Edit: Min
Beta: Doãn Uyển Du
“Anh, cái lọ thuốc tiêu sưng không rõ lai lịch ở dưới bàn của em trước kia, là của anh để lại đúng không?”
Nghe vậy đôi đũa trong tay của Kiều Sâm “lạch cạch” rơi xuống, cậu không ngừng lắc đầu phủ nhận.
“Anh hai, em không nhớ rõ lắm, lúc còn bé…hình như cứ luôn có một cậu bé hay đứng dưới góc tường nhà em…nhìn lén em, người đó có phải là anh không?”
Kiều Sâm yên lặng đào bới chén cơm, còn ra sức lắc đầu phủ nhận, cái động tác khoa trương này Lục Xuyên nhìn vào cũng có thể thấy được cậu đang chột dạ.
“Nhưng lúc nãy anh có nói…từng đến tìm em mà?.”
Sở Sở ngồi bên cạnh nhìn cậu ăn cơm, vừa chậm rãi nhớ lại hồi ức khi xưa: “Năm đó vừa lúc là sinh nhật của em, nhận được một món quà đặc biệt kỳ lạ, …là…là…một đôi tất hoa treo trên tay cầm cửa nhà em, trên tờ thiệp nhỏ còn viết: ‘Xuất Xuất, sinh nhật vui vui vẻ’, có phải là..anh đúng không?”
Kiều Sâm khó khăn nuốt miếng đồ ăn xuống, vẫn cố chấp lắc đầu phủ nhận.
Sở Sở nhìn bóng đêm nồng đậm bên ngoài cửa sổ, âm thanh cô dần khàn khàn, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Nhưng em luôn có cảm giác,…người đấy chính là anh hai.”
Trên mặt Kiều Sâm bắt đầu đổ mồ hôi hột, cậu dùng khăn giấy lau miệng rồi nói: “Anh ra ngoài hút một điếu thuốc đã.”
Nói xong lập tức đứng dậy vội vàng chạy ra ngoài cửa, thậm chí suýt còn đụng trúng Lục Xuyên đứng bên ngoài.
“Cẩn thận chút đi.” Lục Xuyên mỉm cười đỡ cậu.
Kiều Sâm đỏ mặt chạy như trốn, thẳng một hơi đến cuối hành lang. Hai tay cậu chống lên hai bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng khuyết mờ nhạt, lấp ló trên ngọn cây thanh tĩnh ngoài kia, hít sâu một hơi dài.
Lúc còn rất nhỏ rất nhỏ, cậu đã biết mình có một cô em gái nhỏ.
Khi đấy còn chưa hiểu chuyện, không hiểu tại sao ba luôn không ở nhà, vì sao lại cứ hay cãi nhau với mẹ, càng không hiểu tại vì sao mà bọn họ đều không thích cậu.
Cậu dù không hiểu, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu, cảm thấy trên thế giới này chẳng có ai thích mình cả.
Về sau khi ba mẹ cãi nhau. Cậu loáng thoáng nghe được một số chuyện.
Hình như mình có một cô em gái, tên là Xuất Xuất.(*)
(*) Xuất là 出_đọc là chū, Sở là 楚_ đọc là Chǔ cả hai âm khá giống nhau nên Kiều Sâm nghe nhầm.
Sau khi biết được tin này, cậu cảm thấy máu trong người như đang sôi sục, hóa ra mình còn có một cô em gái nhỏ, hóa ra trên thế giới này, cậu không còn phải lẻ loi trơ trụi một mình nữa rồi!
Sau này dựa vào quan sát của cậu, mỗi lần ba và mẹ cãi nhau, ông ấy sẽ bảo tài xế chở mình đi, mẹ khóc nói rằng ông lại đi tìm mụ tiện nhân kia.
Tiện nhân? Là gì vậy, là Xuất Xuất sao?
Vậy tài xế nhất định sẽ biết rõ mà nhỉ!
Cầu xin năn nỉ chú tài xế rất lâu rất lâu, chú tài xế rốt cuộc cũng đồng ý sẽ dẫn cậu đi gặp Xuất Xuất một lần, nhưng chỉ được nhìn một chút rồi phải lập tức trở về.
Kiều Sâm mang theo sự hưng phấn và tâm tình thấp thỏm xuất phát, trước khi đi cậu bé còn cố ý mặc một bộ Âu phục nhỏ màu đen xinh đẹp nhất của mình, trên đường đi còn nhiều lần chỉnh chỉnh cổ áo, sờ soạng vô số lần.
Xe chạy hơn nửa giờ mới dừng lại ở đầu một cái hẻm nhỏ, cậu ghé người vào một bên cửa xe, duỗi cổ nhìn ra bên ngoài nhìn thử, bắt gặp một người phụ nữ dáng người tiều tụy nhưng xinh đẹp hơn mẹ cậu gấp vạn lần, đang nắm tay một cô bé trắng nõn với khuôn mặt mập mạp, đi vào trong ngôi nhà nhỏ cách đó không xa, cô bé nhỏ buộc tóc hai chùm, mái tóc theo bước đi của cô bé tung lên tung xuống.
Không cần tài xế giới thiệu, Kiều Sâm trong nháy mắt nhìn thấy cô bé đã có cảm giác, chính là cô!
Cô bé nhỏ xinh đẹp đáng yêu hơn bất kỳ nữ sinh nào mà cậu đã gặp trước kia, chính là em gái của cậu!
Kiều Sâm hưng phấn quên hết tất cả, ấn mở cửa xe bước ra ngoài hô to một tiếng: “Xuất Xuất ơi!”
Tài xế lập tức nhào tới che miệng cậu lại: “Cậu chủ nhỏ của tôi ơi, cậu yên lặng một chút đi mà! Cậu đang phá nát chén cơm của tôi đấy!”
May mà mẹ con cô bé đã đi vào nhà nên không phát hiện ra được sự bất thường ở bên ngoài.
Tài xế nghiêm túc cảnh cáo Kiều Sâm, tuyệt đối không được để hai mẹ con kia biết cậu đã đến nơi này!
Kiều Sâm không rõ lắm, còn khờ dại hỏi: “Vì sao vậy, em ấy là em gái của cháu cơ mà? Lớp trưởng Tiểu Minh tan học ngày nào cũng đi về nhà cùng với em gái của cậu ta…vậy thì tại sao Xuất Xuất không ở chung với cháu được? Dì xinh đẹp kia là mẹ của Xuất Xuất sao? Nhưng mẹ của em gái cháu không phải là mẹ của cháu mà?”
Cậu có quá nhiều câu hỏi.
Cậu thấy quá phức tạp.
Tài xế không trả lời được, chỉ đành lắc đầu hít sâu một hơi: “Bây giờ cậu còn nhỏ, lớn lên sẽ hiểu thôi.”
Lớn lên, hành trình này phải dài dằng dặc biết bao nhiêu, xa xôi biết chừng nào.
Người lớn cứ nói lớn lên rồi sẽ rõ, mãi đến sau này Kiều Sâm mới hiểu được, lớn lên thì cần phải đánh đổi. Nước mắt và đau đớn, đó chính là cái giá phải trả để lớn lên.
“Tóm lại là nhất định không được để Sở Sở biết cậu đã đến đây, nếu không thì ông chủ Kiều sẽ rất tức giận, tôi cũng sẽ mất việc, cậu chủ không muốn tôi mất việc mà đúng không?” Tài xế nghiêm trang hỏi.
Kiều Sâm đương nhiên không muốn tài xế bị đuổi việc, dù sao chú tài xế cũng đối xử với cậu rất tốt, lúc nhàn rỗi còn chơi bóng rổ cùng cậu, dẫn cậu đi xem em gái, chú ấy dường như đã trở thành bạn tốt của cậu, là người anh em tốt của cậu!
Có điều “nghĩa khí anh em” cũng không thể bù lại được “nỗi nhớ em gái”.
Sau khi thăm dò được đường đi, Kiều Sâm đã không cần tới tài xế chở cậu đi nữa, tự cậu len lén cũng có thể đến được đây, thời điểm khi tan học, cậu bé sẽ giả vờ ngụy trang thành mình đi chơi đùa với một đám nhóc bên cạnh, rồi sẽ bắt gặp được dì xinh đẹp nắm tay Xuất Xuất đi ngang qua bên cạnh cậu.
Một lần hai người họ đi ngang qua, cậu bé sẽ cảm nhận được một luồng hương thơm, ngào ngạt đến mức khiến cậu nhóc cảm thấy thần hồn điên đảo, vì vậy số lần cậu tới đây ngày một nhiều hơn.
Cậu phát hiện ra, cô thật sự thật sự thật sự rất đáng yêu! Trên thế giới này chắc chắn sẽ không có cô bé nào đáng yêu hơn cô!
Mà cô bé đáng yêu như vậy, lại là em gái của cậu!!!!!
Cậu sẽ không cần phải đi hâm mộ mấy tên con trai có em gái đáng yêu khác rồi, vì em gái của cậu còn đáng yêu hơn bọn họ gấp vạn lần!
Cậu không thể nào khống chế được cảm xúc của mình, rất muốn đưa tay nhéo lấy khuôn mặt của cô.
Ngày hôm đấy là một buổi chiều ánh nắng ấm áp, Kiều Sâm mặc một bộ đồ Tây rất chỉnh tề, trốn ở một góc tường nhìn lén cô, một mình cô ngồi dưới một cái cây, đang cầm gậy chọc chọc ổ kiến.
Máu nóng xông lên, Kiều Sâm sửa sang dây nơ trên cổ, hít sâu lấy dũng khí đi tới, gương mặt ửng đỏ bừng bừng, trái tim đập loạn không theo một tiết tấu nào.
Hít thật sâu, cậu run rẩy vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cô.
Thậm chí còn nghĩ luôn cả câu thoại, giống như trong phim thì phải trịnh trọng giới thiệu mình.
“Chào Xuất Xuất, anh là anh trai của em, tên là Kiều…”
Sở Sở chậm chạp quay người lại, vừa nghi ngờ lại vừa sợ hãi nhìn cậu một cái.
? ? ? ?
“A!!!!!!!”
Động chạm vội vội vàng vàng như thế đã dọa cho cô bé bị hoảng sợ đến thét lên.
Tiếng kêu sợ hãi vô cùng lớn khiến cho Kiều Sâm ngây người, cảm giác bản thân mình đã làm một chuyện sai lầm rất lớn!
Cậu vội vàng đi lên che miệng cô lại: “Xuỵt! Xuất Xuất, em đừng kêu nữa! Anh là anh hai em mà! Anh chỉ đến gặp em một…”
Đúng lúc này, một cậu bé nhỏ nhìn rất khỏe khoắn thình thịch chạy đến, một tay đẩy cậu ra, tay còn lại giang ra bảo vệ trước người của Xuất Xuất.
“Lăn đi!” Cậu bé đó phồng má, hung tợn nhìn cậu chằm chằm, khí thế hung hăng hô to với cậu: “Không cho phép mày ăn hiếp cậu ấy!”
Kiều Sâm há to miệng, rồi lại ngây ngốc khép lại, cậu trông thấy Xuất Xuất trốn ra sau lưng cậu bé to con kia, ánh mắt nhấp nháy không yên, thân thể còn hơi run rẩy, một bộ dạng bị cậu dọa sợ.
Cậu bé kia còn đẩy cậu một cái làm cậu ngã xuống đất rồi mang Xuất Xuất rời đi.
Kiều Sâm ngã ngồi trên đồng cỏ, trơ mắt nhìn bóng lưng Xuất Xuất nắm tay cậu bé kia rời đi, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Người kia hệt như anh trai bảo vệ cô vậy, nhưng rõ ràng cậu mới chính là anh trai của cô cơ mà! Tại sao cô lại sợ mình, còn đối với người khác thì tốt như vậy.
Kiều Sâm nghĩ mãi vẫn không ra.
Sau này cậu lại lặng lẽ như mèo con đến đến lui lui mấy lần, lúc nghe thấy tài xế nói sắp tới sinh nhật của Xuất Xuất, cố tình dùng hết tiền tiêu vặt mua một đôi tất hoa màu cầu vòng, cậu cảm thấy đôi tất này vô cùng đáng yêu, vậy nên cậu sẽ tặng nó cho em gái vô cùng đáng yêu của cậu.
Cậu không dám tận mặt đưa cho cô, bởi vì hình như cô rất bài xích mình cho nên cậu treo đôi tất ở cổng nhà cô, viết một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo lên một tấm thiệp nhỏ:
Xuất Xuất, sinh nhật vui vẻ.
—-Anh hai.
Quà là đưa vào buổi sáng, cả ngày hôm đó Kiều Sâm hưng phấn không thôi, sau khi tan học không kip chờ đợi đã chạy đi đến dưới lầu nhà Xuất Xuất ngồi chờ, trong tay còn cầm một cái bánh sinh nhật vị sô cô la, muốn cho cô ăn, còn thuận tiện nhìn cô mang đôi tất của mình tặng nữa.
Nhưng lần này, cậu không chỉ nhìn thấy Xuất Xuất, dì xinh đẹp, mà cậu còn nhìn thấy người ba của mình Kiều Ngôn Thương.
Cậu ôm cái bánh kem đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt, thấy trong tay ông ấy là một cái bánh kem còn to hơn ba bốn lần cái bánh trong tay cậu.
Mà dì xinh đẹp kia lại kéo tay của ông, ba người họ tựa như người một nhà vui vui vẻ vẻ đi vào trong căn nhà kia.
Kiều Sâm nấp sau thân cây nhìn bóng lưng bọn họ dần khuất khỏi tầm mắt, hưng phấn trong lòng cũng nhanh chóng ngụi lạnh đi.
Ba chưa từng ôm cậu như thế này.
Thế nhưng ông lại ôm em gái, còn mang theo một cái bánh sinh nhật to đùng để mừng sinh nhật của cô.
Mà vào ngày sinh nhật của cậu, ông lại không có ở nhà.
Cậu cũng chưa từng nhìn thấy nụ cười như vậy trên mặt ba, nụ cười từ ái, nụ cười của hạnh phúc.
Ông đối với cậu luôn lạnh lùng, là sự chán ghét không hiểu vì sao.
Mặc dù cậu còn nhỏ nhưng vẫn có thể hiểu được ánh mắt của con người, biết được đâu là ghét đâu là thích.
……
Trận mưa xuân đầu năm cũng đã rơi, nhẹ như bông vậy, Kiều Sâm sờ vào mặt mình, không biết tại sao lại ẩm ướt như vậy.
Tâm hồn nhỏ bé của cậu lúc ấy yếu ớt vô cùng, đồng thời cậu cũng cảm nhận được hai loại tình cảm phức tạp trào dâng trong lòng.
Bi thương, và ghen ghét.
Vô số cuộn phim hiện lên trong đầu cậu, mẹ cuồng loạn, bình hoa loang choang vỡ vụn. Ba đóng sập cửa rời đi, mà bên ngoài mưa to gió lớn.
“Nếu anh thích cái con hồ ly tinh kia, thì đi qua đó mà sống đi!”
“Tôi thích cô ấy đấy! Nếu như không phải là vì ba mẹ thì có ai mà muốn cùng một người điên như cô sống chung chứ!”
“Có bản lĩnh thì anh ly hôn với tôi đi!”
“Cô nghĩ tôi không muốn sao?”
“Nhưng anh không dám chứ gì! Xí nghiệp của Kiều thị còn đang trong tay của ba mẹ anh, Kiều Ngôn Thương, anh không dám chống lại bọn họ, nói cho cùng thì với cái lợi ích trước mắt là tôi đây, thì cái tình yêu của anh có là cái thá gì!”
“Đồ điên! Cô là đồ điên!”
………
Tình yêu, lợi ích, hồ ly tinh……..
Những thứ này….là gì cơ chứ?
Hai người tựa như ma quỷ dây dưa cắn xé nhau, căm hận nhau lại chính là ba mẹ của cậu, là người thân nhất trên thế giới này của cậu?
Mưa rơi xuống ngày một lớn, mà nước mắt cũng chảy ngày một nhiều.
Cậu dường như đã hiểu được tại vì sao mà ba mẹ đều không thích cậu rồi, bởi vì cậu sinh ra mà không có tình yêu của người lớn!
“Lớn lên sẽ hiểu thôi.”
Trong trận mưa xuân năm đó, cậu đột nhiên trưởng thành, nương theo từng cơn đau đến khắc cốt ghi tâm, rốt cuộc cậu trưởng thành.
Bánh gato nhỏ bị cậu hung hăng ném trên mặt đất, cậu phát điên giẫm lên bánh gato, mãi cho đến khi nó nát vụn thanh một đống bùn nhão.
Trong cơn mưa, Kiều Sâm khóc thét chạy về nhà, cậu thề cậu không muốn đến nơi này, không muốn nhìn thấy em gái một lần nào nữa!
Cậu ghét em gái!
Sau này ba cầm tấm thiệp viết “Xuất Xuất sinh nhất vui vẻ” đưa tới trước mặt cậu, giận dữ đánh cậu, nói cậu không được phép đi đến nơi đấy nữa.
Lần đó Kiều Sâm không khóc, sau này cậu cũng không khóc, không muốn tiếp tục khóc nữa.
Cho đến khi mẹ cậu bị bệnh trầm cảm rồi tự sát, cậu quỳ gối bên bệnh viện, gào thét khóc cả một đêm, đêm hôm ấy, tất cả mọi ấm ức đau khổ kiềm chế trước giờ đều bị cậu trút hết, khóc lớn lên.
Cậu mới biết được, em gái mà cậu ghét kia không phải là Xuất Xuất, mà tên là Sở Sở.
Bóng đêm tĩnh lặng.
Kiều Sâm đem tàn thuốc vân vê đã lâu bỏ vào thùng rác, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, hít sâu bình phục nỗi lòng.
Từ sau khi ba biết cậu đi gặp Sở Sở, đã dọn nhà cho bọn họ, cậu chưa từng gặp lại cô lần nào nữa, chưa từng gặp cũng không muốn gặp.
Cô giành lấy ba của cậu, hại chết mẹ cậu, hủy hoại nhà của cậu.
Cậu quyết định sẽ hận cô, sau khi cô chuyển đến lớp thì quyết tâm ăn hiếp cô.
Nhưng mà…có trời mới biết được sau khi làm xong những chuyện quá đáng đó, thâm tâm cậu tự trách cỡ nào, áy náy cỡ nào, dày vò cỡ nào!
Cậu cũng từng rất thích cô!
Bản năng của cậu là thích cô, có lẽ bởi vì cô là người duy nhất đồng tuổi tác có chung dòng máu với cậu trên thế giới này, là người thân thiết nhất của cậu.
Hơn nữa là bởi vì cậu biết cô cũng giống như cậu, cũng không hề vui vẻ, mà cái loại đồng bệnh tương liên này, cùng chung chí hướng này, khiến cậu trong những đem dài đằng đẵng, tâm hồn cô độc này có thể cảm nhận được sự ấm áp và an ủi.
Thế nhưng mà, có bao nhiêu thích cô thì cũng có bấy nhiêu thù hận!
Hai cảm xúc này thường xuyên khuấy động nội tâm của cậu, sắp biến cậu thành nhân cách phân liệt mất rồi, cậu muốn ức hiếp cô, muốn để cô mỗi khi nhìn thấy cậu sẽ thét lên, muốn cô sợ cậu, giống như khi bé vậy.
Nhưng cô không e ngại như khi bé nữa, cô hình như rất muốn tiếp xúc với cậu, hình như còn…rất thích cậu.
Tim cậu bắt đầu dày vò, không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Nếu cô hận cậu, chán ghét cậu thì chí ít cậu còn có một cái lý do để tiếp tục đối xử tệ vưới cô, bọn họ sẽ tồn tại như hai đối thủ một mất một còn! Vốn dĩ phải là chán ghét nhau, căm hận nhau mới đúng.
Nhưng cô lại thích cậu!
Cậu làm sao có thể đối xử tệ bạc với người thích mình bây giờ, người trên thế giới thích cậu vốn dĩ đã ít như vậy rồi.
Kiều Sâm hút xong điếu thuốc, lại nặng nề thở dài thêm một cái nữa.
Thật ra sớm đã tha thứ cho cô rồi.
Chỉ là cậu không thể buông tha cho bản thân mình mà thôi.
Lời editor:
Tui edit mà lòng ngậm ngùi. Đọc lại khi beta vẫn không khống chế đau lòng. Thương Kiều Đại Kiều Nhị quá.