“Nhưng phía tướng quân?”
“Lúc tôi làm việc từ khi nào phải xem sắc mặt ông ta.”
Tô Tầm nói xong, tiến sĩ Gấu mơ hồ cảm thấy vị chủ nhân trẻ tuổi hùng mạnh này của mình nổi giận rồi. Mặc dù theo anh đã lâu, nhưng lần nào thủ đoạn của anh đều khiến ông bất an.
Thủ đoạn độc ác, bụng dạ hẹp hòi.
Thực sự không biết rốt cuộc theo anh có tốt hay không đây?
Có cảm tưởng giống như tiến sĩ Gấu, còn có Nguyễn Kiều Kiều. Kể từ khi biết bí mật lớn của Tô Tầm, cô cảm thấy cái đầu trên cổ mình càng lúc càng chênh vênh.
Hiện tại cô tự nguyện tự giác tăng cường cường độ rèn luyện bản thân. Nếu không thay đổi được Tô Tầm, thì chỉ có thể để mình mạnh lên.
Cũng giống như vậy còn có Cẩu Bất Lý.
Cô không trông cậy Cẩu Bất Lý có thể bỗng nhiên trở nên hùng mạnh, sau đó bảo vệ kẻ đáng thương này. Tâm nguyện duy nhất của cô là về sau lúc trốn chạy, Cẩu Bất Lý có thể không trở thành gánh nặng của cô. Hoặc nói thế này, hai người bọn họ sẽ không trở thành gánh nặng của nhau.
Sau sự kiện ám sát, Mèo Đen và Tiểu Manh được gọi về. Trong sân lại náo nhiệt, Nguyễn Kiều Kiều suy tính đã lâu, vẫn cảm thấy không dễ làm.
Hơn nữa từ khi nhìn thấy Tô Tầm biến hình, cô đã phát hiện manh mối.
Tô Tầm không chỉ là một con Husky thù dai, mà còn có vô số liên hệ với Cẩu Bất Lý.
Hồi tưởng lại lúc mới gặp gỡ, Cẩu Bất Lý vì anh làm trái ý cô, có lẽ quan hệ giữa hai người không đơn giản.
Đương nhiên Nguyễn Kiều Kiều không tin Cẩu Bất Lý là con trai Tô Tầm. Bởi điều đó sẽ khiến trong lòng cô hơi khó chịu.
Trong nhà, Tiểu Manh và Mèo Đen đều là người thú không đánh rắm nổi một câu Cho dù gà nướng vịt nướng heo quay luân phiên ra trận, bọn họ ăn xong đều không nhận người, chẳng có tác dụng gì.
Chuột Đệ thì càng không đáng tin cậy hơn. Đừng nói hắn ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, ngay cả trong nhà, Nguyễn Kiều Kiều cũng không tìm hắn hỏi thăm tin tức.
Tên Chuột Đệ này mười câu hết chín câu là giả, cực kỳ nham hiểm, cô đắc tội không nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn lại tiến sĩ Gấu.
Trái lại tiến sĩ Gấu rất thẳng thắn, Nguyễn Kiều Kiều quanh co lòng vòng nhiều thế, ông trực tiếp bật ra một câu.
“Cô không phát hiện ra Cẩu Bất Lý là con trai đại nhân à?!”
Sét đánh ngang tai!
Việc này đối với Nguyễn Kiều Kiều chắc chắn là cú sốc chết người.
“Cẩu Bất Lý là con anh ta? Vậy tôi... tôi không phải vợ anh ta sao?” Có gã đàn ông nào lúc mấu chốt lại kéo vợ mình ra làm bia chắn không?
Trước mặt Nguyễn Kiều Kiều tối sầm, suýt té xỉu.
Tiến sĩ Gấu gặm đùi gà, không hề phát hiện tâm thần cô đang rung chuyển, vui rạo rực nói: “Đều nói loài người mấy cô thông minh, tôi thấy cũng có giỏi gì đâu. Haha, tôi và Chuột Đệ còn đánh cược xem khi nào cô mới phát hiện ra đó...”
“Haha...” Nguyễn Kiều Kiều miễn cưỡng cười vui vẻ, “Thế anh ta biết không?”
Tiến sĩ Gấu gật đầu, vẻ mặt hàm hậu thành thật, “Đương nhiên biết. Bằng không dựa vào năng lực và cơ thể nhỏ này của cô, sao có thể được đại nhân nhìn trúng?”
“Khụ khụ.” Câu phía sau không cần nói.
Chung quy Nguyễn Kiều Kiều cũng không hỏi tại sao nếu cô là mẹ của con anh, anh còn đẩy cô ra ngoài chịu chết.
Trong lòng ngũ vị tạp trần, cuối cùng chỉ đành nặn ra một câu.
“Tôi chẳng có chút ấn tượng nào.”
“Đúng thôi. Đại nhân cũng đâu có ấn tượng.”
“...”
Móng vuốt gấu nặng trịch của tiến sĩ Gấu vỗ lên bờ vai của Nguyễn Kiều Kiều, “Cô Mèo, cô đừng nhụt chí, dựa vào tay nghề nấu nướng của cô, muốn tạo nên tình yêu bền chắc hơn vàng, kỳ duyên có một không hai với đại nhân, hoàn toàn có thể ngay trong tầm tay. Đại nhân đẹp trai phóng khoáng, trước to sau vểnh, là một bạn đời hiếm có. Cô cố gắng lên, moazzz.”
“...” Moazzz em gái ông! Ai muốn phát triển kỳ duyên có một không hai với anh ta!
Nguyễn Kiều Kiều quay về, cẩn thận so sánh gương mặt bánh bao của Cẩu Bất Lý một chút, nhìn sao cũng thấy không giống tên Tô Tầm kia. Nhưng lại nhìn lỗ tai đáng yêu và cái đuôi lông xù đó, Nguyễn Kiều Kiều không lạc quan nổi.
Lẽ nào là thật?
“Cô Mèo, đại nhân kêu cô qua đó.”
Ngoài cửa là giọng nói không chút thay đổi của Mèo Đen.
“Ừ.” Nguyễn Kiều Kiều đáp một tiếng, nhưng ngoài cửa không có âm thanh Mèo Đen rời đi.
Hắn là người kiên định thi hành công vụ, chuyện Tô Tầm muốn hắn làm, hắn nhất định phải giải quyết đúng giờ.
Nguyễn Kiều Kiều biết nếu hiện tại cô không bước ra, thì Mèo Đen sẽ tiến vào vác cô ra ngoài.
Cô vỗ vỗ cái mông nhỏ của Cẩu Bất Lý, trấn an ai kia đang khó chịu kêu ô hú, sau đó theo Mèo Đen đến phòng của Tô Tầm.
Gần đây, kể từ khi cô biết Tô Tầm là cha ruột của Cẩu Bất Lý, tâm trạng cô rất thấp thỏm. Một mặt nào đó, trái tim thiếu nữ còn sót lại của cô dao động không nhỏ.
Tô Tầm là tổng tài bá đạo, yêu cô hầu gái bên người này.
Nhưng từ góc độ khác, dù sao Nguyễn Kiều Kiều cũng ở thế giới này lâu rồi, cô đã quen sống bằng lý trí, mà không phải dùng tình cảm mà sống.
Một chuyện nữa nhất định phải nhắc tới, là gần đây ánh mắt Tô Tầm nhìn cô càng ngày càng không bình thường. Mỗi lần cô đi đưa cơm, con ngươi đen như mực của Tô Tầm luôn luôn nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt ấy, cô rất quen thuộc.
Trước đây khi cô còn múa cột ở Mỹ Nhân Hương, đám người thú nam bên dưới đều dùng ánh mắt giống như vậy nhìn cô. Nhưng khi đó có dì Heo che chở, cô chưa tới mức phải thất thân.
Giờ ở trước mặt Tô Tầm, cô có cảm giác mình trần như nhộng. Nói không chừng lúc nào đó, Tô Tầm sẽ nhào tới, làm một trận huyết chiến với cô.
Thực ra Nguyễn Kiều Kiều không ngại có kỳ duyên có một không hai trong cuộc sống ngày thường, song nếu không phải với Tô Tầm thì tốt hơn.
Vả lại, quan trọng hơn là, cô là loài người, tuy giả làm một người mèo, mặc dù có thần lực trời sinh, nhưng cấu tạo cơ thể vẫn là phái nữ bình thường.
Coi như đó là một trận cường x đã dự kiến, cũng xin đừng dùng thứ thô to như cánh tay.