60459.Cố Thiên Tuấn bước vào phòng sách, trông thấy An Điềm đang rảnh rỗi cầm bút vẽ vời vài thứ linh tinh.

An Điềm thấy Cố Thiên Tuấn bước vào liền đứng dậy đi đến, nào ngờ Cố Thiên Tuấn chợt vươn tay kéo cô vào lòng.

“Cố Thiên… ưm…” An Điềm còn chưa nói dứt câu, môi của Cố Thiên Tuấn đã áp vào, cô ngay sau đó cũng cảm thấy hông mình được tay anh ôm chặt, kẽ răng cũng bị Cố Thiên Tuấn bá đạo tách ra.

An Điềm đang được ôm chặt chợt cảm thấy thân trên lạnh toát, bèn hốt hoảng đưa mắt nhìn, phát hiện cái áo của mình không biết từ lúc nào đã bị Cố Thiên Tuấn lột ra rồi.

“Ưm…” An Điềm dùng hết sức lực toàn thân mới có thể đẩy được Cố Thiên Tuấn ra, tách môi anh ra khỏi môi mình một chút, “Cố… Cố Thiên Tuấn, anh làm gì vậy?”

Cố Thiên Tuấn cắn lên bờ môi mọng của An Điềm, hạ giọng nói: “Sau này không được lấy tay động vào người đàn ông khác.”

“Tôi động vào người đàn ông khác khi…” An Điềm vừa định cãi thì đột nhiên nhớ ra vừa rồi mình đã đặt tay lên vai Cố Thiên Kỳ!

Không phải chứ, cái tên Cố Thiên Tuấn này sao lại nhỏ mọn như vậy? An Điềm không tin được mà nhìn Cố Thiên Tuấn.

Nhưng Cố Thiên Tuấn không hề cho An Điềm nhiều thời gian để suy nghĩ, đưa tay bế cô lên bàn làm việc rồi ngay lập tức đè xuống.

“Cố Thiên Tuấn…” An Điềm đưa tay đặt lên ngực Cố Thiên Tuấn, đỏ bừng mặt nói, “Anh chắc chắn muốn làm vậy sao? Đây là phòng sách…

“Sao lại không chắc?” Cố Thiên Tuấn nhìn gương mặt đỏ bừng của An Điềm rồi cúi đầu xuống hôn cô…

Hôm sau, thời tiết cực kì đẹp, nhiệt độ đã ấm hơn, mọi người cũng đã có thể mặc mỏng đi, ngọn gió nhẹ đầu hạ thổi qua, làm rung rinh mấy nhành dây leo trước biệt thự.

Khi Cố Thiên Kỳ thức dậy thì thấy Cố Thiên Tuấn, An An, thậm chí An Điềm cũng đã dậy rồi. Anh cảm thấy hơi kinh ngạc, bởi thường thì giờ này Cố Thiên Tuấn đã đi làm, An An thì sẽ ngồi ăn sáng, còn An Điềm sẽ vẫn còn ngủ nướng.

Cảnh tượng cả ba người nhà họ cùng tề tựu đông đủ để ăn cơm thế này, Cố Thiên Kỳ lần đầu tiên trông thấy kể từ lúc bước chân vào biệt thự.

“Thiên Kỳ, em dậy rồi!” An Điềm cười với Cố Thiên Kỳ, vẫy tay chào anh, nhưng rồi chợt nhớ lại lời cảnh cáo tối qua của Cố Thiên Tuấn liền lập tức biết điều mà cười nhạt lại.

“Ừ.” Cố Thiên Kỳ gật đầu với An Điềm rồi ngồi xuống đối diện.

“Con chào chú Cố!” An An thấy Cố Thiên Kỳ ngồi xuống liền lễ phép chào hỏi.

“An An ngoan quá!” Cố Thiên Kỳ thấy An An thông minh lanh lợi thì rất thích, cho dù cậu có là con trai của Cố Thiên Tuấn, nhưng trong người vẫn mang một nửa dòng máu của Nhiên Nhiên, chỉ cần Nhiên Nhiên thương yêu thì anh cũng sẽ thương yêu.

Nếu sau này anh mà được ở bên Nhiên Nhiên thì cũng sẽ vui vẻ chấp nhận An An.

Lúc này giúp việc trong nhà liền bưng thức ăn đến đặt trước mặt Cố Thiên Kỳ, Cố Thiên Kỳ nói lời cảm ơn xong, ánh mắt bất giác hướng lên nhìn ba người đối diện mình.

Cố Thiên Tuấn, Nhiên Nhiên và An An, cảnh tượng ba người họ cùng ngồi với nhau thật đầm ấm, ngay cả anh cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc toát ra từ đó, còn anh thì chỉ luôn ngồi một mình như một người ngoài cuộc.

Cũng phải, mình từ trước đến nay hình như luôn là một người ngoài cuộc.

Trong lúc Cố Thiên Kỳ đang thấy cay đắng trong lòng, An An lúc này đã ăn sáng xong, thu dọn bát đĩa rồi lễ phép nói: “Thưa mẹ, thưa các chú, con ăn xong rồi! Con đi chuẩn bị cặp sách đây!”

“An An ngoan, đi đi!” An Điềm xoa đầu An An rồi nhìn cậu tung tăng chạy vào phòng.

Sau đó cô quay lại tiếp tục ăn sáng, vừa ăn vừa nói với Cố Thiên Tuấn đang ăn một cách nho nhã bên cạnh: “Cố Thiên Tuấn, anh ăn nhanh đi, nếu không sẽ muộn đấy!”

“Ừ.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, “Nhưng mà hình như em ăn còn chậm hơn cả anh đấy.”

An Điềm ngẩn người, nhìn lại thức ăn trong bát mình rồi nhìn sang thức ăn trong bát Cố Thiên Tuấn, thấy hình như của mình đúng là còn nhiều thật, liền cười ngượng ngùng.

“Nhiên Nhiên, hai người sắp đi cùng nhau à?” Cố Thiên Kỳ buông đũa xuống hỏi.

“Đúng vậy.” Cố Thiên Tuấn trả lời trước An Điềm, “Đi họp phụ huynh cho An An.”

Sắc mặt Cố Thiên Kỳ lập tức sa sầm xuống, quay sang nhìn An Điềm.

An Điềm gật đầu, khẳng định lời của Cố Thiên Tuấn: “Đúng rồi, sẽ đi họp phụ huynh cho An An. Mấy hôm trước An An nói với anh chị, nhưng lúc ấy em chưa đến.”

“Vâng.” Cố Thiên Kỳ gật đầu, nghĩ ngợi một lúc, ánh mắt đột nhiên sáng lên, quay qua hỏi, “Nhiên Nhiên, anh trai em là tổng tài tập đoàn Cố Thị, công việc bận rộn, lỡ một phút thôi là mất cả mấy chục triệu, mà họp phụ huynh cần thời gian rất lâu, sẽ lỡ mất việc làm ăn của anh, hay là…”

“Hay là làm sao?” An Điềm thắc mắc.

“Hay là cứ để anh ấy đi làm đi, em sẽ thay anh ấy đưa chị và An An đi họp phụ huynh.” Cố Thiên Kỳ nhìn An Điềm đầy kì vọng.

“Chuyện này…” An Điềm do dự nhìn Cố Thiên Tuấn, trong lòng cũng không muốn Cố Thiên Kỳ đi chung với mình, vì trông anh còn quá trẻ, hoàn toàn chẳng giống bố An An gì cả, mà hơn nữa, An Điềm vẫn cảm thấy Cố Thiên Tuấn đi thì sẽ danh chính ngôn thuận hơn, vì anh chính là bố ruột của An An mà!

Cố Thiên Tuấn vẫn thong dong nuốt cơm, sau đó nho nhã cầm khăn lau miệng rồi từ từ kề sát vào tai An Điềm nói, giọng tuy rất khẽ nhưng đầy uy lực: “Vậy chắc em cũng hiểu anh vì em mà đã bỏ lỡ rất nhiều việc kinh doanh rồi, tối nay em phải lấy thân trả nợ nhé.”

“Cố Thiên Tuấn!” Mặt của An Điềm lập tức đỏ bừng lên, mình đang bàn chuyện đi họp phụ huynh cho An An, anh ta sao tự nhiên lại nói như vậy trước mặt Cố Thiên Kỳ?

“Thôi, mau đi thay quần áo đi, chúng ta phải đi ngay mới kịp.” Cố Thiên Tuấn sau khi chọc ghẹo An Điềm xong thì thản nhiên nói.

“Còn chuyện Thiên Kỳ mới nói…”

“Không cần quan tâm.” Giọng của Cố Thiên Tuấn hết sức thản nhiên, hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Cố Thiên Kỳ.

“Được!” Nghe câu trả lời của Cố Thiên Tuấn, An Điềm liền vui vẻ gật đầu, đặt bát đũa xuống rồi chạy vào phòng để quần áo.

Cố Thiên Kỳ đã biết đề nghị của mình sẽ không được Cố Thiên Tuấn chấp nhận, nhưng thái độ như vậy thật sự quá xem thường, anh bực dọc cầm đũa lên tiếp tục ăn.

“Chuyện vào công ty làm việc, em suy nghĩ đến đâu rồi?” Cố Thiên Tuấn đưa mắt nhìn Cố Thiên Kỳ.

Cố Thiên Kỳ vừa cầm đũa lên định ăn lúc này liền khựng lại, trưng ra vẻ mặt “trời đánh tránh bữa ăn”: “Anh à, anh có thể nào đừng ép em làm mấy việc mà em không thích không? Em thật sự không muốn đến công ty làm mà!”

“Thôi được.” Cố Thiên Tuấn gật đầu, búng tay một cái.

Vệ sĩ đứng bên ngoài biệt thự lập tức chạy vào trong: “Cố tổng, xin hỏi anh có gì dặn dò?”

“Đặt cho Cố Thiên Kỳ một vé máy bay về Mỹ, chuyến sớm nhất.”

“Khoan đã!” Cố Thiên Kỳ vội vàng đứng dậy, bất lực nói, “Thôi được rồi, em đi làm là được chứ gì? Nhưng anh nhớ phải cho em một chức vụ nhàn nhã đấy.”

“Anh tự có sắp xếp.” Cố Thiên Tuấn phẩy tay, tỏ ý bảo vệ sĩ có thể đi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play