằm làm gì vậy?" Kỷ Thanh nghi hoặc lên tiếng.
Lục Hi Hoà xấu hổ, mà lúc này Kỷ Diễn vẻ mặt mang ý cười nghiêng đầu nhìn cô, làm mặt cô càng nóng thêm. Cô mất tự nhiên hắng giọng, nói với Kỷ Thanh: "Ngắm anh trai em đẹp a."
Kỷ Thanh nhìn Kỷ Diễn, sau đó đồng ý gật gật đầu: "Em cũng thấy anh đẹp trai, nhưng mà em thấy tiên nữ tỷ tỷ còn đẹp hơn."
Tim Lục Hi Hoà được những lời ngọt ngào của Kỷ Thanh sưởi ấm. Sao lại có một đứa nhỏ dễ thương vậy chứ, thích con bé quá đi mất!
"Thanh Thanh sao lại đáng yêu vậy nhỉ?"
Thanh Thanh nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nói với cô: "Bời vì em ăn kem Cornetto mà lớn đó."
Ngay cả Kỷ Diễn cũng không nhịn được nở nụ cười, đem tôm đã lột vỏ để vào chén nhỏ, cười nói: "Nhanh ăn cơm đi nào."
"Dạ."
Kỷ Thanh bắt đầu ngoan ngoãn ăn cơm, một bữa cơm ấm cúng.
Cơm nước xong về đến nhà, Lục Hi Hoà vừa chuẩn bị tắm rửa cho Kỷ Thanh thì Kỷ Diễn nhận được điện thoại của Triệu Liên.
"Cô chú bọn họ đã trở về sao?" Lục Hi Hoà hỏi Kỷ Diễn.
Kỷ Diễn gật đầu với cô: "Nói là sắp tới rồi."
"Ừm."
"Vậy em đi dọn hành lý cho con bé trước."
"Được."
Không lâu sau, chuông cửa vang lên, Kỷ Diễn đi ra. Thanh Thanh cũng biết mẹ mình tới, liền nhảy nhót đi theo phía sau anh.
"Là mẹ em sao?" Thanh Thanh mong chờ hỏi.
"Đúng rồi." Kỷ Diễn nhìn qua màn hình, người ngoài của đúng là Triệu Liên, nhưng chỉ có một mình bà.
Kỷ Diễn vừa mở cửa, Kỷ Thanh liền xông ra ngoài: "Mẹ!"
Nhiều ngày vậy rồi không nhìn thấy con gái, Triệu Liên rất nhớ con nên nhấc bổng nó lên: "Có nhớ mẹ không?"
"Dì Triệu, hành lý còn chưa dọn xong, dì vào ngồi đi."
"Được, phiền con rồi."
"Không sao."
Kỷ Diễn đưa một đôi dép dự phòng cho bà. Sau khi vào nhà, tầm mắt Triệu Liên bị tủ giày hấp dẫn.
Trên tủ giày không chỉ có giày của đàn ông, mà còn có rất nhiều giày cao gót của phụ nữ, còn có một vài đôi đế bằng.
Vừa nhìn phòng khách, gam màu lạnh đã bị thay đổi đáng kể. Đệm ghế sofa màu hồng, gối ôm và giỏ treo, hoa tươi được đặt trong bếp, đây rõ ràng mang hơi thở nơi ở có nữ nhân.
Triệu Liên còn chưa hết khiếp sợ, liền thấy con gái rời khỏi mình chạy về phía trước.
"Tiên nữ tỷ tỷ."
Tiên nữ tỷ tỷ?
Lục Hi Hoà kéo hành lý đã thu xếp xong của Kỷ Thanh ra. Kỷ Diễn cũng đi về phía cô, giúp cô vén tóc, ôn nhu nói: "Vất vả rồi."
Triệu Liên hoàn toàn phản ứng không kịp, đây là tình huống gì?
Bọn họ...
Lục Hi Hoà đi theo Kỷ Diễn tới trước mặt Triệu Liên, lễ phép chào hỏi: "Chào dì Triệu a."
Lần trước Kỷ Diễn nói với cô bà đã hơn bốn mươi tuổi. Nếu không phải Kỷ Diễn nói trước, cô nhất định sẽ không tin. Nhìn khuôn mặt và dáng người này mà nói hơn ba mươi tuổi một chút cũng không quá. Chăm sóc thật sự quá tốt rồi, mà quan trọng nhất chính là khí chất.
Triệu Liên vẫn biết tính tình A Diễn lãnh đạm, luôn cùng phụ nữ duy trì khoảng cách. Lão Kỷ cũng không ngừng nhắc tới với bà, đã 30 rồi mà bạn gái cũng không có làm ông rất lo lắng. Nhưng con trai cùng ông có khúc mắc, ông cũng thể tuỳ tiện nhúng tay vào chuyện của nó.
Mà giờ cô gái xinh đẹp trước mắt này lại công khai ở trong nhà A Diễn. Hơn nữa từ hành động thân mật, tự nhiên của họ cho thấy rõ ràng là quan hệ yêu đương. Xem ra lão Kỷ hoàn toàn không cần lo lắng nữa. Nghĩ tới đây, bà cũng nhiệt tình mỉm cười.
"Chào cháu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT