Cố Thiên Kỳ nhìn chằm chằm vào điện thoại, trên màn hình đã gõ sẵn một đoạn chữ, nội dung chính là tạm biệt An Điềm, nói với cô ấy, mình sẽ rời khỏi thành phố H, hy vọng cô tự chăm sóc bản thân cho tốt.
Ngón tay trên màn hình do dự đã lâu, cuối cùng Cố Thiên Kỳ cũng nhấn phím trở về.
Chiều phải về Mỹ rồi, nhưng ngay cả lời tạm biệt An Điềm cũng chưa nghĩ xong!
“Thiên Kỳ, sao thế? Sắp về Mỹ rồi, sao trông buồn thế!” Trái ngược với tâm trạng u buồn của Cố Thiên Kỳ, Thẩm Sở Hà thì lại rất vui.
Vì mấy ngày nay Thẩm Sở Hà luôn ở bên cạnh Cố Thiên Kỳ, khuyên nhủ anh, chăm sóc anh, nên quan hệ của hai người cũng tốt lên hẳn.
Điều duy nhất khiến Thẩm Sở Hà không vui là thân phận của Susan bại lộ, không thể tiếp tục ở công ty Cố Thị nữa, thế nên Susan theo Cố Thiên Kỳ ở trong biệt thự, bây giờ lại còn quay về Mỹ chung với Cố Thiên Kỳ.
Nhưng thấy Susan cũng thật thà, biết an phận, không hề có suy nghĩ hão huyền gì nên Thẩm Sở Hà cũng miễn cưỡng cho Susan ở lại.
Cố Thiên Kỳ nhìn Thẩm Sở Hà chủ động ngồi bên cạnh mình, cũng không thèm để ý đến cô ta, chỉ tiếp tục nhìn màn hình điện thoại, suy nghĩ làm sao tạm biệt An Điềm.
“Thiên Kỳ, đừng nhìn vào điện thoại nữa, không tốt cho mắt đâu, dễ mỏi mắt lắm!” Thẩm Sở Hà thấy Cố Thiên Kỳ không quan tâm cô ta nên chủ động đưa tay định lấy điện thoại của Cố Thiên Kỳ.
“Thẩm Sở Hà! Có phải là cô lại quên thân phận của mình rồi không?!” Cố Thiên Kỳ tức giận nhìn Thẩm Sở Hà, cảm thấy cô ta thật đáng ghét.
“Mình muốn tốt cho cậu mà!” Thẩm Sở Hà tủi thân nói, “Đừng nghĩ là mình không biết cậu đang nhớ ai! Nhưng Cố Thiên Kỳ cậu phải hiểu, bây giờ mọi việc đã được xác định cả rồi, An Điềm chọn Cố Thiên Tuấn, cô ta còn muốn kết hôn với Cố Thiên Tuấn! Sự thật là như vậy, cậu không chấp nhận thì cũng phải chấp nhận thôi!”
“Im đi!” Cố Thiên Kỳ hét lên, “Thẩm Sở Hà, cô...”
Ngay lúc Cố Thiên Kỳ lạnh lùng nhìn Thẩm Sở Hà thì tiếng chuông điện reo lên ngắt lời của Cố Thiên Kỳ, anh quay sang nhìn màn hình điện thoại.
Không ngờ lại là điện thoại của Nhiên Nhiên!
Trong lòng Cố Thiên Kỳ cảm thấy kỳ lạ: Mình không hề nói với cô ấy là mình sắp rời khỏi. Tại sao cô ấy lại gọi điện thoại cho mình vào lúc này? Hay là cô ấy gặp phải chuyện gì rồi?
Nghĩ đến đây, Cố Thiên Kỳ lập tức nghe máy: “Nhiên Nhiên…”
“Cố Thiên Kỳ...”
“Chu Hán Khanh!” Vì Cố Thiên Kỳ và Chu Hán Khanh từng liên hệ nên vừa nghe giọng nói của Chu Hán Khanh là Cố Thiên Kỳ lập tức nhận ra ngay, anh sững sờ giây lát, đột nhiên mặt biến sắc, “Không phải mày chết rồi sao, sao điện thoại của Nhiên Nhiên lại ở trong tay mày? Mày đã làm gì cô ấy?!”
“Muốn biết tại sao lại như vậy không?” Giọng của Chu Hán Khanh nhàn nhã đáp, “Nếu muốn biết thì một mình đến căn hộ lần trước! Cũng chính là ở trong căn hộ, mà tao tận mắt thấy mày đổ tro xương của Mộng Chỉ xuống bồn cầu!”
“Chu Hán Khanh, có chuyện gì mày cứ nhằm vào tao đi, đừng làm hại Nhiên Nhiên!”
“Thế thì phải xem biểu hiện mày thế nào?” Lúc này Chu Hán Khanh đang ngồi trên sô pha trong căn hộ, giọng điệu chậm rãi, “Đúng rồi, chớ gọi cảnh sát đấy, nếu không, tao mà kích động thì không biết sẽ làm ra chuyện gì khiến mày phải hối hận đấy!”
“Tao đến ngay!” Bỗng nhiên Cố Thiên Kỳ hoang mang vô độ, anh lập tức đứng dậy lao ra cửa.
“Thiên Kỳ cậu đi đâu vậy?” Thẩm Sở Hà vừa nghe được tên Chu Hán Khanh trong cuộc đối thoại của Cố Thiên Kỳ thì lập tức giật nẩy mình, bây giờ Cố Thiên Kỳ lại ra ngoài, cô ta lại càng lo lắng hơn!
Cố Thiên Kỳ dừng bước, quay lại trừng mắt nhìn Thẩm Sở Hà: “Thẩm Sở Hà, đây là chuyện tốt mà cô gây ra đấy! Nếu Nhiên Nhiên mà gặp phải bất trắc gì thì tôi tuyệt đối không tha cho cô!”
Cố Thiên Kỳ nói xong, lập tức quay người mở cửa rời khỏi.
“Thiên Kỳ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cậu nói rõ ràng đi!” Thẩm Sở Hà lao đến kéo tay của Cố Thiên Kỳ, không để Cố Thiên Kỳ đi.
“Cút đi!” Cố Thiên Kỳ đẩy mạnh Thẩm Sở Hà ra, anh trừng mặt nhìn Thẩm Sở Hà, “Tất cả là lỗi của cô, bây giờ Nhiên Nhiên đang trong tay Chu Hán Khanh! Thẩm Sở Hà, tốt nhất là cô cầu cho Nhiên Nhiên không có chuyện gì đi!”
“Thiên Kỳ!” Thẩm Sở Hà lắc đầu, lần nữa bổ nhào đến ôm lấy chân của Cố Thiên Kỳ, nói với vẻ mặt vô tội, “Mình không biết tại sao Chu Hán Khanh lại sống lại, lúc mình xử lý hắn ta, rõ ràng hắn ta đã chết rồi!”
“Tôi không muốn tranh luận với cô!” Cố Thiên Kỳ đẩy Thẩm Sở Hà ra rồi chạy vội ra ngoài.
“Thiên Kỳ bây giờ cậu không thể đi được!” Thẩm Sở Hà lần nữa ôm chặt lấy Cố Thiên Kỳ, cô ta tuyệt đối không để Cố Thiên Kỳ đi cứu An Điềm, “Nếu Chu Hán Khanh đã gọi điện thoại bảo cậu tới đó thì rõ ràng hắn đã chuẩn bị hết rồi, nếu bây giờ cậu đi, nhất định sẽ chết!”
Thẩm Sở Hà cầu xin Cố Thiên Kỳ, nhìn Cố Thiên Kỳ với vẻ mặt lo lắng, nhưng trong lòng Thẩm Sở Hà cũng hiểu rõ, chỉ cần Cố Thiên Kỳ đi trễ một phút thôi thì xác suất An Điềm chết đi sẽ càng tăng lên!
“Cậu chủ, cô Thẩm, xảy ra chuyện gì vậy?” Susan đang dọn dẹp hành lý ở một gian phòng khác nghe tiếng cãi nhau thì vội chạy đến, nhìn thấy Thẩm Sở Hà đang ôm lấy Cố Thiên Kỳ.
“Susan, cô đến đúng lúc lắm, mau giúp tôi cản Thiên Kỳ lại,” Thẩm Sở Hà van xin Susan, “Bây giờ cậu ấy muốn đi gặp Chu Hán Khanh, Chu Hán Khanh là thằng điên, sao Thiên Kỳ có thể đi gặp hắn ta chứ...”
“Chu Hán Khanh? Không phải hắn ta chết rồi sao?” Susan vội buông đồ đạc trong tay xuống, chạy tới chỗ Cố Thiên Kỳ.
“Cút hết đi!” Cố Thiên Kỳ thực sự không muốn động tay với phụ nữ, nhưng Thẩm Sở Hà và Susan khiến anh bực mình hết sức.
“Thiên Kỳ, cậu nghe mình nói đi mà!” Thẩm Sở Hà van xin hết lời, “Dù sao Chu Hán Khanh cũng đang bị truy nã, nếu cậu muốn cứu An Điềm, chúng ta báo cảnh sát, để cảnh sát cứu cô ấy được không?”
“Không được báo cảnh sát!” Cố Thiên Kỳ giữ chặt cằm của Thẩm Sở Hà, “Tuyệt đối không được chọc điên Chu Hán Khanh, tôi không thể để Nhiên Nhiên gặp nguy hiểm!”
Thẩm Sở Hà thẫn thờ.
“Cậu chủ!”
Nghe Cố Thiên Kỳ và Thẩm Sở Hà nói chuyện, Susan cũng đại khái hiểu được đã xảy ra chuyện gì, cô là một người luôn bên cạnh bảo vệ cậu chủ, nên tuyệt đối không để cậu chủ đi mạo hiểm như vậy.
Nghĩ đến đây, Susan đi đến trước mặt ngăn Cố Thiên Kỳ lại.
“Susan!” So với Thẩm Sở Hà, Cố Thiên Kỳ thấy rằng Susan có phần nghe lời hơn, nhưng nhìn biểu hiện của Susan, Cố Thiên Kỳ thực sự tức giận
Anh dùng sức quơ tay, Thẩm Sở Hà ngã xuống đất, Susan cũng bị Cố Thiên Kỳ đẩy qua một bên, rồi anh lạnh lùng bỏ đi, chẳng nghĩ ngợi gì nữa chạy ra ngoài biệt thự.
Vệ sĩ đứng canh ngoài biệt thự, thấy dáng vẻ vội vã của Cố Thiên Kỳ vội đi theo, không ngờ Cố Thiên Kỳ gào lên: “Không ai được đi theo cả!”
Vệ sĩ nhìn nhau, cuối cùng đứng tại chỗ, không đi theo nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT