An Điềm trong đầu hiện giờ chỉ đang nghĩ đến việc số tiền 100 ngàn bị lừa kia, hoàn toàn không nghe thấy Cố Thiên Tuấn nói gì, cô cứ chăm chú nhìn Trần Hòa Thành, thấy anh ta đang ngồi trên xe điện lạng lách giữa dòng xe cộ, dần dần đi xa khỏi chỗ của cô.

An Điềm nhận thấy tình hình hiện giờ rất nguy cấp, thế nên không suy nghĩ nhiều nữa mà hô to với Cố Thiên Tuấn: “Cố Thiên Tuấn, đừng đỗ xe ở đây!”

“Lại sao nữa?” Cố Thiên Tuấn ngán ngẩm quay đầu lại nói, “Tôi bận lắm, cô đừng làm lỡ thời gian của tôi!” Cho dù anh có không vội đi nữa thì cũng không muốn dây dưa thêm với An Điềm!

“Mau lên, anh có nhìn thấy chiếc xe điện đó không? Mau đuổi theo anh ta!” An Điềm cũng chẳng thèm quan tâm lời nói của Cố Thiên Tuấn, chỉ kích động chỉ về phía dòng xe tấp nập rồi hô to, “Cuối cùng tôi cũng tìm được anh ta rồi!”

“Cô giở trò gì thế?” Cố Thiên Tuấn gần như muốn nổi điên, “Tôi đường đường là tổng tài của tập đoàn Cố Thị mà phải đuổi theo một chiếc xe điện à? An Điềm, tại sao tôi phải nghe lời cô chứ?”

Thấy Trần Hòa Thành đi càng lúc càng xa, An Điềm càng hốt hoảng hơn, bây giờ mà xuống xe bắt taxi đuổi theo thì chắc chắn không kịp, chỉ còn cách nhờ Cố Thiên Tuấn thôi.

An Điềm đang rối nên lập tức quát lên với Cố Thiên Tuấn: “Tại sao à? Là vì anh đã nợ tôi!”

“An Điềm, cô đừng có mà quá đáng!” Cố Thiên Tuấn trước nay chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào lúc cầu xin người khác mà cũng hống hách thế này!

An Điềm thấy Cố Thiên Tuấn to tiếng lại với mình như thế thì liền quát lại còn to hơn anh: “Cố Thiên Tuấn, anh nợ tôi rất nhiều! Bốn năm trước anh đối xử với tôi như thế, cho dù cả đời cũng không trả nổi!”

“Cô!” Ngực Cố Thiên Tuấn phập phồng vì tức, “An Điềm, tôi đã nói sẽ bồi thường tiền cho cô, chính cô không cần đấy chứ!”

“Đừng nhiều lời! Mau lái xe đi, chậm trễ nữa là cái tên ấy sẽ đi mất đấy!” An Điềm vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, lo lắng đến nghiến răng nghiến lợi.

“An Điềm! Tôi...”

“Sao một người đàn ông như anh mà lề mề thế nhỉ?” An Điềm cũng nổi điên, đưa mắt nhìn Trần Hòa Thành chuẩn bị rẽ vào một ngã rẽ.

Cố Thiên Tuấn trừng trừng nhìn An Điềm, cánh tay để yên trên vô lăng. Nói không chừng lần này nếu anh chịu giúp cô thì có khi mối quan hệ giữa hai người sẽ giãn ra đôi chút, thậm chí có khi An Điềm sẽ mở lòng chấp nhận số tiền đền bù của anh.

Nghĩ đến đây, Cố Thiên Tuấn cuối cùng quyết định lái xe theo hướng chỉ của An Điềm.

Thấy xe bắt đầu khởi động, An Điềm mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lúc An Điềm vừa mới vui lên thì Cố Thiên Tuấn lại chợt dừng xe lại.

“Chuyện gì vậy? Mau đuổi theo anh ta đi chứ!” An Điềm vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ rằng Trần Hòa Thành lần này sẽ lại thoát được.

“Mắt của cô có vấn đề à? Không thấy bây giờ đang là giờ cao điểm sao?” Cố Thiên Tuấn chỉ tay về phía trước vô lăng, khó chịu trả lời.

“Nhưng mà không thể để cái tên đó thoát được!” An Điềm hốt hoảng nói, “Số tiền xương máu tôi vất vả kiếm được giờ vẫn đang ở trong tay anh ta!”

“Bao nhiêu tiền mà cô phải vội như thế?” Cố Thiên Tuấn nhìn qua gương chiếu hậu, thấy được vẻ mặt lo lắng của cô, nhận ra cô không phải đang nói dối.

“100 ngàn đấy!” An Điềm nghiến răng, khó khăn lắm mới để dành được chừng đó tiền, vậy mà lại bị hắn ta lừa mất, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy đau lòng rồi.

“Ha!” Cố Thiên Tuấn vừa nghe An Điềm nói ra số tiền thì không nhịn được mà phì cười, “Tôi cứ tưởng số tiền phải nhiều lắm mới khiến cô căng thẳng như thế, chẳng qua chỉ là 100 ngàn, còn chẳng bằng tiền mua một chai rượu của tôi!”

“Dân đen như chúng tôi làm sao so sánh được với đám quỷ tư bản hút máu các anh?” An Điềm lừ mắt với Cố Thiên Tuấn, sau đó quay sang thấy Trần Hòa Thành đi càng lúc càng xa thì liền hối thúc: “Cố Thiên Tuấn, anh nhanh lên một chút được không? Đừng để mất dấu!”

“An Điềm, có đáng không? Cô phải biết số tiền đền bù li hôn của cô nhiều hơn số tiền 100 ngàn đó gấp mấy lần, nếu cô muốn tăng thêm thì tôi cũng đồng ý.” Cố Thiên Tuấn thấy đường bớt đông hơn một chút liền từ từ lái xe đuổi theo Trần Hòa Thành.

“Cô cứ nghĩ cho kĩ đi, chỉ cần cô chịu nhận số tiền đền bù li hôn mà tôi đưa cho cô thì không cần phải vất vả đi làm, cũng không cần phải vất vả đi đòi nợ thế này!” Cố Thiên Tuấn vừa lái xe vừa nhìn An Điềm qua gương chiếu hậu, cố gắng thuyết phục cô.

“Đừng nói nhiều, tôi thà chết còn hơn nhận số tiền đó!” An Điềm vẫn vừa nói vừa chăm chú nhìn theo bóng dáng Trần Hòa Thành, sợ Cố Thiên Tuấn sẽ để mất dấu anh ta.

“An Điềm, sao lúc trước tôi không nhận ra cô cứng đầu như vậy nhỉ?” Cố Thiên Tuấn lắc đầu, nhưng cũng không quá khó chịu, vì lần nào anh nhắc đến số tiền đền bù li hôn thì An Điềm đều có thái độ này, anh đã quá quen rồi.

Nhưng chuyện này cuối cùng cũng vẫn phải có sự kết thúc. Cố Thiên Tuấn cảm thấy cho dù ra sao thì cũng phải thuyết phục được An Điềm chấp nhận số tiền ấy, chỉ là hiện giờ tạm thời khoan hãy vội vàng.

“Tôi vốn cứng đầu thế đấy!” An Điềm bĩu môi, “Chỉ có điều năm xưa tôi mù rồi mới cố nhẫn nhịn không chịu bộc lộ cơn giận thôi! Nhưng không gặp phải tên khốn thì làm sao có kinh nghiệm mà làm mẹ? Thế nên tôi đành phải chịu thôi.”

An Điềm vừa nói thì Cố Thiên Tuấn biết ngay “tên khốn” mà cô đang nói đến ấy không ai khác chính là anh!

Cho dù Cố Thiên Tuấn đã quen với thái độ hằn học của An Điềm, nhưng dù gì anh đường đường cũng là tổng tài Cố Thị, hơn nữa tính đến hiện tại chưa có người nào dám dùng giọng điệu đó mà nói với anh cả, thế nên gương mặt đẹp trai của anh lúc này không kiềm được vẻ giận dữ: “An Điềm, cô tốt nhất biết điều một chút, mấy câu như vậy đừng nói trước mặt tôi lần thứ hai!”

“Tôi thích nói thế nào thì nói thế ấy!” An Điềm nhún vai, “Dù sao anh cũng đâu dám làm gì tôi!”

“Ha!” Cố Thiên Tuấn bực dọc nhếch mép, “Sao cô có thể tự tin như vậy? Cô phải biết tôi muốn trừng phạt cô thì cũng đơn giản như đập một con muỗi vậy! À, không phải, phải là đơn giản như giẫm chết một con kiến ấy.”

“Anh không làm được đâu!” An Điềm nhún vai nói chắc như đinh đóng cột, “Tuy anh đã gần bằng với cầm thú rồi, nhưng dù sao cũng còn sót lại một chút nhân tính, bốn năm trước anh đã hơi cắn rứt lương tâm rồi, cho nên bây giờ anh không thể mất hết nhân tính mà đuổi cùng giết tận tôi được.” An Điềm phân tích rất có lí.

Cố Thiên Tuấn nghe An Điềm nói như thế thì lúc đầu ngẩn người, nhưng sau đó cười lạnh lùng nói: “Thế à? Tại sao cô lại nghĩ là tôi cắn rứt lương tâm? Bây giờ tôi đang sống rất hạnh phúc! Tôi có việc làm ăn mang lại rất nhiều tiền, lại có một gia đình hạnh phúc và một người vợ xinh đẹp, cuộc đời của tôi rất tuyệt, chẳng có gì mà cắn rứt lương tâm cả!”

“À, vậy sao?” An Điềm thấy Cố Thiên Tuấn tuy đang cãi nhau với mình nhưng vẫn dõi mắt theo Trần Hòa Thành một cách rất “chuyên nghiệp” thì mới yên tâm quay đầu vào trong xe trả lời anh.

Cô nhìn vào mắt Cố Thiên Tuấn qua gương chiếu hậu, sau đó hỏi một cách châm chọc: “Vậy xin hỏi anh Cố đường đường là tổng tài của tập đoàn Cố Thị, vừa rồi tại sao sau khi bị một nhà thiết kế nhỏ nhoi như tôi từ chối mà vẫn kiên quyết muốn tôi lên xe vậy? Không phải anh luôn là người nói một là một nói hai là hai sao?”

An Điềm tuyệt đối không tin Cố Thiên Tuấn vẫn còn tình cảm với mình, hơn nữa từ bốn năm trước thì anh đã không còn tình cảm với cô rồi.

Thế nên An Điềm biết rằng, Cố Thiên Tuấn sở dĩ đối xử với cô như vậy là vì một lí do duy nhất: Cố Thiên Tuấn cảm thấy cắn rứt lương tâm với việc làm năm xưa, thế nên muốn cố gắng bù đắp lại cho cô.

Cố Thiên Tuấn không thể ngờ, hành động dây dưa của anh lại bị An Điềm nói đúng nguyên nhân, việc này khiến anh cảm thấy khó chịu: “Vậy được, vậy cô xuống xe ở đây đi, tôi không đưa cô đi nữa.”

Cố Thiên Tuấn vừa dứt lời lập tức dừng xe lại bên đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play