60439.Nhưng Cố Thiên Tuấn lại hoàn toàn không nhìn Cố Thiên Kỳ, chỉ đưa tay ra kéo An Điềm dậy: “Chỉ là chảy máu mũi thôi, có gì ghê gớm đâu, chúng ta đi thôi.”

Cố Thiên Tuấn nói xong liền kéo An Điềm bước đi.

“Nhưng Thiên Kỳ vẫn còn ở đó mà!” An Điềm vẫn đứng nguyên tại chỗ, quay đầu nhìn Cố Thiên Kỳ đang nằm trên bãi cát.

“Chỉ bị đấm có một cái thôi, không chết được đâu.” Cố Thiên Tuấn nói xong liền đưa tay nhấc người An Điềm lên, thấy cô đang đi chân đất liền hỏi, “Giày em đâu?”

“Tôi cũng không biết mất đâu rồi nữa.” An Điềm gãi đầu, sau đó lại lo lắng nhìn Cố Thiên Kỳ, “Cố Thiên Tuấn, bây giờ không phải là lúc tìm giày của tôi! Thiên Kỳ hình như bị đánh rất nặng, chúng ta phải mau chóng đưa cậu ấy đi bệnh viện, anh…”

Cố Thiên Tuấn không nghe An Điềm nói hết mà ngắt lời cô: “Giày mất rồi thì thôi vậy, anh sẽ bế em đi.”

Nói xong, anh không thèm nhìn Cố Thiên Kỳ mà bế An Điềm bỏ đi.

“Nhưng mà Thiên Kỳ…” An Điềm quay đầu lại đằng sau, thấy Cố Thiên Kỳ vẫn cứ nằm dưới đất không ngồi dậy, “Thiên Kỳ liệu có bị làm sao không?”

“Lo cho em trước đi đã!” Cố Thiên Tuấn kề mặt sát tai An Điềm khẽ nói, “Bảo em ngoan ngoãn ở trong biệt thự, em lại không nghe lời, về nhà anh sẽ nhốt em vào phòng ngủ, sau đó dạy cho em một bài học!”

Lời của Cố Thiên Tuấn mang ý nghĩa sâu xa, An Điềm nghe mà lập tức đỏ bừng mặt, không biết nói gì.

Cố Thiên Tuấn liền mỉm cười bế An Điềm đi.

Còn Cố Thiên Kỳ cách đó không xa vẫn cứ nằm trên bãi cát một lúc, khi ngồi dậy thì Cố Thiên Tuấn đã bế An Điềm đi xa rồi.

Ánh mắt tối sầm lại, Cố Thiên Kỳ nhẹ nhàng đứng dậy phủi cát trên người, trông hoàn toàn chẳng giống một người vùa bị đánh. Anh nhìn theo bóng dáng Cố Thiên Tuấn rồi chắp tay sau lưng đi theo.

Khi Cố Thiên Tuấn đã đặt An Điềm vào trong xe thì Cố Thiên Kỳ mau chóng bước đến sau lưng anh.

“Anh trai, lâu rồi không gặp.” Cố Thiên Kỳ cười với Cố Thiên Tuấn, vẫy tay chào rất tự nhiên.

Câu này của Cố Thiên Kỳ vừa thốt ra đã lập tức khiến những người xung quanh giật mình: Người này chính là em trai của Cố tổng!

Từ lâu đã nghe nói Cố tổng có một người em trai cùng cha khác mẹ, nhưng bốn năm trước đã qua Mỹ sống rồi, không ngờ bây giờ lại quay lại, mà lại xuất hiện theo cách này!

Nhưng Cố Thiên Tuấn lại hoàn toàn không đáp lại Cố Thiên Kỳ, anh quay người lại lườm Cố Thiên Kỳ một cái rồi bước vào trong xe.

Anh phẩy tay nói với mấy vệ sĩ đi cùng mình: “Chúng ta đi thôi!”

“Vâng, Cố tổng.” Đám vệ sĩ gật đầu, nhìn Cố Thiên Kỳ một chút rồi bước lên một chiếc xe khác, đi theo sau xe Cố Thiên Tuấn mà rời đi.

Bây giờ nơi ấy chỉ còn lại hai người tài xế, Cố Thiên Kỳ và Tô Thanh Dương.

“Thiên Kỳ, việc chúng tôi cần làm cũng làm xong rồi, chúng tôi về đây!” Một tài xế bước đến vỗ vai Cố Thiên Kỳ nói.

“Tạm biệt, gặp lại sau!” Cố Thiên Kỳ mỉm cười vẫy tay rồi dõi mắt tiễn hai người tài xế ấy.

Tô Thanh Dương lúc này vẫn còn đang kinh ngạc nhìn vẻ mặt thản nhiên của Cố Thiên Kỳ, vẫn còn chưa hết sững sờ. Vừa rồi anh cũng đã biết người đưa anh và An Điềm đến đây có thể không có ác ý gì, nhưng hoàn toàn không ngờ người bí ẩn này lại chính là em trai của Cố tổng!

“Tô tổng… đúng không?” Cố Thiên Kỳ quay sang cười lịch sự với Tô Thanh Dương.

“Ừ, chào cậu Cố.” Tô Thanh Dương gật đầu, tuy lúc này trời đã hoàn toàn tối rồi nhưng anh vẫn cảm nhận được nụ cười và sự nhiệt tình của Cố Thiên Kỳ.

“Tô tổng, tôi muốn nhờ anh giúp tôi một việc có được không?” Cố Thiên Kỳ bước lên một bước, nói rất thành khẩn.

Tô Thanh Dương do dự một lúc rồi khách khí nói: “Cậu Cố, cậu nói đi.”

“Vừa rồi anh trai tôi chỉ lo đưa Nhiên Nhiên đi mà quên đưa tôi về, tôi có thể đi nhờ xe anh được không?” Cố Thiên Kỳ nói xong liền quay sang nhìn xung quanh, “Anh xem, bây giờ trời cũng tối rồi, xung quanh cũng chẳng còn ai, nếu anh không giúp tôi thì tôi phải ở lại đây đêm nay rồi.”

Tô Thanh Dương nghe thấy giọng điệu đáng thương của Cố Thiên Kỳ, nghĩ lại thì mình cũng có vài điều muốn nói với An Điềm, thế nên đành phải gật đầu, “Thôi được, cậu lên xe đi.”

“Cảm ơn anh, Tô tổng!” Cố Thiên Kỳ cười tươi rói rồi bước lên xe của Tô Thanh Dương.

Thế là Tô Thanh Dương lái xe chở Cố Thiên Kỳ đi sát theo xe của Cố Thiên Tuấn.

Khi Cố Thiên Tuấn đỗ xe lại trước cổng biệt thự thì Tô Thanh Dương cũng dừng lại bên cạnh.

An Điềm mở cửa xe, định bước xuống thì chợt bị Cố Thiên Tuấn ngăn lại: “Em không mang giày, để anh bế em vào nhà.”

“Giày của Nhiên Nhiên ở đây!” Cố Thiên Kỳ vội vã xuống khỏi xe của Tô Thanh Dương, cầm đôi giày cao gót bảy phân màu đen của An Điềm bước đến trước mặt Cố Thiên Tuấn nói, “Để em mang vào cho Nhiên Nhiên.”

Cố Thiên Kỳ nói xong liền ngồi xổm xuống, nhưng Cố Thiên Tuấn đã vội ngăn lại, mặt không cảm xúc, lạnh lùng hỏi: “Sao cậu lại đi theo?”

“Tô tổng đưa em đến đây mà!” Cố Thiên Kỳ vẫn nở nụ cười, trước vẻ mặt âm trầm của Cố Thiên Tuấn thì nụ cười ấy trông còn rạng rỡ hơn bình thường.

Cố Thiên Tuấn cau mày, quay lại nhìn Tô Thanh Dương đang bước xuống xe rồi hỏi như chất vấn: “Tô Thanh Dương, ai bảo anh chở nó đến đây?”

“Tôi…” Tô Thanh Dương tỏ vẻ vô tội, “Anh bỏ quên em trai anh, nên tôi mới giúp chở về mà.”

“Thế thì cảm ơn nhé!” Cố Thiên Tuấn hậm hực, hai tiếng “cảm ơn” vang lên nghe rất miễn cưỡng.

“…” Tô Thanh Dương tất nhiên nghe ra được ý khó chịu trong câu nói của Cố Thiên Tuấn! Anh lắc đầu, trực giác bảo với anh rằng mình không nên ở lại đây lâu, giữa Cố Thiên Tuấn, Cố Thiên Kỳ và An Điềm hình như có khúc mắc gì đó mà không ai biết.

Cũng may mình đã rút chân ra từ lâu, nếu không chắc chắn sẽ bị dính vào mớ dây dưa này.

“An Điềm, bây giờ Cố tổng và em trai anh ấy đều đến rồi, tôi đoán chắc cô cũng không còn thời gian đến buổi tiệc mẹ tôi tổ chức nữa, vậy nên tôi về đây!” Tô Thanh Dương nhìn An Điềm đang ngồi trong xe, nói to vọng vào.

“Vâng, Tô tổng, anh về chuyển lời với dì Tần, bảo là khi nào tôi rảnh nhất định sẽ qua thăm dì!” An Điềm vẫn đang đi chân không, ngồi trong xe nói lời tạm biệt Tô Thanh Dương.

“Được rồi, tạm biệt!” Tô Thanh Dương nghe An Điềm nói xong liền quay qua gật đầu chào Cố Thiên Tuấn với Cố Thiên Kỳ rồi bước vào trong xe rời đi.

Cố Thiên Kỳ dõi mắt tiễn Tô Thanh Dương rồi cầm giày của An Điềm, ngồi xổm người xuống nói: “Đây, Nhiên Nhiên, em mang vào giúp chị.”

“Không cần đâu!”

“Không cần đâu!”

Cả An Điềm và Cố Thiên Tuấn đều đồng thanh nói.

An Điềm nói không cần đâu là vì cô thấy ngại, còn Cố Thiên Tuấn nói không cần đâu là vì anh không muốn Cố Thiên Kỳ chạm vào An Điềm.

Cố Thiên Tuấn nói xong liền thản nhiên cúi người bế An Điềm từ trong xe ra, sau đó không thèm nhìn Cố Thiên Kỳ, không nói không rằng đi thẳng vào sảnh biệt thự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play