60461.Cố Thiên Tuấn mỉm cười, đưa ngón út ra móc vào ngón út của An An.

Vậy là đã an ủi An An xong, Cố Thiên Tuấn liền nói với tài xế: “Tôi có việc gấp phải giải quyết, anh đưa An Điềm và An An đến trường mẫu giáo đi.

“Vâng.” Tài xế cung kính gật đầu rồi tấp xe vào lề.

Cố Thiên Tuấn bước xuống xe, nở nụ cười để An An và An Điềm yên tâm rồi dõi mắt nhìn chiếc xe rời đi.

Lúc này, chiếc xe do Trương Hiển Hy phái đến đỗ lại ngay trước mặt Cố Thiên Tuấn: “Cố tổng, mời lên xe.”

Cố Thiên Tuấn vừa bước lên xe, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng: Bốn năm trước, sau khi mình đưa ông ấy đi thì hai người rất ít liên lạc, lần này ông ấy tìm mình, còn lấy danh nghĩa là muốn về tịnh dưỡng nữa, muốn gặp gấp như vậy rốt cuộc là có chuyện gì?

Khi Cố Thiên Tuấn đến trước cửa văn phòng thì Trương Hiển Hy đã đứng đó chờ sẵn, thấy anh đến liền bước nhanh đến đón: “Ông Cố đang chờ anh trong văn phòng đấy.”

“Tôi biết rồi.” Cố Thiên Tuấn vừa gật đàu vừa đẩy cửa văn phòng tổng tài.

Bây giờ đang là buổi sáng, ánh nắng rực rỡ, lấp lánh bên ngoài cửa sổ. Cố Diệp Lâm ngồi trên xe lăn cạnh một nhân viên điều dưỡng, nghe tiếng mở cửa liền quay xe lại.

Cố Thiên Tuấn đứng nguyên tại chỗ, cứ thế mà nhìn bố mình, thấy ông có vẻ đã già đi nhiều, lưng có hơi khòm đi, tóc cũng đã bạc đi thấy rõ, các vết chân chim trên mặt như chỉ sau một đêm mà xuất hiện.

“Thiên Tuấn, con đến rồi!” Cố Diệp Lâm trông thấy Cố Thiên Tuấn, tâm trạng có vẻ rất vui, mỉm cười chào anh.

Cố Thiên Tuấn định thần lại, gật đầu với ông: “Vâng.”

Cố Diệp Lâm nói với nhân viên điều dưỡng bên cạnh mình: “Cậu ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với con trai tôi.”

“Vâng.” Nhân viên điều dưỡng gật đầu, cúi người chào Cố Thiên Tuấn rồi bước ra ngoài đóng cửa lại.

Cố Thiên Tuấn đi đến trước mặt Cố Diệp Lâm hỏi: “Chuyện gì vậy bố?”

“Nghe nói Thiên Kỳ đã về thành phố H tìm con à?” Cố Diệp Lâm khẽ ho một tiếng rồi chậm rãi hỏi.

“Vâng.” Cố Thiên Tuấn gật đầu.

“Vậy được, bố nói cho con biết một chuyện.” Sắc mặt Cố Diệp Lâm trở nên nghiêm trọng, ông trầm ngâm một lúc rồi bắt đầu nói…

Trong khi đó, An An và An Điềm được tài xế chở đến cổng trường mẫu giáo.

An Điềm nắm tay An An bước về phía trước, chợt phát hiện An An cứ đứng khựng tại chỗ, mặt cúi gằm, khiến An Điềm không thấy rõ biểu cảm trên mặt cậu.

An Điềm ngồi xổm xuống trước mặt An An rồi hỏi: “An An, con sao thế?”

“Mẹ ơi.” An An bất an nắm tay An Điềm nói, “Chú Cố thật sự sẽ đến chứ?”

“Sẽ đến mà!” An Điềm trịnh trọng gật đầu với An An, “Con phải tin chú Cố, cũng phải tin mẹ nữa, chú Cố nhất định sẽ đến mà.”

“Vâng.” An An nhìn vào mắt An Điềm rồi gật đầu thật mạnh, sau đó cùng An Điềm bước vào trường.

Trường mẫu giáo của An An là trường chất lượng cao trong thành phố H, các trang thiết bị ở đây rất tốt, còn lập ra cả một hội phụ huynh học sinh, nhưng An Điềm ngoài việc đóng học phí ra thì không có đóng góp gì khác nên không vào hội này.

Cố Thiên Tuấn từng đề nghị An Điềm cho An An vào học trường quý tộc, nhưng An Điềm cảm thấy An An đã quen với ngôi trường này rồi, nếu chuyển đến trường mới sẽ phải làm quen lại từ đầu, thế nên cứ để cho cậu học ở đây.

An An và An Điềm vừa bước vào trường đã được các giáo viên chào đón nồng nhiệt. Theo lịch trình của buổi họp phụ huynh thì các học sinh sẽ chơi ở ngoài, còn phụ huynh sẽ vào nói chuyện với giáo viên, bàn về một số vấn đề trong trường, sau đó sẽ cùng tham gia chơi với các học sinh.

An An vẫy tay chào An Điềm rồi được cô giáo dẫn ra ngoài chơi với bạn học.

Giáo viên vừa mới đi thì chợt có một cậu bé béo ú đi cùng với hai cậu bé khác bước đến: “An An, cậu nói dối, vừa rồi bọn mình nhìn thấy cậu chỉ đến đây với mẹ cậu, cậu hoàn toàn chẳng có bố gì cả!”

Cậu bé béo này nổi tiếng là kẻ bắt nạt, thường hay ức hiếp các bạn, chỉ có mỗi An An là không sợ cậu ta, còn thường xuyên giúp những bạn bị bắt nạt khác, thế nên cậu bé béo này luôn ghét An An.

An An kể từ hôm Cố Thiên Tuấn nhận lời đến họp phụ huynh thì đã nói với tất cả bạn học trong lớp rằng bố cậu sẽ đến.

Thế nên, các bạn học trong lớp, đặc biệt là cậu bé béo này đã luôn rất trông đợi bố của An An, bây giờ thấy An An chỉ đi cùng người mẹ xinh đẹp của mình thì liền chạy đến chất vấn.

“Không phải như vậy đâu!” An An lùi lại một bước, vội vàng giải thích, “Chú Cô… À không phải, bố mình tạm thời phải đi xử lí chuyện ở công ty nên mới không đến cùng bọn mình, nhưng sau khi xong việc thì bố chắc chắn sẽ đến!”

“Cậu nói dối!” Cậu bé béo đưa ngón tay múp míp của mình ra chỉ vào mặt An An rồi thè lưỡi lêu lêu, “An An nói dối, An An nói dối, An An nói dối!”

Hai cậu bé đi cùng cậu bé béo cũng đồng thanh hưởng ứng: “An An nói dối, An An nói dối…”

“Mình không có nói dối! Mình nói thật!” Gương mặt bé xinh của An An có hơi đỏ lên, “Bố mình sẽ đến ngay thôi!”

“Cậu rõ ràng là nói dối, rõ ràng là nói dối!” Giọng của cậu bé béo càng lúc càng cao, “Mẹ mình nói rồi, mấy đứa con của gia đình đơn thân đều không phải là trẻ ngoan, không được chơi với mấy người đó! Cậu xem, mẹ cậu có đẹp cũng chẳng có ích gì, không phải đã dạy cậu nói dối sao? Cậu không phải là trẻ ngoan! Mẹ cậu cũng không phải người mẹ tốt!”

“Cậu mau xin lỗi mình đi!” An An lập tức nắm chặt tay lại, tiến lên một bước đứng trước mặt cậu bé béo, nhìn người bạn cao hơn mình nửa cái đầu, béo gấp đôi mình này rồi lớn tiếng lặp lại, “Cậu phải xin lỗi mình ngay!”

Cậu bé béo bị ánh mắt của An An dọa cho giật bắn mình, nhưng nghĩ lại thấy mình có thể đánh thắng An An thì lại tiếp tục thè lưỡi lêu lêu cậu: “Mình còn lâu mới xin lỗi! Cậu không phải là trẻ ngoan, mẹ cậu cũng không phải người mẹ tốt!”

“Mình nói lại lần nữa, mau xin lỗi mình!” An An nắm lấy cổ áo cậu bé béo, phẫn nộ trừng mắt.

“Cậu… cậu bỏ mình ra!” Cậu bé béo không ngờ An An lại khỏe đến thế, cậu ta vùng vẫy một lúc lâu mà vẫn không đẩy tay An An ra được.

“Mau xin lỗi mình đi thì mình mới thả ra!” An An gằn giọng cảnh cáo.

“Mình… mình không xin lỗi!” Cậu bé béo thở hổn hển gân cổ lên, nhưng toàn thân lại run lẩy bẩy.

“Không xin lỗi thì mình sẽ không bỏ tay ra!” An An nhất quyết không nhượng bộ.

Cậu bé béo bắt đầu hốt hoảng, lớn tiếng quát: “Cậu mà không bỏ ra thì mình sẽ đánh cậu đấy!”

Nghe thấy cậu bé béo muốn đánh mình, An An không những không sợ mà còn nhoẻn miệng cười, bởi vì An An và An Điềm đã từng có một giao ước: An An tuyệt đối không được là người ra tay đánh trước, nhưng nếu có người bắt nạt An An, ra tay đánh cậu trước thì An An nhất định phải đánh lại hai cái, cái thứ nhất là để trả đũa việc bị đánh, cái thứ hai là để dạy cho kẻ bắt nạt ấy một bài học, để sau này không được ức hiếp cậu nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play