"Tôi biết mà." Cố Thiên Tuấn gật đầu, anh biết Chu Hán Khanh rất thương Mộng Chỉ, bình thường cứ lo nghĩ cho hai người họ. Trong chuyện kinh doanh ở công ty, Chu Hán Khanh cũng rất siêng năng thật thà, và không hề xen quá nhiều vào những việc quan trọng. Nghe nói anh và Mộng Chỉ cùng lớn lên, nên tình cảm rất tốt.

Đối với người anh họ Chu Hán Khanh này của Mộng Chỉ, Cố Thiên Tuấn luôn đối đãi rất phải phép.

Cứ như vậy, hai người họ trò chuyện suốt đoạn đường, chủ yếu vẫn là xoay quanh Chu Mộng Chỉ, rất nhanh đã về đến biệt thự của Cố Gia.

Cố Thiên Tuấn và Chu Hán Khanh vừa bước vào cửa sảnh biệt thự, Chu Mộng Chỉ đứng đợi đó từ trước lập tức chạy ra trước đón họ.

"Thiên Tuấn anh về rồi à!" Chu Mộng Chỉ ôm chằm lấy Cố Thiên Tuấn, khuôn mặt ốm yếu với một niềm vui không thể cất giấu.

"Ừm." Cố Thiên Tuấn nhếch miệng, nhẹ nhàng vỗ lưng Chu Mộng Chỉ.

Chu Hán Khanh đứng yên một chỗ, nhìn Chu Mộng Chỉ và Cố Thiên Tuấn ôm nhau, lặng lẽ xoay người đi ra khỏi phòng khách.

Trời thu ban đêm, gió cứ lạnh mát từng cơn, Chu Hán Khanh mặc bộ đồ tây trên người và từng bước đi về phòng mình: Anh không biết những ngày tháng của mình còn được bao lâu, nhưng anh biết, anh chỉ có thể nhịn, vì nếu không nhịn thì thậm chí những ngày tháng như vậy cũng sẽ không có được.

Trong sảnh biệt thự, Cố Thiên Tuấn bế Chu Mộng Chỉ về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt xuống giường, sau đó đưa tay chạm vào tóc của Chu Mộng Chỉ.

"Công việc hôm nay thế nào?" Chu Mộng Chỉ khẽ mỉm cười, đôi tay trắng nõn ôm lấy cổ của Cố Thiên Tuấn.

"Cũng được." Cố Thiên Tuấn thở dài, trong tâm trí anh vẫn còn cảnh Tô Thanh Dương dìu An Điềm đang say bí tỉ lên xe.

Chu Mộng Chỉ gật đầu nhẹ, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Thiên Tuấn, chợt cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn.

Không một chút do dự, Chu Mộng Chỉ đưa đôi môi mềm mại của mình lên bờ môi của Cố Thiên Tuấn: Giữa cô và Thiên Tuấn dường như đã lâu lắm rồi không ở cùng nhau. Tuy có Chu Hán Khanh bên cạnh, nhưng Chu Hán Khanh đâu bằng một phần mười của Cố Thiên Tuấn?

Chu Mộng Chỉ rất nhớ Cố Thiên Tuấn, cô khao khát lần nữa cảm nhận được sự mạnh mẽ nam tính của Cố Thiên Tuấn, càng khao khát Cố Thiên Tuấn làm cô hạnh phúc đến tận cùng như trước đây.

Không chỉ như vậy, khoảng thời gian gần đây Chu Mộng Chỉ luôn chăm sóc bản thân, hoặc lần này, cô có thể có một đứa con với Cố Thiên Tuấn!

Nghĩ đến đây, Chu Mộng Chỉ không thể không nhếch miệng lên, khuôn mặt với vẻ đẹp cổ điển đó cũng tỏa ra ánh sáng hạnh phúc, cô nhắm mắt lại, cẩn thận đưa chiếc lưỡi ngọt ngào vào trong miệng của Cố Thiên Tuấn.

Đột nhiên, mùi rượu cùng hương nước ép kích thích khứu giác của Chu Mộng Chỉ.

Chu Mộng Chỉ hơi cau mày: Thiên Tuấn anh ấy sao lại vừa uống rượu mà vừa uống nước ép thế? Anh ta đâu có thói quen như thế này!

Chu Mộng Chỉ lặng lẽ hôn Cố Thiên Tuấn, cô muốn tìm thêm thông tin từ Cố Thiên Tuấn.

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó Cố Thiên Tuấn đã đẩy Chu Mộng Chỉ ra!

Chu Mộng Chỉ sững sờ cả người, cô lập tức mở mắt: Trước giờ Cố Thiên Tuấn chưa bao giờ có hành động từ chối mình, nhưng lần này, anh ấy lại đẩy mình ra!

Chu Mộng Chỉ nhìn Cố Thiên Tuấn một cách lạ lùng, chỉ thấy Cố Thiên Tuấn ngồi trên giường, quay lưng về phía mình, liên tục nhấn vào huyệt thái dương.

Sao lại thế được?!

Cố Thiên Tuấn cau mày lại, vẻ mặt lạ lùng và khó chịu: Khi anh và Chu Mộng Chỉ thân mật, tại sao trong tâm trí lại xuất hiện hình ảnh mình và An Điềm hôn nhau say đắm chứ? Thậm chi anh còn có thể cảm nhận được, bờ môi của mình còn có hương thơm trái cây mà An Điềm lưu lại!

"Thiên Tuấn, anh làm sao thế?" Chu Mộng Chỉ nhẹ nhàng gục đầu lên lưng của Cố Thiên Tuấn, vòng tay quanh eo anh.

Cố Thiên Tuấn nghe thấy giọng nói của Chu Mộng Chỉ mới tỉnh táo lại, anh lắc đầu cố gắng thoát khỏi hình bóng của An Điềm trong tâm trí của mình.

"Có phải là làm việc mệt rồi không?" Chu Mộng Chỉ bắt đầu bóp vai cho Cố Thiên Tuấn, giúp anh tìm lý do.

"Chắc là vậy." Cố Thiên Tuấn thở dài, anh xoay người nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Chu Mộng Chỉ, nhìn cô nói, "Anh đi tắm đây, em mệt thì ngủ trước nhé."

"Ừm." Chu Mộng Chỉ ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Cố Thiên Tuấn đi vào phòng tắm.

Cố Thiên Tuấn vào phòng tắm, đưa tay mở công tắc, nước lạnh từ vòi sen xả lên người anh, nhưng Cố Thiên Tuấn không hề có cảm giác, bây giờ anh vẫn còn vì mình nhớ đến An Điềm mà cảm thấy tội lỗi.

Rõ ràng năm xưa mình không có cảm giác với An Điềm, tại sao bây giờ luôn nhớ về cô ấy! Nhớ lại An Điềm được Tô Thanh Dương dẫn đi, trong lòng Cố Thiên Tuấn rất tức giận: Tô Thanh Dương sẽ không nhân lúc An Điềm say rượu mà làm gì cô chứ!

Cố Thiên Tuấn siết chặt nắm tay, lại xả nước vào người, dòng nước lạnh kích thích da đầu của Cố Thiên Tuấn khiến anh tỉnh táo lên rất nhiều.

Cố Thiên Tuấn lấy khăn lau lên cơ thể cường tráng, lại lau tóc, khoác chiếc áo ngủ rồi bước ra ngoài.

Vừa bước vào phòng ngủ, Cố Thiên Tuấn đã nhìn thấy Chu Mộng Chỉ nằm dài trên gối, ngủ tiếp đi.

Cố Thiên Tuấn hất tóc, nhẹ nhàng bước đến trước giường, anh nhẹ nhàng đặt đưa cánh tay Chu Mộng Chỉ ngoài chăn trở vào trong chăn, rồi nhẹ nhàng nằm vào trong chăn.

Tiếng thở êm ái của Chu Mộng Chỉ từ gối bên truyền đến, điều này làm cho trái tim hỗn loạn lúc nãy của Cố Thiên Tuấn dần bình tĩnh trở lại, anh nhẹ nhàng hôn lên trán của Chu Mộng Chỉ, sau đó tắt đèn ở đầu giường.

Cố Thiên Tuấn vùi mình vào mái tóc của Chu Mộng Chỉ, ngửa mùi hương lờ mờ trên người cô, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.

Thời gian nhẹ nhàng trôi qua, ánh trăng xuyên qua màn cửa, rọi vào khuôn mặt của Chu Mộng Chỉ.

Lúc này, Chu Mộng Chỉ đang nhắm mặt đột nhiên mở mắt ra, ánh trăng qua khe cửa sổ chiếu rọi lên khuôn mặg của Chu Mộng Chỉ hiện ra mờ mịt không rõ ràng.

Chu Mộng Chỉ quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn đang say giấc, đôi mắt đó của cô phát ra ánh sáng hoàn toàn khác với thường ngày, khuôn mặt xinh đẹp được thay thế bằng một biểu cảm sợ hãi và độc ác: Thiên Tuấn đã thay lòng rồi! Anh ấy không yêu em nữa! Anh ấy không chỉ hôn người phụ nữ khác, bây giờ thậm chí đã bắt đầu chán ghét cơ thể em rồi! Sau này Cố Thiên Tuấn nhất định sẽ bỏ rơi em!

Là ai? Rốt cuộc là ai đã khiến cho Thiên Tuấn thành ra thế này? Rõ ràng mình đã xử lý hết tất cả phụ nữ cản đường rồi mà, tại sao lại xuất hiện thêm một người?

Nghĩ đến đó, Chu Mộng Chỉ bắt đầu thở dồn dập, cô cảm thấy trái tim mình đang bị xé toạc ra, từng tế bào đều đang rên rỉ vì đau đớn. Cô ấy phải gánh vác quá nhiều rồi, cô lợi dụng Chu Hán Khanh làm việc cho mình, cô giấu Cố Thiên Tuấn và Chu Hán Khanh để duy trì những mối quan hệ không chính đáng, cô thậm chí còn để cho Cố Thiên Tuấn gánh vác những lỗi lầm mà không phải do anh ấy gây ra.

Ngày nào cô ấy cũng ngủ không ngon, ngày nào cũng sống trong nỗi sợ, đồng thời tận hưởng vinh hoa phú quý thì cô rất sợ mọi thứ bây giờ sẽ biến thành mây khói.

Chu Mộng Chỉ càng sợ những việc mà bản thân cố gắng hết sức che giấu sẽ bị vạch trần, cô sẽ phải đối mặt với Cố Thiên Tuấn thế nào, phải sống ra sao đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play