An Điềm biết rằng Lý An Ni là việc Fairy mà cố tình gây khó dễ với cô.

Tuy nhiên, An Điềm cũng cảm thấy Lý An Ni nên tự hiểu ra, hôm đó chính cô ta đã không giữ chữ tín, cố tình đến trễ, hại Tô tổng không có người mẫu, vì bất đắc dĩ nên anh ấy mới phải chọn cô làm người mẫu mặc Fairy.

Bây giờ Lý An Ni không lo kiểm điểm lỗi lầm của mình, ngược lại đến gây khó dễ với cô, An Điềm thực sự không biết cấu trúc mạch não của Lý An Ni là thế nào nữa!

“Ha ha, tôi quá đáng ư?” Lý An Ni cong đôi môi đỏ của mình lên và nói: “Việc quá đáng hơn vẫn còn ở phía sau cơ!”

An Điềm thở dài bất lực. Cô thực sự rất muốn lý luận một phen với Lý An Ni, nhưng cô không thể. Cô cũng biết thân phận của Lý An Ni và mình khác biệt nhau, cô vẫn cần công việc này để nuôi dạy con trai, cô cần phải cúi đầu!

Lý An Ni thấy An Điềm không lên tiếng, bèn nói với vẻ đắc ý: “Cô vừa va vào tôi, bây giờ tôi cảm thấy rất không khỏe. Mọi người đều biết, thân thể quý giá này của tôi mỗi ngày kiếm được cả trăm triệu, cô định lấy gì để bồi thường cho tôi đây?”

Không phải chứ? Cô còn định học theo cách “đầu cơ” của các ông to bà lớn trên báo à?

An Điềm nhìn vào Lý An Ni với vẻ khó tin. Cô không sao ngờ được rằng, Lý An Ni rất thấu tình đạt lý, dịu dàng dễ thương trên tivi và trước ống kính lại sẽ làm ra việc như thế này!

Lý An Ni nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của An Điềm, nghĩ rằng cô đã sợ, nên tiếp tục nói với vẻ đắc ý: “Có điều, tôi nghĩ cô cũng không có nhiều tiền để bồi thường, nên tôi cũng không làm khó cô đâu…”

Lý An Ni nói đến đây rồi dừng lại, giả vờ đấu tranh suy nghĩ đau đớn một hồi, rồi nói: “Hay là vậy đi. Cô quỳ xuống và nói xin lỗi tôi ba tiếng, rồi việc này, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra.”

Khốn kiếp! Não cô bị chậm phát triển à?

An Điềm thầm hét lên trong lòng. Chỉ vì tôi va nhẹ vào cô, cô liền bắt tôi quỳ xuống? Cô cũng không sợ bị tổn thọ ha?

“Có quỳ không? Nói cho cô biết, tôi có đủ cách để biến “chấn thương” này trở thành chấn thương thực sự! Với lại, chỉ cần tôi nói một câu, sau này cô đừng hòng được làm ở công ty Tô Thị nữa!” Lý An Ni nhìn vào An Điềm và móc móc ngón tay với vẻ đắc ý.

Quỳ con khỉ đột nhà cô đấy!

An Điềm thầm phỉ nhổ trong lòng. Xem ra mình không làm gì, cô Lý An Ni này sẽ thực sự nghĩ rằng mình chỉ là một chú mèo Kitty không biết ra oai!

Nghĩ vậy, An Điềm liền lấy điện thoại ra khỏi túi và mở camera lên.

“Con nhỏ láo xược này, không muốn quỳ dưới chân tôi chứ gì?” Lý An Ni thấy An Điềm không có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại còn lấy điện thoại ra, nên đột nhiên càng tức giận hơn. “An Điềm, cứ chờ mà xem, tôi sẽ không cho cô sống nổi ở thành phố H này đâu!”

“Lý An Ni, tôi chưa bao giờ nghe nói rằng cô còn có bản lĩnh làm cho nhân viên của tôi không thể sống nổi ở thành phố H này.”

Ngay khi Lý An Ni chỉ vào mũi An Điềm và hét lên, một giọng nói khe khẽ vang lên từ đằng xa.

Mọi người đưa mắt về hướng đó, chỉ thấy Tô Thanh Dương đang đứng cách đó không xa. Anh đang cầm một xấp công văn trong tay, hai mắt đang nhíu lại và nhìn chằm chằm vào tình hình bên này.

Tô Thanh Dương vẫn là phong cách nghệ sĩ và giản dị như mọi khi. Anh đang mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, cổ tay xắn cao lên, đơn giản nhưng vẫn đẹp, lại có chút ung dung khó tả. Phía trên đôi mắt màu xanh nhạt kia là đôi lông mi thật dài, làm cho các nữ nhân viên của công ty Tô Thị nhìn mà ngây ngất.

Biểu cảm của Tô Thanh Dương vẫn ôn hòa như thế, nhưng giọng nói rõ ràng không chút khách sáo.

“Tô, Tô tổng!” Lý An Ni thấy Tô Thanh Dương đã đến, vẻ kiêu ngạo hống hách đột nhiên mất hơn phân nửa. Cô ta khẽ cúi đầu và chào Tô Thanh Dương trong hoảng loạn.

Dù gì, đại diện thời trang cho công ty Tô Thị, là một món tiền lớn. Bên cạnh đó, lần trước cô ta nổi giận nên không đến làm người mẫu cho Tô Thanh Dương, Lâm Kính Trạch đã mắng cô ta một trận rồi. Lần này, cô ta càng không thể tùy tiện làm mích lòng Tô Thanh Dương nữa.

An Điềm thấy Tô Thanh Dương đã đến, và nghe thấy những lời của anh là đang bảo vệ mình, trong lòng cô bỗng rất vui: Thật tốt khi đi theo một ông chủ biết bảo vệ nhân viên! Sau này đi ra ngoài đều có thể thẳng lưng rồi!

“Cô Lý An Ni, có phải vì hôm đó không được mặc Fairy của tôi lên trình diễn, nên mới ghen ghét trong lòng không?” Tô Thanh Dương đi đến trước mặt Lý An Ni, cắt ngang suy nghĩ của cô ta mà không chút khách sáo.

“Không phải đâu, Tô tổng. Vì, vì cô ta đã va vào tôi, lại còn nói năng khiếm nhã, tôi nhất thời tức giận nên mới nói ra điều đó.” Lý An Ni vội giải thích.

“Nhưng mà, vừa rồi tôi nghe thấy nhân viên của tôi đã xin lỗi, nhưng cô, không thể tìm chỗ khoan dung mà tha thứ cho người.” Tô Thanh Dương không giống những người kinh doanh khác, lúc nào cũng chừa lại cho người kia chút sỉ diện khi nói chuyện.

Trên thực tế, Tô Thanh Dương cũng biết rằng cô Lý An Ni này và cậu chủ trẻ của công ty Lâm Thị, Lâm Kính Trạch, có mối quan hệ rất mật thiết.

Song, vậy thì đã sao? Nhân viên của anh không phạm lỗi, thì không nên bị sỉ nhục như thế. Huống hồ gì, người nhân viên này còn là An Điềm, người mà anh đánh giá rất cao.

“Tôi, tôi!” Lý An Ni đột nhiên không kìm nén được nữa. Cô ta mở miệng, có chút thẹn quá hóa giận. “Tô tổng có thể nào nói chuyện khách sáo hơn một chút không? Dù gì chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác, cần gì vì một nhân vật cỏn con mà làm cho mọi người đều ngượng ngùng?”

“An Điềm là nhân viên của công ty tôi, cô vui lòng không gọi cô ấy là nhân vật cỏn con. Hơn nữa, địa vị của cô cao đến đâu rồi? Cô chẳng qua chỉ là…”

“Tô tổng!” An Điềm vội ra mắt ngắt ngang lời Tô Thanh Dương. Cô có thể đoán ra được Tô Thanh Dương định nói rằng, Lý An Ni cũng chỉ là một “người diễn viên” và một “người biểu diễn quần áo” mà thôi.

Nhưng, một khi thốt ra câu này, Lý An Ni và Tô Thanh Dương xem như sẽ xảy ra mâu thuẫn.

Một khi xảy ra mâu thuẫn, thì mọi việc sẽ khó xử lý hơn. Cô Lý An Ni này là một ngôi sao có quyền thế, công ty Tô Thị lại cần người mẫu, nên trước sau gì cũng phải thường xuyên đụng mặt nhau. Nếu chỉ vì một nhân viên nhỏ bé như cô mà làm cho mối quan hệ này trở nên căng thẳng, quả thực không cần thiết. Bên cạnh đó, cô cũng sẽ bị Lý An Ni căm ghét nhiều lần hơn.

An Điềm không để cho Tô Thanh Dương nói tiếp, mà tiến lên trước một bước, và chủ động nhận lỗi với Lý An Ni: “Thật ra, vừa rồi là tôi không đúng, là tôi đã bất cẩn va vào cô Lý trước.” Cô cúi đầu xuống với Lý An Ni: “Tôi xin lỗi cô Lý.”

An Điềm nói xong rồi nhìn vào Tô Thanh Dương, nói bằng giọng chân thành: “Cám ơn anh, Tô tổng.”

“An Điềm…” Tô Thanh Dương thở dài. Nhìn thấy dáng vẻ chịu thiệt để cầu toàn của An Điềm, anh thực sự không đành lòng. Lý An Ni quá đáng đến thế, anh nói cô ta vài câu, xem như đã nhẹ nhàng lắm rồi.

“Không phải cô Lý còn phải đến phòng Marketing để bàn về việc hợp tác à? Đừng vì tôi mà làm lỡ việc chính của cô.” An Điềm không muốn để Tô Thanh Dương nói thêm những lời khó nghe với Lý An Ni, liền nhanh chóng tìm lối thoát cho cô ta.

Lý An Ni không cảm kích mà còn trợn mắt liếc An Điềm. Trong đám đông, cô ta ưỡng ẹo mấy cái rồi bỏ đi.

Thấy Lý An Ni đã rời đi, nhưng vẫn còn rất nhiều người đứng ở đó, họ há hốc mồm nhìn vào An Điềm và Tô Thanh Dương, trong lòng vô cùng tò mò: Cô An Điềm này rốt cuộc có quan hệ gì với Tô Thanh Dương? Ngày đầu tiên đi làm dã được mặc Fairy khiến mọi người kinh ngạc, ngày thứ hai đi làm lại khiến Tô tổng chủ động ra mặt làm anh hùng cứu mỹ nhân!

Tô Thanh Dương cũng đã chú ý thấy ánh mắt buôn chuyện của các nhân viên. Anh quay đầu lại và liếc nhìn những người này, rồi hỏi: “Mọi người đều đang rảnh lắm hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play