60477.Từ sau khi Cố Thiên Tuấn cho Ninh Tuyết Tuyết thấy rõ rằng anh rất xem trọng An Điềm thì Ninh Tuyết Tuyết đã giảm bớt đi thái độ hống hách của mình, có điều hai người cùng sống chung trong một nhà thì sẽ luôn có va chạm, càng huống hồ Ninh Tuyết Tuyết từ tận đáy lòng luôn xem An Điềm là tình địch.

Còn An Điềm thì cứ xem như Ninh Tuyết Tuyết không tồn tại, lúc rảnh rỗi sẽ vẽ bản thiết kế hoặc vào bệnh viện thăm Khưu Doanh Doanh.

Từ sau lần Khưu Doanh Doanh làm hòa với Cao Lỗi, quan hệ của hai người dần trở nên nồng ấm hơn, có điều, Khưu Doanh Doanh vẫn không có chút hi vọng nào với đôi mắt của mình, đến ngay cả lời động viên của Cao Lỗi mà cũng không có tác dụng.

Nghĩ đến chuyện ấy, An Điềm đang cầm bút vẽ liền bất giác thở dài.

“An Điềm, đang nghĩ gì đấy?” Ninh Tuyết Tuyết đang cầm cốc cà phê, mặc bộ váy liền thân màu hồng, lúc bước ngang qua giàn hoa tím ngoài sân thì trông thấy An Điềm đang ngẩn người thở dài.

Ninh Tuyết Tuyết cảm thấy An Điềm đã hạnh phúc thế này rồi, có anh Thiên Tuấn bảo vệ, được Cố Thiên Kỳ đối xử tốt, thế thì có gì mà than ngắn thở dài? Chắc chắn là đang cố tình diễn cho mình xem, diễu võ dương oai với mình đây mà!

Ninh Tuyết Tuyết bĩu môi, nhưng ngay sau đó nhớ lại lời Cố Thiên Kỳ từng bảo, đó là không được xung đột chính diện với An Điềm, vậy nên cô ta đành phải thu vẻ mặt khó chịu của mình lại.

“Không có gì.” An Điềm thấy Ninh Tuyết Tuyết đến thì lắc đầu đáp.

“Tâm trạng không vui à? Nếu không ngại thì nói cho tôi nghe đi.” Để tôi nghe mà sảng khoái trong lòng, Ninh Tuyết Tuyết thầm nói thêm câu đó.

“Thật ra đây là chuyện của bạn tôi, tôi không tiện nói.” An Điềm lắc đầu, cảm thấy giữa mình và Ninh Tuyết Tuyết chẳng có gì để nói với nhau cả.

An Điềm không phải kẻ ngốc, Ninh Tuyết Tuyết lúc mới đến ghét cô như thế, sao có thể vô duyên vô cớ trở nên tốt đẹp? Cô cũng không phải kiểu người thấy người ta tươi cười với mình thì cũng tươi cười đáp lại một cách ngớ ngẩn.

“Thôi được rồi.” Ninh Tuyết Tuyết cụt hứng gật đầu, cảm thấy việc Cố Thiên Kỳ bảo mình phải làm thân với An Điềm thật sự là một việc khó! An Điềm này có lòng cảnh giác cao quá!

Nhưng việc Cố Thiên Kỳ đã dặn thì nhất định phải nghe theo, nếu không thì làm sao mình có thể theo đuổi anh Thiên Tuấn?

Nghĩ đến đó, gương mặt Ninh Tuyết Tuyết lại nở nụ cười: “Phải rồi, An Điềm, tôi thấy mấy ngày nay cô cứ ở lì trong biệt thự, không ra ngoài chơi, hay là chúng ta đi dạo phố đi nhé?”

“Dạo phố?” An Điềm nghĩ một lúc rồi lắc đầu, “Thôi khỏi đi.”

“Trời ơi, cô đi đi mà, chứ cứ ở biệt thự một mình mãi sẽ buồn chết đấy.” Ninh Tuyết Tuyết tiếp tục khuyên nhủ, “Vừa rồi không phải cô vì chuyện của bạn mình mà không vui đấy sao? Chúng ta cùng nhau đi dạo phố, sẵn tiện mua quà cho bạn của cô luôn, có được không?”

Nghe Ninh Tuyết Tuyết nói như vậy, An Điềm chợt có hơi dao động, cô cúi đầu suy nghĩ, cảm thấy hay là mình cứ đi dạo phố, mua quà cho Doanh Doanh, như vậy có khi sẽ giúp em ấy vui lên một chút, bệnh tình cũng sẽ mau chóng hồi phục.

Ninh Tuyết Tuyết thấy vẻ dao động của An Điềm liền nắm lấy tay cô kéo vào trong biệt thự: “Đi thôi, đi thôi, đừng do dự nữa!”

An Điềm lần này không phản kháng nữa, cảm thấy mình nên ra ngoài một chút, chỉ có điều người cùng đi với mình lần này lại là Ninh Tuyết Tuyết, một người mà cô không thích.

“Cô mau thay quần áo đi, tôi cũng đi thay đây.” Ninh Tuyết Tuyết đẩy An Điềm vào phòng để quần áo, còn mình cũng về phòng thay đồ.

An Điềm nhún vai, đành phải chọn một bộ quần áo rồi thay vào.

Chỉ vài phút sau, An Đièm đã thay xong quần áo. Cô mặc một chiếc áo tay dài màu đen, phối với váy phồng màu trắng, đi đôi giày màu đen, tóc buộc gọn sau đầu, tóc mai thả xuống hai bên, trông rất nho nhã.

“Cô Ninh, cô xong chưa thế?” An Điềm đứng ở cửa phòng khách chờ suốt nửa tiếng mà vẫn chưa thấy bóng dáng Ninh Tuyết Tuyết đâu.

“Xong rồi xong rồi!” Ninh Tuyết Tuyết vừa trả lời vừa mở cửa phòng mình.

Ninh Tuyết Tuyết lúc này mặc một bộ váy liền thân không tay màu xanh lam, phần chân váy ngắn trên đấu gối, cổ đeo một sợi dây chuyền kim cương lấp lánh, tóc phía trên được bới cao tinh tế, phía dưới thả ngang vai, khiến cô ta trông rất đáng yêu.

“Phải tự mình thay quần áo và trang điểm, đúng là cực quá!” Ninh Tuyết Tuyết vừa chỉnh trang lại mái tóc vừa than vãn, “Nếu không phải tại anh Thiên Tuấn không cho phép thì tôi đã mang thợ trang điểm của mình từ Mỹ về theo rồi!”

An Điềm chán ngán thở dài, bây giờ bắt đầu thấy hơi hối hận vì đã đồng ý đi dạo phố với Ninh Tuyết Tuyết, một tiểu thư cao ngạo thế này chắc lát nữa sẽ liên tục lầm bầm bên tai mình đây!

“Đi được chưa?” An Điềm bước đến trước mặt Ninh Tuyết Tuyết, “Tôi đã bảo với đội trưởng vệ sĩ rồi, họ sẽ cử vài người hộ tống chúng ta đi dạo phố.”

“Được rồi.” Ninh Tuyết Tuyết bất mãn gật đầu với An Điềm, đang định quay lại cùng An Điềm đi ra cửa thì chợt giật mình rồi cầm bàn tay An Điềm lên ngang tầm mắt mình.

An Điềm bị hành động bất ngờ này của Ninh Tuyết Tuyết làm cho giật bắn mình, liền hỏi: “Ninh Tuyết Tuyết, cô làm cái gì thế?”

“Viên kim cương xanh trên tay cô từ đâu mà có vậy?” Ninh Tuyết Tuyết nhìn trân trân vào bàn tay An Điềm, kinh ngạc hỏi.

“Cố Thiên Tuấn tặng cho tôi đấy.” An Điềm cau mày, bình thường lúc ở trong biệt thự cô không đeo trang sức, bây giờ ra ngoài chơi nên mới đeo vào, vậy nên trước đó Ninh Tuyết Tuyết đúng là chưa từng nhìn thấy chiếc nhẫn này.

Nhưng điều khiến An Điềm cảm thấy kì lạ chính là, tuy viên kim cương này trông rất nổi bật, nhưng Ninh Tuyết Tuyết đâu phải là con gái nhà bình thường, mà là một tiểu thư quyền quý, làm gì đến mức chỉ vì một viên kim cương mà phản ứng mạnh đến như vậy?

“Thì ra là tặng cho cô.” Vẻ kinh ngạc trong mắt Ninh Tuyết Tuyết dần dần mất đi, thay vào đó là nét thất vọng và buồn bã, cô ta từ từ buông tay An Điềm ra, bất lực cúi gằm mặt.

“Thì ra là tặng cho tôi?” An Điềm không hiểu lời của Ninh Tuyết Tuyết, “Thế ban đầu Cố Thiên Tuấn định tặng chiếc nhẫn này cho ai?”

Ninh Tuyết Tuyết cười đau khổ nói: “Viên kim cương xanh này có tên là Trái Tim Địa Cầu, nghe tên cũng biết nó quý giá đến nhường nào rồi. Lúc đầu, khi ở buổi đấu giá, tôi đã nằng nặc đòi bố tôi mua về, nhưng cuối cùng nó lại được anh Thiên Tuấn mua đi.”

Ninh Tuyết Tuyết nói đến đây chợt dừng lại, không kể tiếp nữa.

Khi biết viên kim cương xanh này là do Cố Thiên Tuấn phái người sang Paris đấu giá mua về, Ninh Tuyết Tuyết cảm thấy mình vẫn còn cơ hội có được nó, bởi vì lúc còn bé cô từng là bạn của anh Thiên Tuấn, chỉ cần là đồ chơi mà cô thích, khóc lóc một chút thì anh Thiên Tuấn sẽ nhường cho cô.

Nhưng khi Ninh Tuyết Tuyết hỏi xin Cố Thiên Tuấn viên kim cương thì đã bị anh từ chối.

Anh bảo rằng, viên kim cương xanh này anh muốn tặng cho người mình yêu để cầu hôn.

Ninh Tuyết Tuyết lúc ấy còn tưởng Cố Thiên Tuấn muốn tặng nó cho Chu Mộng Chỉ, bởi cô ta biết Cố Thiên Tuấn năm nào cũng cầu hôn lại với vợ mình, quà tặng lần nào cũng chuẩn bị rất chu đáo, kỉ niệm ngày cưới lúc nào cũng hoành tráng.

Nhưng điều Ninh Tuyết Tuyết hoàn toàn không ngờ chính là, viên kim cương xanh ấy bây giờ lại nằm trên tay An Điềm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play