Đầu dây bên kia vọng lại "Tút tút….", Tô Thanh Dương vẫn chưa kịp nghe An Điềm định nói gì, anh vốn dĩ muốn gọi điện hỏi thăm, nhưng lại nghĩ: Dù sao mai cũng gặp rồi, mai anh hỏi cũng được.
Chỉ là lời mời này của An Điềm khiến cho Tô Thanh Dương mừng khôn kể xiết. Trước giờ anh chưa từng yêu đương, nên không biết trong lòng phụ nữ nghĩ gì.
Nhưng nếu An Điềm bằng lòng để anh bước vào trái tim cô, anh nhất định sẽ cố gắng học cách yêu, đối xử với cô thật tốt.
Bên này…
"Cô làm gì vậy?" An Điềm vẫn chưa nói gì thì Lâm Hiểu Hiểu đã la lên, "Ai bảo cô nói với anh Tô là tôi mời anh ấy đến? May mà tôi cúp máy kịp lúc!"
Lâm Hiểu Hiểu nói xong thì vỗ vỗ lòng ngực đang lo lắng.
"Lâm Hiểu Hiểu, cô đừng như vậy có được không! Thực ra có rất nhiều chuyện cô không biết đâu!!" An Điềm lắc đầu, cô thật muốn nói hết chuyện Tô Thanh Dương tỏ tình với cô sáng này cho Lâm Hiểu Hiểu biết.
Nhưng mối quan hệ của cô và Lâm Hiểu Hiểu vừa được xoa dịu, Lâm Hiểu Hiểu nghe được điều này nhất định sẽ phát bệnh tiểu thư, cô vẫn muốn làm việc, sớm được điều về phòng thiết kế nữa!
"Dù sao thì tôi cũng muốn biết! Tôi chỉ biết, tôi rất thích anh Tô, tôi phải theo đuổi anh ấy!" Lâm Hiểu Hiểu che hai gò má lại và lẩm bẩm, "Ôi, mai là được gặp anh Tô rồi! Ừm… hay là đi mua vài bộ quần áo mới nhỉ?"
An Điềm lặng lẽ nhìn Lâm Hiểu Hiểu lẩm bẩm, người đã mệt mỏi và không muốn nói gì thêm nữa: Thôi! Dù sao thì những gì cần nói cũng đã nói hết với Tô Thanh Dương rồi, cũng đã nói rõ mình không có ý yêu đương gì cả.
Còn về chuyện giữa Tô Thanh Dương và Lâm Hiểu Hiểu, tốt nhất là hai người họ tự giải quyết với nhau!
"Cô Lâm, cho hỏi cô đã nghỉ ngơi xong chưa, đạo diễn nói có thể bắt đầu rồi." Lúc này phó đạo diễn đến xe của Lâm Hiểu Hiểu hỏi.
"Xong rồi! Xong rồi!" Từ khi biết ngày mai có thể gặp được Tô Thanh Dương thì Lâm Hiểu Hiểu nói chuyện nhiệt tình với mọi người, cô quay người vỗ vai An Điềm nói, "Hôm nay cô biểu hiện tốt lắm, nên tôi thưởng cho cô được nghỉ ngơi trên xe của tôi, tôi xuống trước đây!"
Lâm Hiểu Hiểu không đợi An Điềm nói gì đã xuống xe chạy đi xa.
Còn An Điềm ngồi trong xe với sự bất lực, cô trầm ngâm: Ngày mai nhất định sẽ là một ngày khó xử, rốt cuộc cô phải làm sao đây?
An Điềm càng không mong đến ngày mai thì thời gian càng qua nhanh.
Buổi sáng hôm sau, An Điềm vẫn chưa mơ ngủ xong thì từ ngoài đã có tiếng gõ cửa vọng lại.
"Ai vậy!" An Điềm dụi mắt, trở người trên giường.
"Tôi, Lâm Hiểu Hiểu! Mở cửa mau!" Ngoài cửa là giọng nói hùng hồn của Lâm Hiểu Hiểu.
An Điềm ngáp dài một cái, quay qua nhìn đồng hồ ở đầu giường lập tức phàn nàn: "Cô Lâm à, bây giờ mới 6:30 sáng mà? Cô không thể cho tôi ngủ thêm một chút hay sao?"
"Sao còn chưa mở cửa vậy!" Lâm Hiểu Hiểu đứng ngoài cửa bĩu môi, bắt đầu dùng tay ra sức đập cửa, "Mở cửa ra, mở cửa ra! Cô giỏi ngủ nướng sao không giỏi ra mở cửa đi!"
"Đừng la nữa!" An Điềm không chịu được quát to, sau đó vừa ngáp vừa đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra thì nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn của Lâm Hiểu Hiểu xuất hiện.
An Điềm dùng ánh mắt ngái ngủ nhìn Lâm Hiểu Hiểu, chỉ thấy cô mang một đôi giày thể thao bằng da màu đen, mặc đầm denim màu xanh qua gối, hai bên váy được trang trí bằng một món trang sức hình con ong bằng kim loại.
Lâm Hiểu Hiểu đeo kính râm đen, cùng với chiếc túi xách sáng màu khoác trên vai, cô tràn đầy năng lượng của một cô gái, vừa nhìn là biết đã đầu tư trưng diện rồi.
Lâm Hiểu Hiểu dùng đôi mắt to đen nhìn An Điềm cười: "An Điềm, cô dậy rồi à?"
"Chưa!" An Điềm thều thào bước về phòng của mình, rồi lại ngáp, "Tôi vẫn đang ngủ, tôi bị cô phá giấc ngủ đấy!"
Tuy nhiên Lâm Hiểu Hiểu thì cười không quan tâm, cô đi vào căn hộ của An Điềm, quay người đóng cửa lại.
"Sao cô lại biết địa chỉ nhà tôi?" An Điềm uống một ngụm nước, sau đó vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
"Tôi hỏi phó tổng Hồ!" Lâm Hiểu Hiểu vừa nhìn phòng của An Điềm vừa nói, "Khi nhân viên mới vào không phải là có thống kê địa chỉ liên lạc và phương thức liên lạc sao! Chỉ cần quen biết cấp trên của công ty là có thể tra ra ngay!"
"Ờ." An Điềm quét kem đánh răng vào bàn chải, sau đó cho vào miệng, nói không rõ ràng, "Như vậy thì thật không an toàn chút nào, nếu có người muốn hại tôi thì trực tiếp đến chỗ tôi là được rồi!"
"Thôi đi!" Lâm Hiểu Hiểu không khách sáo, "Cô tưởng cô là người lắm tiền nhiều của nhất ở cái thành phố này sao, lại có có người muốn hại cô nữa chứ!"
"Thế thì chưa hẳn đâu nhé!" An Điềm nhổ bọt kem đánh răng ra, trong lòng nghĩ: Nếu Chu Mộng Chỉ biết mình là vợ trước của Cố Thiên Tuấn người giàu nhất thành phố này thì cô ta có hại mình không?
Dù sao thì qua vài lần đến biệt thự đo kích thước cho cô ta, An Điềm cảm thấy con người của Chu Mộng Chỉ không đơn giản, sau này tốt nhất là cô bớt đụng chạm đến thì hay hơn.
"Thôi thôi, đừng tự kỷ nữa!" Lâm Hiểu Hiểu đi đến trước mặt An Điềm, "Mau đánh răng cho xong, sau đó dẫn tôi đến căn hộ ven sông trong truyền thuyết đi, sau đó thì tôi và anh Tô sẽ có một cuộc gặp gỡ bất ngờ đầy lãng mạn!"
Lâm Hiểu Hiểu nói mãi, bản thân lại bị cuốn vào những ảo mộng bất tận.
"Đừng mơ mộng nữa được không?" An Điềm nhún vai bất lực, cô bắt đầu rửa mặt.
"Tôi mơ về nam thần của lòng tôi có gì là không được chứ!" Lâm Hiểu Hiểu không hề ngại ngùng, vẫn cứ che mặt ảo tưởng, hai gò má ửng đỏ.
"Ôi..." An Điềm thở dài nói, "Được rồi, cô tiếp tục mơ mộng đi, tôi đi ăn sáng đây."
An Điềm nói xong thì quay người đi vào bếp, cô rán một quả trứng rồi rót một cốc nước, sau đó cầm bánh mì lên ăn.
Lâm Hiểu Hiểu nhìn thấy An Điềm ăn sáng sơ sài lập tức la toáng lên: "An Điềm, buổi sáng của cô không phải chỉ ăn như vậy chứ?"
"Chứ sao nữa? " An Điềm cắn một miếng bánh mì, nói một cách không quan tâm.
"Chậc chậc chậc, " Lâm Hiểu Hiểu lắc đầu, nói thẳng với An Điềm, "An Điềm, cô ở căn hộ tồi tàn như vậy, còn ăn bữa sáng đạm bạc như thế, đúng là hơi đáng thương đó!"
"Ê! Đâu đến nỗi nào đâu." An Điềm bĩu môi nhìn Lâm Hiểu Hiểu, "Tôi là người nghèo mà, chớ khoe khoang với tôi đấy!"
Sau khi nghe An Điềm nói, Lâm Hiểu Hiểu mới phát hiện bản thân quá thẳng thắng, cô cười ngượng: "Hi hi, đừng giận nha, tôi luôn nói chuyện rất thẳng tính!"
An Điềm nhún vai, không thèm để ý đến Lâm Hiểu Hiểu: Một đại tiểu thư của một công ty lớn như vậy, từ nhỏ luôn được chiều chuộng! Nói chuyện vô tư thế cũng không có gì ngạc nhiên. Dù sao thì bản tính của Lâm Hiểu Hiểu không xấu, nên cô cũng không để tâm!
"Nhưng mà, An Điềm, lương của Tô Thị cũng đâu thấp, sao cô lại ở nơi như vậy? " Lâm Hiểu Hiểu lại đảo mắt nhìn quanh căn hộ nhỏ tồi tàn này, tò mò hỏi.
"Một mình tôi ăn uống sao cũng được, nhưng tôi còn có con phải nuôi! Tôi muốn cho nó một nền giáo dục tốt nhất, cuộc sống tốt nhất." An Điềm vừa nghĩ đến An An là trong lòng lại rạo rực tràn đầy năng lượng, vội cắn một miếng trứng rán.
"Nhưng con của cô đâu? " Lâm Hiểu Hiểu cau mày, "Sao cô lại ở một mình?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT