60482.Ninh Tuyết Tuyết đứng một bên, nhìn hai anh em vây quanh An Điềm, vẻ đố kị trên mặt càng trở nên rõ ràng hơn.
“Được rồi, được rồi. Cố Thiên Tuấn, tôi thực sự có chuyện muốn nói với Thiên Kỳ. Anh vào làm việc trước đi, được không?” An Điềm kéo kéo cổ tay áo của Cố Thiên Tuấn, nghiêm túc yêu cầu.
Cố Thiên Tuấn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc củaAn Điềm nên đành phải gật đầu: “Được, nhưng không được nói quá lâu.”
“Biết rồi!” An Điềm gật đầu trịnh trọng với Cố Thiên Tuấn, sau đó kéo tay Cố Thiên Kỳ đi về phía phòng sách.
Cố Thiên Tuấn nhìn theo bóng lưng An Điềm, lắc đầu bất lực.
Lúc này, Ninh Tuyết Tuyết cũng đi đến trước mặt Cố Thiên Tuấn nói: “Anh Thiên Tuấn, An Điềm và Thiên Kỳ có việc, thật ra em cũng có vài câu muốn nói với anh, có được không?”
Cố Thiên Tuấn nhìn nhìn Ninh Tuyết Tuyết, rồi nhớ lại việc mẹ mình lúc còn sống đã thích cô đến vậy, nên cuối cùng cũng gật đầu: “Được.”
“Vậy đi thôi, chúng ta ra vườn hoa nói chuyện.” Ninh Tuyết Tuyết mỉm cười hạnh phúc rồi kéo Cố Thiên Tuấn đi ra khỏi phòng khách.
Trong phòng sách…
Cố Thiên Kỳ nhúc nhích cổ họng, trên mặt vẫn còn biểu cảm vô cùng đau đớn: “Nhiên Nhiên, anh trai em ác quá, bị anh ấy đẩy ngã một cái, em cảm thấy khắp người đau nhức luôn.”
“Đúng là Cố Thiên Tuấn hơi mạnh tay.” An Điềm gãi gãi đầu nói: “Chị thay mặt Cố Thiên Tuấn xin lỗi em nhé!”
“Thôi được rồi, nếu chị đã nói vậy, em chỉ có thể chấp nhận thôi.” Cố Thiên Kỳ nhún vai, vẻ mặt vô cùng đau đớn vừa rồi ngay lập tức không còn nữa.
“Vậy bây giờ chị nói chuyện chính với em này!” An Điềm ho nhẹ một tiếng, nhớ lại những gì Thẩm Sở Hà đã nói với mình.
“Rốt cuộc là chuyện gì thế? Thấy vẻ mặt chị nghiêm trọng quá.” Cố Thiên Kỳ hơi lấy làm lạ, vì theo kế hoạch của anh, thời điểm này đâu có xảy ra sự kiện gì lớn.
“Thực ra cũng không có chuyện gì lớn.” An Điềm nói với vẻ bí ẩn: “Chỉ là, ba ngày sau, em có rảnh không? Chị muốn mời em ra ngoài ăn bữa cơm!”
“Mời em ra ngoài ăn cơm?” Cố Thiên Kỳ cau mày lại, không biết tại sao An Điềm lại làm vậy. “Chỉ hai chúng ta thôi?”
“Phải!” An Điềm gật đầu thật mạnh. “Em có đi không? Nếu không đi, em sẽ hối tiếc cả đời đấy!”
“Nhiên Nhiên, rốt cuộc chị đang có âm mưu gì thế?” Cố Thiên Kỳ nhìn chằm chằm vào mặt An Điềm, thử tìm ra chút manh mối từ biểu hiện của cô.
Nhưng An Điềm ngoài nụ cười mỉm bí hiểm ra thì không để lộ thông tin gì khác: “Có đi không? Thiên Kỳ, mau trả lời chị đi chứ!”
Cố Thiên Kỳ suy nghĩ vài giây rồi lập tức đồng ý: “Đi!”
Tuy không biết An Điềm định làm gì, nhưng nếu có thể được ở riêng với cô một khoảng thời gian, tại sao Cố Thiên Kỳ không tự nguyện mà làm?
“Được! Quyết định vậy đi!” An Điềm vỗ tay đánh bốp, nghĩ rằng đến lúc Sở Hà và Thiên Kỳ ở bên nhau, họ nhất định sẽ rất cảm kích mình!
“Này, Nhiên Nhiên à, chị định đi đâu thế?” Cố Thiên Kỳ gọi lại An Điềm vừa quay người đi.
“Nói xong chuyện với em rồi, đương nhiên chị phải đi làm việc khác chứ!”
“Nhưng mà, chị không còn chuyện gì khác để nói với em à?” Cố Thiên Kỳ nhìn vào An Điềm bằng ánh mắt mong chờ, dù gì đây cũng là lần đầu tiên Nhiên Nhiên chủ động mời anh ăn cơm.
“Không!” An Điềm lắc đầu: “Ba ngày sau, em hãy chờ đón nhận bất ngờ nhé!”
An Điềm mỉm cười với Cố Thiên Kỳ rồi quay người chạy ra khỏi phòng sách.
Cố Thiên Kỳ nhìn vào bàn tay đang cứng đờ trong không khí của mình, rồi từ từ thu lại, sau đó mỉm cười…
Ở vườn hoa…
Mặt trời đã khuất núi, chỉ còn lại ánh ráng chiều đang tỏa ra những tia sáng yếu ớt, chiếu xuống vườn hoa một cách lười biếng.
“Anh Thiên Tuấn à…” Ninh Tuyết Tuyết cúi đầu và từ từ tiến đến gần Cố Thiên Tuấn.
“Hả?” Cố Thiên Tuấn giả vờ vô tình lùi lại nửa bước, rồi chậm rãi nói: “Có chuyện gì thì cô nói đi.”
Ninh Tuyết Tuyết nhìn thấy động tác lùi về sau nửa bước của Cố Thiên Tuấn, khóe mắt dần đỏ lên. Cô cắn chặt môi ngước lên nhìn Cố Thiên Tuấn: “Anh Thiên Tuấn, anh đối với An Điềm là thật lòng, hay chỉ đùa vui…”
“Tất nhiên là thật lòng rồi.” Cố Thiên Tuấn ngắt lời Ninh Tuyết Tuyết. Anh cau mày lại, không biết mình đã có những biểu hiện gì khiến Ninh Tuyết Tuyết lầm tưởng rằng mình chỉ đang chơi đùa với An Điềm.
Ninh Tuyết Tuyết không ngờ Cố Thiên Tuấn lại trả lời mau miệng đến vậy. Cô nhìn vào khuôn mặt điển trai nhưng xa cách của Cố Thiên Tuấn, khóe mắt lại càng đỏ hơn. Cô là một cô công chúa được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ cô muốn, thì không có gì là không có được.
Chỉ mỗi Cố Thiên Tuấn là ngoại lệ.
Ninh Tuyết Tuyết siết chặt tay để móng tay đâm vào lòng bàn tay mình. Cô đã bỏ lỡ một cơ hội, lần này, cô sẽ không bao giờ buông tay anh Thiên Tuấn nữa!
Nhớ đến cuộc hẹn một tuần sau sẽ đến bệnh viện của An Điềm và Thẩm Sở Hà, đôi mắt đỏ hoe của Ninh Tuyết Tuyết dần trở lại bình thường, có điều ánh mắt bỗng trở nên hơi nham hiểm: An Điềm, tại cô đã cướp anh Thiên Tuấn của tôi trước, cho nên, nếu một tuần sau mà cô có xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan đến tôi, tất cả đều do cô ép tôi thôi!
“Còn chuyện gì nữa không?” Cố Thiên Tuấn liếc nhìn Ninh Tuyết Tuyết đang im lặng rồi hỏi với giọng thờ ơ.
Cố Thiên Tuấn biết tình cảm mà Ninh Tuyết Tuyết dành cho mình. Hơn nữa, Ninh Tuyết Tuyết còn là cô gái mà mẹ anh thích nhất.
Tuy nhiên, chính vì điều này, Cố Thiên Tuấn cảm thấy mình càng phải nên giữ thái độ xa lánh Ninh Tuyết Tuyết.
Cho cô hy vọng không có thực lúc này, chi bằng để cô thất vọng hoàn toàn. Như vậy, cô có thể thoát khỏi nỗi buồn sớm hơn, đi làm những việc bản thân nên làm, rồi tìm được một người thực sự muốn ở bên cô.
“Không, hết rồi.” Ninh Tuyết Tuyết lắc đầu và không nói gì thêm.
“Ừm.” Cố Thiên Tuấn gật đầu. “Vậy tôi đi trước đây.”
Cố Thiên Tuấn nói rồi quay người đi về phía phòng khách.
Vừa tiến lên một bước, Cố Thiên Tuấn bỗng dừng lại. Anh hít vào một hơi rồi quay lại nhìn Ninh Tuyết Tuyết một cách nghiêm túc, rồi nói: “Tuyết Tuyết à, nếu không có việc gì, hay cô quay về Mỹ đi. Cô biết đấy, ngay cả khi cô ở lại đây, điều mà cô muốn có được, cũng sẽ không bao giờ có được.”
“Em…” Ninh Tuyết Tuyết ngước mặt lên, mũi cô rất cay. Cô nhúc nhích cổ họng rồi khẽ nói: “Em biết rồi.”
“Ừm.” Cố Thiên Tuấn liếc nhìn Ninh Tuyết Tuyết một cái rồi quay người bước đi mà không hề do dự.
Ninh Tuyết Tuyết cứ vậy mà đứng im tại chỗ, bầu trời xung quanh chìm xuống từng chút một, cho đến khi tất cả rơi vào bóng tối.
Cố Thiên Tuấn bước vào phòng khách rồi đi đến trước phòng ngủ của An Điềm gõ cửa.
Lúc này, An Điềm đang nói chuyện điện thoại với Thẩm Sở Hà, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vội nói với Thẩm Sở Hà ở đầu bên kia: “Sở Hà, chuyện mà cô nói với tôi, tôi đã sắp xếp ổn rồi. Bây giờ tôi còn chút việc, tôi cúp máy trước nhe!”
“Được rồi, cám ơn cô, An Điềm!” Thẩm Sở Hà ở đầu bên kia nói với giọng vừa vui vẻ vừa phấn khích.
“Không có gì, bye!” An Điềm chào tạm biệt Thẩm Sở Hà ở đầu bên kia rồi cúp máy. Cô đặt điện thoại xuống chạy qua mở cửa.
Cố Thiên Tuấn đang đứng trước cửa, chiếc áo vest bên ngoài đã được cởi ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và thắt cà vạt màu xanh nhạt. Anh nhìn vào An Điềm, mặc dù biểu cảm vẫn hơi thờ ơ, nhưng trong mắt lại có rất nhiều yêu thương và dịu dàng mà người bình thường không bao giờ được nhìn thấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT