Nguyễn Kiều Kiều không trông cậy Tô Tầm sẽ dừng lại. Đừng nói “boy đơn thuần” như anh, cho dù là đàn ông bình thường ở thế giới ban đầu, đạn đã lên nòng, cũng không thể dừng được.
Nguyễn Kiều Kiều từng vô số lần nghe đồng nghiệp mình nói, đàn ông đều quyết liệt và tùy tính, thích làm gì thì làm, tùy ý động dục.
Song, Tô Tầm ngừng lại.
anh vuốt ve gương mặt cô, con ngươi đen kịt thoáng mê man, khác với mắt anh, bàn tay anh dịu dàng chạm vào khuôn mặt đầy nước mắt của cô, “Gọi tôi một lần nữa.”
Gọi anh được sao?
“Tô... Tô Tầm.”
Nguyễn Kiều Kiều thăm dò kêu một tiếng, cô không ôm hi vọng quá lớn, chỉ nghe theo Tô Tầm khẽ gọi.
Trong giây phút ấy, đôi mắt Tô Tầm sáng lấp lánh, sau đó anh tiến lại gần hôn khóe mắt cô.
Động tác anh cực kỳ dịu dàng, đôi tai lông xù đáng yêu run lên, cái đuôi phía sau cũng vểnh lên thậtcao.
anh đang bày tỏ anh vui vẻ.
Tô Tầm ngừng lại, Nguyễn Kiều Kiều cũng tốt hơn nhiều rồi. Dù cô đã sống tại 2 thế giới nhưng đều là lần đầu, thực tiễn và lý thuyết vẫn khác biệt.
Hơn nữa, Tô Tầm chưa tính là cao thủ. anh dừng lại như vậy, ngược lại cho cô thời gian giảm xóc.
Trong suốt quá trình, Tô Tầm luôn hôn khóe mắt cô, dịu dàng vuốt ve mặt cô, đồng thời cái đuôi cũng dịu dàng cọ cọ thân thể cô.
Việc này căn bản là gian lận.
Nguyễn Kiều Kiều là thánh cuồng đuôi, vừa nhìn thấy cái đuôi lông xù, cả người cô đã mềm nhũn. Do đó đến cuối cùng, khi Tô Tầm chậm rãi thâm nhập vào, người động tình trái lại là cô.
Cả quá trình không thể gọi là như cá gặp nước, Tô Tầm thật sự không chuyên.
Xem ra X văn của Cẩu Bất Lý không miêu tả đúng lắm. Nguyễn Kiều Kiều chỉ có thể dựa vào những X văn sâu trong ký ức và “phim mỹ” từng xem ân cần hướng dẫn Tô Tầm.
cô giống như một bà dì quái đản.
Chẳng qua còn tốt, Tô Tầm học rất mau. anh nhanh chóng phản công làm chủ, cũng biết làm sao để côvui sướng.
Sau cùng, Nguyễn Kiều Kiều ôm bờ vai anh, liếm mồ hôi trên người anh. cô đầm đìa mồ hôi ưỡn người, mắt híp lại thành một đường. Toàn thân như được vớt từ trong nước ra, cả người mệt mỏi vô cùng, nhưng trong lòng hết sức thỏa mãn.
Có lẽ cô cũng đến kỳ động dục nhỉ?
Đại khái ăn được ngon ngọt, cả đêm ấy, Tô Tầm làm ba lần. Đến lần cuối cùng, toàn thân Nguyễn Kiều Kiều đều đau nhức, cả người như không phải của cô vậy.
cô đẩy Tô Tầm còn định nhào tới, tựa vào ngực anh yếu ớt cầu xin, “Đại nhân, tôi mệt lắm.”
“Mệt hử?”
Nhìn ra Tô Tầm vẫn quyến luyến, ăn chưa đã, nhưng Nguyễn Kiều Kiều cũng nắm được mấu chốt của anh. Tô Tầm điển hình là ăn mềm không ăn cứng, nếu cô mạnh mẽ đẩy anh ra, có lẽ anh còn phát cáu hoặc cương quyết nhào tới.
Nhưng dịu dàng cầu xin, Tô Tầm có thể sẽ suy xét.
Quả nhiên, Tô Tầm nhượng bộ. anh vuốt ve thân thể ướt đẫm của Nguyễn Kiều Kiều, lưu luyến ôm vào lòng.
“Nghỉ ngơi một chút đi.”
nói xong, anh nằm xuống bên cạnh, trong nháy mắt ngủ mất. Để lại Nguyễn Kiều Kiều ôm lông hồ ly mềm mại, hung hăng lườm anh một cái. Tên khốn kiếp này, lúc nãy không phải tràn đầy hăng hái sao? Sao đùng cái ngủ như chó thế?
Chẳng qua nói thật, Nguyễn Kiều Kiều cũng mệt mỏi rồi, ôm lông hồ ly mềm mại, cô híp mắt cũng ngủ theo.
Trong băng tuyết ngập trời, cô càng ngủ càng lạnh, rốt cuộc nhịn không được dựa sát nơi ấm áp kia.
Lúc ngủ, Tô Tầm luôn cảm thấy bên cạnh có gì đó ngọ nguậy lại gần. anh nheo mắt nhìn sinh vật bên cạnh, hóa ra là Nguyễn Kiều Kiều ngủ không an phận.
Có người ngủ cùng anh, đây là một trải nghiệm rất kỳ lạ.
Song may mà, chưa tính là khó chịu lắm, còn hơi thoải mái.
Ngẫm nghĩ, anh đưa tay kéo Nguyễn Kiều Kiều vào lòng, thân thể mềm mại tràn ngập mùi hương nhàn nhạt, anh tỉ mỉ ngửi mới phát hiện mùi hương này rất nhạt, nhưng chẳng hiểu sao anh rất thích.
Thích, từ ngữ này khá xa lạ với anh.
Có điều anh phát hiện, anh vốn cực ghét sinh vật xa lạ lại cảm thấy không tồi lắm.
anh ôm cô gái nhỏ vào lòng, thấy cô vô thức nắm đuôi anh, đôi mắt đen nhánh của anh trở nên hơi bí hiểm.
“thật sự thích đuôi đến thế à?”
Đêm nay Nguyễn Kiều Kiều ngủ vô cùng ngon. Chiếc giường mềm mại giống như đưa cô trở về chiếc giường nhỏ lúc trước vậy.
Mẹ luôn nói xương cốt tốt, phải ngủ giường cứng chút, song Nguyễn Kiều Kiều mắc bệnh công chúa, thích giường mềm cơ.
cô mở mắt ra, đập vào mắt là một mảng màu trắng.
cô trở về rồi?
Khẽ duỗi người, cô mới phát hiện mảng trắng ấy là cái đuôi to của Tô Tầm. anh nằm cạnh cô, toàn thân bao bọc cô, cái đuôi che chắn cô chặt chẽ.
Dưới người cô lót lông hồ ly dày, còn có đệm thịt người Tô Tầm, thảo nào thoải mái thế.
Khi cô duỗi người, đúng lúc Tô Tầm cũng tỉnh giấc. Trông thấy Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt anh thoáng mờ mịt, song anh nhanh chóng khôi phục bình thường.
“Tôi đói rồi.” anh đã nói câu đầu tiên sau khi sự việc xảy ra.
Chậc chậc, đúng là tên khốn kiếp không ân cần gì cả. Người bình thường không phải nên nói “Em ổn chứ?” “anh yêu em” sao?
Tấm thân này của Nguyễn Kiều Kiều cũng là dị năng trời cho, dù tối qua bị Tô Tầm lăn qua lăn lại như thế, thậm chí cô cho rằng mình như bị xe nghiền ép, mấy ngày không dậy nổi.
Nhưng sự thật chứng minh, quả nhiên cô có một thân thể khỏe mạnh. Ngoại trừ chân cô hơi mỏi nhừ, thì tất cả đều bình thường, thậm chí lúc nấu nước, cô còn trông thấy bóng mình trong nước.
Gương mặt ửng hồng, bộ dạng này hoàn toàn giống như được tưới tiêu tốt vậy.
Sắc mặt Tô Tầm càng tốt hơn, hôm nay dùng móng vuốt đẽo tường dường như càng ra sức hơn.
Chậc chậc.
Bọn họ còn là cặp đôi thực sắc[1] ấy.
[1]Thực sắc ý chỉ thực là chuyện ăn uống, sắc là chuyện nam nữ, vốn 2 chuyện này đều là bản tính của con người.
Có lẽ vẫn đang trong giai đoạn động dục, hiện tại Tô Tầm còn ở hình dạng người thú, tròng mắt anh hơi đỏ, lúc đầu Nguyễn Kiều Kiều cho rằng anh lại muốn biến thân. Nhưng đợi một hồi, cô mới phát hiệnanh chỉ đơn thuần hơi đỏ mà thôi.
Đợi sau khi ăn xong, sắc đỏ trong đôi mắt ấy đã rút lui, biến trở lại màu da cam cô yêu thích.
Tô Tầm dường như không hài lòng sơn động lắm, có lẽ ghét bỏ nó quá nhỏ. anh dùng móng vuốt bới một ít đất, sau đó cảm thấy quá phiền phức nên anh gọi mấy con sói tuyết tới giúp đỡ.
Chẳng bao lâu sau, sơn động vốn nho nhỏ đã được anh khuếch trương thêm mấy lần.
không chỉ vậy, anh còn tìm tảng đá làm băng ghế, ghế tựa. Giường trái lại chỉ làm một chiếc, cũng chẳng biết gỗ từ đâu ra.
Làm xong, Tô Tầm rất hài lòng, sau khi đi vài vòng trong sơn động, mới nắm tay cô, “Thích không?”
Ở phương diện làm tổ của giống đực, trước giờ đều là điểm mạnh. Nghĩ kỹ lại, hình như đây là kỹ năng bọn họ tìm bạn đời.
Tô Tầm trước mắt như giống đực tỉ mỉ bày biện tổ, còn cô thì trở giống cái anh muốn lấy lòng.
Dù rằng Nguyễn Kiều Kiều không thích sơn động này lắm, cô vẫn thích căn phòng rộng lớn hơn chứ không phải sơn động lạnh như băng. Song giống đực đã lấy lòng, đặc biệt người này lại là Tô Tầm, Nguyễn Kiều Kiều bày tỏ phải khích lệ ba lần.
Cho nên cô nhón chân lên, khẽ hôn khóe môi Tô Tầm một cái.
Nguyễn Kiều Kiều tỏ ý, cô tuyệt đối chỉ muốn hôn Tô Tầm để thể hiện sự yêu thích và cảm kích của côthôi, có điều Tô Tầm vừa bị cô hôn, cả người đã kích động.
anh bế cô lên, bèn lăn lên giường.
cô cũng chưa kịp từ chối, quần áo bị anh thuần thục cởi. Lần này, anh quen thuộc rất nhiều, thậm chí còn tìm được điểm nhạy cảm của cô.
Cái tên này được lợi còn khoe mẽ, sau khi đâm vào chỗ ấy anh ngừng lại, ánh mắt sáng như ngọc, làm bộ hỏi cô, thoải mái không?
Nguyễn Kiều Kiều: “...”
không thể không nói, ở mặt này Tô Tầm quả là thiên tài, học một biết mười, sóng trước đã bị sóng sau đẩy lên bờ cát rồi.
So với sức chịu đựng của Tô Tầm, thủ đoạn sáng tạo của anh làm tốt hơn. Xong chuyện, anh tựa vào vai cô, vẻ mặt thỏa mãn.
“Thoải mái thật. Hóa ra làm chuyện này lại vui sướng đến thế.”
Nguyễn Kiều Kiều mệt mỏi đến mức không nhấc nổi ngón tay, trước khi cô chìm vào mộng đẹp, ý nghĩ duy nhất trong đầu là giai đoạn động dục của Tô Tầm còn bao lâu nữa mới kết thúc chứ.
Cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì cô cũng bị hư thận mà chết thôi.
Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, Nguyễn Kiều Kiều đã biết được lòng hiếu kỳ và thể lực mạnh mẽ của Tô Tầm. Chẳng qua sau khi trải qua sự kháng nghị của cô, Tô Tầm cũng không dành thời gian để lưu lại trên giường nữa.
anh dẫn Nguyễn Kiều Kiều ra ngoài tản bộ.
So với việc nắm tay, anh càng thích cõng cô hơn.
Dường như việc biến thành một dã thú, rong ruổi trong ngọn núi này cũng khiến anh hài lòng.
Buổi chiều, tuyết đọng bắt đầu tan.
Nguyễn Kiều Kiều cưỡi trên người Tô Tầm, bộ lông xù của anh làm cô vô cùng ấm áp, cô túm sợi lông mềm mại của anh, híp mắt hỏi: “Đại nhân, chúng ta định đi đâu?”
“Tí nữa em sẽ biết.”
cô thực sự không muốn đi ngắm đóa hoa màu trắng khắp hang núi này. Nhất là xương trắng chằng chịt bên dưới kia, ngẫm lại thì vô cùng đáng sợ.
Tô Tầm đi rất chậm, bởi quá nhanh sẽ làm rơi Nguyễn Kiều Kiều. anh vẫn duy trì bước tiến chậm rãi, đilên núi.
cô cũng không biết hai người đi được bao lâu, chỉ biết mặt trời lặn rất lâu rồi, màn đêm bắt đầu buông xuống.
Tuy nhiên Tô Tầm là vua ở đây, dù xung quanh thỉnh thoảng có sói tuyết đi qua, nhưng trông thấy anhđều bày tư thế thần phục.
Chỗ này là thế giới băng tuyết hoàn toàn tách biệt với thế gian, song vì có Tô Tầm, vậy mà không còn chút giá rét.
Rốt cuộc bọn họ đã tới.
Tô Tầm để cô xuống, nhìn núi lớn nơi xa.
Nguyễn Kiều Kiều khẽ dụi mắt, bọn họ tới đỉnh núi tuyết rồi. anh đã đi cả đêm, lúc này trời bắt đầu tờ mờ sáng, một tia nắng bắt đầu le lói ở đường chân trời.
Toàn bộ thế giới đều xuất hiện trước mặt cô.
Núi non liền nhau bất tận trong biển mây tràn lan nơi xa, ánh nắng chiếu sáng khắp nơi, toàn bộ thế giới đều rơi vào một mảng biển ánh sáng.
Khi Nguyễn Kiều Kiều thán phục trước cảnh đẹp, giọng Tô Tầm từ phía sau truyền tới.
“Thích không?”
Nếu đây là món quà, thì cô thật sự rất thích. Nguyễn Kiều Kiều thoáng cảm động.
Lúc cô đang định bày tỏ sự yêu thích của mình dành cho mặt trời mọc xinh đẹp, chỉ nghe Tô Tầm dương dương đắc ý ở sau lưng nói: “Nếu em thích, tôi sẽ cướp toàn bộ núi non này về.”
“...”
Đợi đã, tại sao bọn họ chưa bao giờ cùng tần số não nhỉ?
cô thích mặt trời mọc xinh đẹp, anh lại thích mở rộng địa bàn.
“không thích hử? Hay em thích chỗ xa hơn?” Hai tay Tô Tầm nắm bả vai cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT