Buổi chiều Lục Hi Hòa ngủ một giấc, lúc cô thức dậy đã hơn 7h tối. Cô lại một lần nữa nhắm mắt lại, lúc này mới từ trên giường bò dậy, vô thức nhìn về phía ngoài cửa sổ. Bầu trời phía xa hiện lên tối đen, gió thổi nhẹ một góc tấm rèm, mang theo hơi ấm của cơn gió đêm vào trong phòng.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ, mắt cô rơi vào cái bình giữ nhiệt trên bàn kính.
Cũng không biết người hàng xóm của cô gái kia đã trở về chưa?
Vì vậy cô tiện tay cầm hộp đồ ăn giữ nhiệt đi về phía cửa, nhìn cánh cửa đóng chặt bấm chuông cửa, đợi vài giây bên trong cũng không có bất kỳ âm thanh nào.
"Lẽ nào vẫn chưa về?" Cô lầm bầm lầu bầu nói.
Sau vài lần nhấn chuông vẫn như cũ không có âm thanh, cô cầm hộp đồ ăn giữ nhiệt xách trở về. Lúc quay về cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô ngẩng đầu nhìn lên góc tường, đập vào mắt là một chiếc camera.
Ngày hôm đó lúc cô bắt trộm mạng chơi game dường như cũng nhìn thấy chiếc camera này, nhưng lúc đó cô không nghĩ nhiều. Bây giờ nghĩ đến người hàng xóm dường như đã trở về được một thời gian rồi, bởi vì cô rõ ràng nhớ rõ trong khoảng thời gian này không có camera kia mà.
Sau khi về phòng, cô lại một lần nữa đặt hộp đồ ăn giữ nhiệt lên bàn kính, đúng lúc thấy thùng đựng rác dưới bàn kính, thùng đựng rác đã đầy rồi, cô cau mày, cảm thấy mấy ngày nay cô cũng không có vứt nhiều rác như thế, nhanh như vậy mà đã đầy rồi.
Nhưng là mùa hè mà không kịp thời đổ rác sẽ có mùi, vì cậy cô ngồi xổm xuống lấy túi rác trong thùng ra, tiện thể thắt nút.
Xuống lầu vứt rác.
Sau khi ra đại sảnh, cô nhanh chóng đi về phía khu vực rác công cộng bên ngoài. Lúc này bầu trời đã hoàn toàn tối, gió thổi vào mặt vẫn còn chút độ ấm, nhưng so với ban ngày thì khó mà chấp nhận được.
"Kỷ tiên sinh tan làm rồi?"
"Ừ."
Sau khi cô vừa vứt túi rác vào thùng rác, hai câu đối thoại ngắn gọn bay vào tai Lục Hi Hòa làm cô theo bản năng dừng bước. Mặc dù chỉ là một tiếng "Ừ" rất ngắn thôi, nhưng âm thanh này lại cho cô sự quen thuộc vô cùng. Nhưng lại có một chút không chắc chắn, vì không chắc chắn nên cô tìm âm thanh nhìn qua.
Người đàn ông trung niên trước mặt cô rất quen thuộc, ông ta là chủ sở hữu của tiểu khu, bởi vì sống ở đây lâu nên có nói chuyện qua nhiều lần, mà thời điểm cô vừa nhìn đến bóng dáng người đàn ông trẻ tuổi đang đưa lưng về phía cô, cô liền nhận ra.
Đây không phải Kỷ Diễn thì còn có thể là ai chứ!
Nhưng sao Kỷ Diễn lại có thể ở nơi này, hơn nữa nhìn anh trông rất quen thuộc với chủ tiểu khu của bọn cô, lẽ nào anh cũng sống ở đây?
Lục Hi Hòa đột nhiên nghĩ tới những lời anh nói với cô hôm nay bên ngoài siêu thị, cô lúc đó vẫn đang buồn bực. Lời nói của anh nói với cô giống như tiện đường, bây giờ nghĩ lại, thật sự là rất tiện đường, cô thực sự không nghĩ tới, Kỷ Diễn lại có thể cùng cô sống trong một tiểu khu.
Từ tiểu khu rời đi, ánh mắt Lục Hi Hòa dừng ở bàn tay đặt trên cơ thể anh, não bộ hiện ra dường như nhớ đến điều gì đó, nụ cười trên khóe miệng không nhịn được mà từ từ mở rộng ra, một đôi mắt đào hoa hoàn toàn là ý cười gian xảo. Vì thế cô không nghĩ ngợi gì mà đi theo lên, cô lén lút đi ra phía sau Kỷ Diễn, sau khi tìm đúng thời điểm, cô xoa tay nhanh chóng chạy hướng về phía Kỷ Diễn nắm lấy lòng bàn tay anh.
Nắm được rồi!
Nắm được thì nắm được rồi, nhưng cái tay bị nắm dường như là của cô -------
Nụ cười trên khóe miệng dần dần cứng đờ.
"A!"
Đây là tiếng hét thảm sau khi phản ứng lại.
Lục Hi Hòa nhìn đôi bàn tay trắng nõn đến không chứa một chút tạp chất. Cô cảm thấy cổ tay mình bị một trận đau, cơn đau xông thẳng lên đại não.
Kỷ Diễn dường như cũng không ngờ người anh đang nắm tay lúc này lại là cô. Anh là người sống một mình cho nên sự cảnh giác rất mạnh. Khi anh nhận thấy có người đang lao về phía mình theo bản năng anh ra tay trước. Sau khi nhìn người trước mặt, anh lập tức buông lỏng tay ra.
"Sao lại là cô?"
Sau khi cổ tay Lục Hi Hòa được thả ra, cô lập tức đưa tay lên xoa cổ tay mình. Cô ngẩng đầu u oán nhìn về phía anh, giây tiếp theo hốc mắt bỗng nhiên chứa đầy nước mắt khẽ lăn: "Đau quá."
Kỷ Diễn cau mày, nói: "Được rồi, đừng khóc nữa."
Nghe giọng nói lạnh lùng của Kỷ Diễn, Lục Hi Hòa hai mắt đẫm lệ nhìn anh, bộ dạng đáng thương đến cực điểm.
Kỷ Diễn bất đắc dĩ thở dài, sau đó giơ tay lên muốn kiểm tra vết thương của cô: "Không nghiêm trọng, cô nói xem cô còn không biết xấu hổ mà khóc, là một cô gái, suốt ngày đều........."
Nhưng lời anh nói chưa xong, anh thấy Lục Hi Hòa đột nhiên rụt tay trở về, mắt cô vẫn còn đọng nước hung hăng trừng anh một cái.
Kỷ Diễn ngẩn ra một lúc.
Đột nhiên, đôi mắt hắc bạch phân minh* của Lục Hi Hoà bất động thanh sắc** mà đảo một vòng, những giọt nước mắt trên mí mắt giống như hẹn trước, "tí tách" rơi xuống, những giọt nước mắt như viên trân châu.
* Hắc bạch phân minh: trắng đen rõ ràng
** Bất động thanh sắc: không tiếng động
Sau đó ngay trước mặt anh không do dự mà ngồi xổm xuống, vùi mặt vào giữa hai đầu gối -----
"Anh trách tôi.... anh còn trách tôi?"
"Tay của tôi sắp gãy rồi.... Anh lại còn mắng tôi....."
"Là lỗi của anh, chính là lỗi của anh....."
Kỷ Diễn lúc này nhìn Lục Hi Hòa ngồi xổm xuống khóc, nghe tiếng lẩm bẩm trong miệng cô. Anh đờ ra không phản ứng gì trong vài giây, anh mắng cô lúc nào???
"Mau đứng lên, muốn mất mặt sao?" Anh nửa ngồi xổm xuống nói với cô.
Nghe vậy, tiếng khóc của Lục Hi Hòa đột nhiên ngừng lại một lúc, cô ngẩng đầu từ đầu gối lên, đôi mắt đẫm lệ tiếp tục trừng Kỷ Diễn.
"Cô có đứng dậy không, không đứng dậy là tôi đi đấy." Nói xong anh đứng lên.
Lục Hi Hòa rũ rũ mắt xuống, hàng mi dài che khuất lưu quang di động trong mắt, sau đó đưa tay về phía Kỷ Diễn: "Chân tôi tê rồi, kéo tôi."
Kỷ Diễn nhìn bàn tay nhỏ của cô vương ra hướng về phía anh, trắng nõn, tinh tế.
"Nhìn cái gì, mau lên." Lục Hi Hòa mở miệng thúc giục.
Kỷ Diễn chậm rãi đưa tay về phía cô, Lục Hi Hòa nhìn bàn tay anh càng ngày càng gần về phía mình, lặng lẽ mím chặt môi, đôi mắt đào hoa kín đáo sáng lên.
Dắt tôi, dắt tôi, mau dắt tôi!!!
Ngay khi bàn tay của Kỷ Diễn chỉ còn cách bàn tay cô vài cm, khóe miệng anh mỉm cười, sau đó rút bàn tay đang ở trước mặt cô về đồng thời đút vào túi quần, "Diễn trò đủ rồi, diễn đủ rồi thì tự mình đứng dậy."
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Lục Hi Hoà hơi hơi co rút lại, "Anh nói cái gì?"
Cô nghe không hiểu, một chút cũng không hiểu!!! Rõ ràng gần trong gang tấc, chỉ thiếu một chút thôi!!!
"Tôi nói gì cô còn không rõ sao?" Kỷ Diễn mỉm cười.
Lúc đầu anh thật sự gần như bị cô lừa, không thể không thừa nhận, diễn xuất của cô gái nhỏ này thật sự lợi hại.
"Nhưng rất đau nha, hơn nữa chân tôi cũng tê rồi, không tự đứng dậy được."
Fuck! Cô không tin, kỹ năng diễn xuất tinh vi của mình có thể bị anh nhìn thấu? Sao có thể chứ? Lục Hi Hòa cô nhưng là dựa vào kỹ năng diễn xuất để kiếm sống!!!
"Không thể đứng dậy sao?"
"Phải."
"Vậy thì cứ ngồi xổm ở đó đi."
Lục Hi Hòa, "................"
Bây giờ cô có một câu MMP* không biết có nên nói hay không!
*là ĐMM nhoa
"Nhưng nếu như không cẩn thận bị paparazzi chụp ảnh, có thể lên hot search."
Nghe anh vân đạm phong khinh* nói, khóe miệng Lục Hi Hòa co giật, Kỷ Diễn đem những biểu cảm nhỏ của cô toàn bộ thu vào đáy mắt, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt như cũ.
*Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
Lục Hi Hòa biết cô không thể diễn nữa rồi. Cô cúi đầu xuống nhìn xuống bàn tay đỏ ửng của mình, vừa nãy cũng chỉ đau một lúc thôi. Trong lúc cô khóc cổ tay đã không còn đau nữa, cho nên cô mới trù tính vậy, nhưng không ngờ vẫn bị anh nhìn thấu.
Nhưng liệu cô có thể từ bỏ một cơ hội tốt vậy sao?
Đáp án đương nhiên là không thể!
Vì vậy cô lặng lẽ thu lại bàn tay đang duỗi ra trong không trung, sau đó làm bộ làm tịch xoa xoa mắt cá chân của mình, xoa nhẹ hai cái, cô liền tự giác đứng lên.
"Chân không tê nữa sao?" Kỷ Diễn cười như không cười nhìn cô.
Trên mặt Lục Hi Hòa không một tí xấu hổ, đúng lý hợp tình đáp lại anh: " Tôi vừa nãy không phải xoa nhẹ hai cái sao?"
Kỷ Diễn cười cười, không tiếp lời nói của cô mà xoay người đi về phía trước. Lục Hi Hòa tự nhiên bước nhanh đuổi theo.
"Anh đừng đi, cổ tay tôi vẫn còn đau này."
- -----------
Tác giả có lời muốn nói: Nói rõ một chút, có tiên nữ nói không nhận được bao lì xì, 99 là chỉ bình luận trước 99 ý kiến, vì vậy trước 99 không phải là tất cả các Bảo Bảo đều nhận được ~~
PS: Đừng bao giờ tin vào những giọt nước mắt của diễn viên, bởi vì diễn viên rơi nước mắt đều có mục đích, hahahahahahahahahahaha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT